Chương 2140: Sâu trong tinh lục
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Các cường giả của Huyền Thiên thần triều đều lộ ra vẻ mặt ngưng túc. Có thể nói Nguyên Tổ thần triều chọn thời cơ này là gãi đúng chỗ ngứa.
Thứ nhất, bọn họ cho rằng Tô Vũ có thể giành được cơ duyên chân chính ở tinh lục. Sau đó cả quốc vận của Nguyên Tổ thần triều sẽ tăng vọt lên lần nữa. Đến lúc đó nói không chừng thật sự có thể lập tức tiêu diệt Huyền Thiên thần triều.
Thứ hai, bọn họ cũng vừa vặn có thể cản trở Huyền Thiên nữ đế chứng đạo. Dù sao sức nặng của một vị Đại Đế cũng rất cao. Càng đừng nói, Huyền Thiên nữ đế có tài năng tuyệt thế.
Nếu để bà chứng đạo thì thực lực nhất định sẽ không yếu hơn Đại Đế bình thường, thậm chí còn có thể uy hiếp đến Nguyên Đế.
Cho nên Nguyên Tổ thần triều mới lựa thời cơ này mà tiến công.
Kế tiếp, không còn thăm dò dư thừa vô nghĩa nào nữa, dù sao hai đại thần triều đã đối lập vô số năm, loại đối kháng này đã thâm nhập xưng tủy.
“hôm nay Nguyên Tổ thần triều nhất định sẽ diệt Huyền Thiên thần triều!”
“Sát, san bằng Huyền Thiên thần triều!”
Tất nhiên phía Huyền Thiên thần triều cũng triển khai phản kích.
Tuy rằng Huyền Thiên thần triều có các thế lực bất hủ Băng Tuyết Nữ Thần Điện trợ giúp, nhưng trước đó Nguyên Tổ thần triều đã nhất thống Nam Nguyên tinh vực, thế lực cũng được khuếch trương cực lớn.
Cho nên đại chiến lần này rất căng thẳng.
Mà bởi vì thế lực ngang nhau, cho nên chiến tranh mới càng thêm thảm thiết. Tiếng la hét, tiếng gầm gừ, sát phạt, kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Mỗi thời mỗi khắc đều có mấy vạn sinh linh chết đi.
Thi cốt chất thành núi, máu chảy thành sông.
Trên boong tàu chiến thuyền phe Nguyên Tổ thần triều, quốc sư hắc bào thấy cảnh này thì phát ra tiếng cười lạnh trầm thấp khàn khàn: “Chiến đi, giết đi, trận đại chiến này sẽ là pháo mừng nghênh đón vương thượng giá lâm tốt nhất.”
Không sai, sở dĩ Nguyên Tổ thần triều nhấc lên đại chiến vào lúc này, không chỉ vì Tô Vũ và Huyền Thiên nữ đế bế quan, mà còn có một nguyên nhân quan trọng khác.
Chính là vị “Vương thượng” thần bí kia của Bạt Tộc sẽ buông xuống thế giới Nam Đẩu.
Tới lúc đó sẽ là tai nạn của toàn bộ thế giới!
Trong lúc thế giới Nam Đẩu long trời lở đất vì bất hủ chiến giữa hai đại thần triều, phía tinh lục lại cực kỳ an tĩnh.
Một ít thiên kiêu tiến đến thử thời vận gần như đã ngã xuống ở tinh lục. Chỉ có rất ít người có thể tới được bên còn lại của tinh lục.
Mà mặc dù tới được thì cũng mới là bắt đầu khảo nghiệm mà thôi.
Phía còn lại của tinh lục nằm trong hư không hư vô, nó phát sáng mênh mông, kỳ kỳ quái quái, có sắc thái rực rỡ tựa như ánh sáng cực Bắc, tràn ngập trong tinh vũ.
Một ít thiên kiêu thâm nhập nơi đây đều không hiểu ra sao.
Dù bọn họ đi đến hướng nào cũng cảm giác như về tới điểm ban đầu, cho dù là Quân Tiêu Dao cũng như thế.
Nguyên thần của Quân Tiêu Dao cường đại tới cực điểm, chính là Hằng Sa cấp hậu kỳ. Nhất niệm của hắn như có vô số ý niệm tràn ra khắp sao trời vũ trụ.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn cảm giác như đang hành tẩu trong hắc ám không rõ.
“Thú vị, là ảo trận nào đó hay là cái gì khác?” Vẻ mặt Quân Tiêu Dao rất thản nhiên, không có chút khẩn trương nào cả.
