Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2121 - Chương 2121 - Vội Vã Tự Gả Mình Đi Làm Gì, Chỉ Là Nhi Tử Của Một Thế Giới Giun Dế Mà Thôi

Chương 2121 - Vội vã tự gả mình đi làm gì, chỉ là nhi tử của một thế giới giun dế mà thôi
Chương 2121 - Vội vã tự gả mình đi làm gì, chỉ là nhi tử của một thế giới giun dế mà thôi

Chương 2121: Vội vã tự gả mình đi làm gì, chỉ là nhi tử của một thế giới giun dế mà thôi

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Khi Nguyệt Chỉ Lam đang nhíu mày trầm tư.

Một loạt tiếng bước chân thanh thúy chậm rãi từ ngoài điện vọng vào.

Tất cả mọi người đều nhìn sang.

Vân Khê váy xanh xinh đẹp tuyệt mỹ đi vào trong điện.

Vân Khê tuổi mới mười tám, thân hình cao cao dong dỏng, như một gốc thanh liễu.

Da thịt nàng như dương chi bạch ngọc, không mảy may tì vết.

Dung nhan tinh xảo vô song, so với trước kia bớt đi vài phần ngây ngô.

Chỉ có khí chất kỳ ảo như mưa, tập hợp hết linh khí thiên địa là không thay đổi, khiến người ta khó mà quên được.

“Khê Nhi…” Nguyệt Chỉ Lam khe khẽ động bờ môi.

Vân Khê nhìn lên, thấy Nguyệt Chỉ Lam nhíu mày.

Nàng biết mẫu thân mình đang ở thế lưỡng nan.

“Mẫu hậu, người đừng lo cho Vân Khê, Vân Khê nguyện ý.” Vân Khê thản nhiên nói.

Nãng đã không còn là thiếu nữ vô lo trước kia nữa rồi.

Nàng cũng biết, quốc gia của mình, mẫu hậu của mình đang đứng trước lựa chọn gian nan.

Nguyên Tổ Thần Triều như một tòa núi lớn ép cho tất cả mọi người không ai thở nổi.

Mà ca ca của nàng, Quân Tiêu Dao, vẫn đang bế quan, suốt ba năm rồi.

Không ai dám đi quấy rầy hắn, cũng không ai biết tình hình hiện tại của Quân Tiêu Dao thế nào rồi.

Hiện giờ, nguy cơ giáng xuống, Nguyệt Chỉ Lam cũng ra lệnh không một ai được quấy rầy Quân Tiêu Dao.

“Khê Nhi, con biết mình đang nói gì không?” Nguyệt Chỉ Lam thở dài, hỏi.

“Đương nhiên Khê Nhi biết.” Vân Khê vẫn bình tĩnh, hai mắt thản nhiên, có hơi sáng lên một chút.

“Ca ca không có ở đây, con sẽ phải giúp mẫu hậu bảo vệ quốc gia này cẩn thận…” Vân Khê lẩm bẩm.

Nàng cũng không phàn nàn vì sao Quân Tiêu Dao bế quan lâu như vậy.

Nàng chỉ muốn cố hết sức chia sẻ thêm một chút áp lực.

Một đám đại thần ở đây ai nấy đều buồn bã ảm đạm.

Đặc biệt là lão thần vừa nãy đưa ra ý kiến.

Một cái bất hủ thần triều to như vậy lại muốn để một thiếu nữ ra mặt giải quyết nguy cơ.

Nhưng hiện giờ, ngoại trừ phương pháp này, hình như cũng không có biện pháp tốt hơn.

Ngay khi bầu không khí trong đại điện hơi lặng đi.

Ầm ầm…

Bỗng nhiên có tiếng vang chấn động.

Tất cả mọi người đều kinh ngạ ckhos hiểu.

“Cỗ khí tức kia là từ Huyền Thiên cung!”

Vị Trấn Quốc Đại Tướng quân kia, cũng chính là phụ thân Hạng Liệt, ánh mắt hơi dị động.

Tất cả mọi người đều hoa mắt.

Một khắc sau, một vị công tử áo trắng như tuyết, khí chất siêu tuyệt đã nhàn nhạt đứng trong điện.

Tất nhiên là Quân Tiêu Dao.

“Ca ca…”

Vân Khê khẽ giật mình, đôi mắt đẹp vừa bất ngờ, vừa sợ hãi xen lẫn vui mừng.

Dù được Quân Tiêu Dao cho phép có thể thoải mái ra vào Huyền Thiên cung.

Nhưng Vân Khê cũng không muốn tới quấy rầy Quân Tiêu Dao tu luyện nhiều, cho nên cũng rất ít khi gặp hắn.

Lại qua ba năm.

Quân Tiêu Dao cao ráo, khí chất nội liễm.

Người bình thường căn bản không dò tra được tí khí tức nào từ hắn.

Nhưng như thế mới lại càng khủng bố hơn, như một vũng đầm sâu không thấy đáy.

“Nha đầu ngốc, vi huynh không ở đây, muội đã muốn vội vã tự gả mình đi thế sao?” Quân Tiêu Dao cười nhạt hỏi.

Nụ cười ấm áp như nắng xuân kia khiến Vân Khê xúc động.

Vành mắt nàng bỗng nhiên đỏ ửng lên, nhịn không nổi nữa, nàng nhào vào lòng Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao khẽ xoa xoa cái đầu nhỏ của Vân Khê.

Hiển nhiên cô nàng này cũng phải gánh chịu áp lực không nhỏ.

“Tiêu Nhi…”

Vẻ băng lãnh trầm ngưng trên mặt Nguyệt Chỉ Lam cũng nhạt dần, mắt phượng có vẻ mừng rỡ.

Nếu không phải còn có văn võ bá quan ở đây, có khi bà cũng sẽ thất thố, không nhịn được mà sẽ kéo Quân Tiêu Dao vào trong lòng.

“Nhi thần xin chào mẫu hậu.” Quân Tiêu Dao nhàn nhạt gật đầu.

Sau đó, quét mắt nhìn mọi người ở đây.

“Các ngươi muốn để muội muội ta đi tìm Tô Vũ kia sao?” Quân Tiêu Dao thản nhiên hỏi.

Mặc dù giọng nói của hắn bình thản.

Nhưng cỗ áp lực mơ hồ kia khiến cho tất cả văn võ bá quan ở đây đều cảm thấy ngạt thở.

Bọn họ cúi đầu, trong lòng vô cùng chấn động.

Mới có ba năm, vị Thiếu Đế thần bí khó lường này đã mạnh tới mức này sao?

“Nhi tử của một thế giới giun dế đã dọa các ngươi sợ đến vậy rồi cơ à?”

Lời của Quân Tiêu Dao khiến các văn võ đại thần ở nơi này giật mình, sau đó liên tục cười khổ. Chỉ có Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai mới có tư cách xem Thế Giới Chi Tử là con sâu cái kiến mà thôi.

“Ca ca…”

Vân Khê tựa bên người Quân Tiêu Dao, mỉm cười ngọt ngào, giống như chỉ cần có Quân Tiêu Dao ở đây là nàng sẽ cực kỳ yên tâm. Cảm giác ấm ức hồi hộp lúc trước đã biến mất sạch sẽ.

“Thiếu Đế điện hạ, là lỗi của lão thần…”

Lão thần kia cảm nhận được một Quân Tiêu Dao áo trắng được ánh sáng bao phủ giống như là Chân Tiên thì vội vàng quỳ xuống đất, vẻ mặt hoảng hốt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Chẳng hiểu tại sao Thiếu Đế trước mắt tuy cảnh giới không thể nào sánh được với Nữ Đế Nguyệt Chỉ Lam, nhưng uy thế vô hình lại có thể khiến hàng vạn sinh linh cúi đầu xưng Thần! Giống như hắn chính là vương giả bẩm sinh!

“Đây chính là uy thế của Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai hay sao…”

Rất nhiều đại thần đều giật mình, đồng thời cũng cảm thấy may mắn. Cũng may Thánh Thể Đạo Thai này là Thiếu Đế của Huyền Thiên Thần Triều bọn họ.

“Không cần phải lo lắng về Thế Giới Chi Tử đó, mẫu hậu, chuyện tiếp theo cứ giao cho nhi thần đi.” Quân Tiêu Dao cười nhạt, nói.

Đối với một Quân Tiêu Dao đã trải qua chiến tranh Ách Họa và biến động hắc ám thì ở trong mắt hắn, cuộc tranh đấu giữa hai đại thần triều này chẳng có gì đáng nhắc đến. Nhưng nói cho cùng thì hắn vẫn là Thiếu Đế của Huyền Thiên Thần Triều, chuyện cần giúp thì vẫn phải giúp.

Hơn nữa tính thời gian thì “cọng hẹ” Tô Vũ này cũng đủ lớn rồi, có thể thu hoạch một đợt.

Bình Luận (0)
Comment