Có thể nói cho dù là Chuẩn Đế cũng không tìm thấy đường ra trong cục diện như vậy.
Mà đúng lúc này, Vân Khê đứng bên cạnh lại như cảm giác được gì, chỉ về một hướng và nói: “Ca ca, hình như là bên này...”
Nghe Vân Khê nói thế, Quân Tiêu Dao như suy tư gì mà nhìn về phía cái mề đai trên chiếc cổ trắng nõn của Vân Khê.
Hắn lộ ra hiểu ra: “Thì ra là thế...”
Chỉ có thế giới chi tử được khâm điểm, hoặc là người có được căn nguyên của thế giới Nam Đẩu mới tìm được mảnh đất cơ duyên chân chính.
Trước đó Quân Tiêu Dao lấy được ngọc bội của Tô Vũ, tế luyện thành một cái mề đai rồi đeo lên cổ Vân Khê, cho nên nàng mới cảm giác được đường ra.
Ngay sau đó, trong cảm giác mơ hồ vô định của Vân Khê, bọn họ vẫn đi tới một đường.
Đến cuối cùng, rốt cuộc cũng đi ra ảo cảnh giống như quỷ đánh tường này. Mà cảnh tượng trước mắt cũng lập tức biến ảo, cứ như đi tới một thời không khác.
Phóng mắt nhìn lại, vũ trụ mênh mông cuồn cuộn, ngân hà mỹ lệ.
Bọn họ như đi tới một vực ngoại thần bí, từng dãy ngân hà đang chảy xuôi, dài đến hàng tỉ trượng, giống như từng dãy thiên hà vắt ngang qua trước mắt.
Vô số sao trời loang lổ vô cùng lóng lánh, mỹ lệ không gì sánh được.
Kỳ cảnh sáng lạn như vậy làm Vân Khê cũng phải lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mang theo một tia hoa mắt say mê, cả nàng cũng chỉ lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này.
Quân Tiêu Dao thì không có cảm giác gì, dù sao cũng gặp qua không ít việc đời.
Nhưng hắn cũng âm thầm thở dài, hắn có thể cảm giác được sâu trong hư không có một thứ sức mạnh cực kỳ khủng bố đang dâng lên, giống như triều tịch dâng cao.
Quân Tiêu Dao tập trung nhìn lại, giữa ngân hà tung hoành lộng lẫy kia có một tòa Thần Điện lộng lẫy mỹ lệ, như làm nên từ bạc trắng nằm sâu trong đó.
Thần Điện kia thật khổng lồ hùng vĩ, mang theo một loại uy nghiêm trang trọng.
Trên vách tường Thần Điện có vạn điểm sao trời lộng lẫy, còn di động, xoay tròn như chu thiên tinh đấu, mang theo một loại ý vị huyền diệu khó lường.
“Khê Nhi, chúng ta đi.” Quân Tiêu Dao nhìn tòa Bạch Ngân Thần Điện kia, đó hẳn là mục đích chuyến này của bọn họ, cũng chính là nơi cất giấu cơ duyên.
Vân Khê gật gật cái đầu nhỏ, theo sát phía sau Quân Tiêu Dao.
Bọn họ bắt đầu tới gần tòa Bạch Ngân Thần Điện kia, càng tới gần càng có thể cảm giác được uy áp khủng bố đến từ sự trang nghiêm túc mục kia, giống như thần linh viễn cổ đứng sừng sững trước mắt.
Có thể nói người có tu vi không đủ muốn tới gần cũng rất khó khăn. Nhưng tất nhiên Quân Tiêu Dao có thể làm lơ uy áp này, uy áp huyết mạch trong thân thể hắn cũng không yếu hơn nó.
Nếu Vân Khê đến một mình thì nhất định sẽ không thể chịu nổi uy áp đó.
Nhưng hiện tại nàng đang ở phía sau Quân Tiêu Dao, bóng dáng bạch y thẳng tắp ngăn cản tất cả cho nàng.
Đáy lòng Vân Khê chỉ cảm thấy an tâm và ấm áp.
Cuối cùng, Quân Tiêu Dao và Vân Khê cũng đi tới trước cửa Thần Điện.
Ngẩng đầu nhìn lên, Thần Điện cao đến vạn trượng, giống như chỗ ở của thần linh. Trong đó còn truyền đến tiếng động như sóng triều vỗ vào bờ.
Quân Tiêu Dao đẩy cửa đi vào, trước mắt lập tức bị tinh quang lộng lẫy bao phủ.