Chương 2172: Đạm Đài Thanh Tuyền lưu danh
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao xem tới đây coi như đã hiểu.
Cái gọi là muốn lưu danh ở trên bia Phong Thần thì ít nhất phải vượt qua tư chất của người trước mới được, phải trải qua khảo nghiệm hết vòng này tới vòng khác.
Mà bia Phong Thần kiểm tra thần thông thì đương nhiên là khảo nghiệm tu vi thần thông rồi.
Những bóng người lờ mờ đó có khí cơ cuồn cuộn, thể hiện ra thần thông mạnh mẽ.
Nhưng vẻ mặt Tống Đạo Sinh vẫn hiên ngang.
Y phất ống tay áo một cái.
Trên người dâng lên một dòng khí tức mạnh mẽ vô cùng mênh mông, thâm thúy, cương trực công chính.
Loại khí tức đó làm cho ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi sáng lên.
Đây chính là khí tức đặc thù mà trước đó hắn cảm nhận được từ trên người của Tống Đạo Sinh.
“Hạo Nhiên chi khí.” Quân Tiêu Dao nhủ thầm trong bụng.
Loại khí tức đó của Tống Đạo Sinh chính là cái gọi là Hạo Nhiên chi khí.
Hạo Nhiên chi khí chính là một loại lực lượng mạnh mẽ độc nhất của Nho môn.
Mặc dù ở Tiên Vực cũng có tu luyện đạo Nho nhưng lại không nhiều, coi như ngang với Thiên môn.
Tiên Vực tu Phật tương đối nhiều, như nhóm thế lực Tiểu Tây Thiên, Tây Thiên Giáo…
Quân Tiêu Dao ngược lại không ngờ, vậy mà đạo Nho ở Giới Hải lại hưng thịnh như thế.
Vả lại Tắc Hạ Học Cung kia chắc hẳn cũng là học phủ lớn mạnh của đạo Nho.
Giờ phút này, Tống Đạo Sinh thả Hạo Nhiên chi khí ra, thi triển thần thông Nho môn.
Mặc dù uy lực theo ánh mắt Quân Tiêu Dao nhìn tới cũng chỉ có vậy.
Nhưng không thể không nói, Hạo Nhiên chi khí quả thật là một loại lực lượng vừa đặc thù lại mạnh mẽ.
Thậm chí còn nghe đồn rằng một ít Chí Thánh Nho môn chân chính còn không cần ra tay mà chỉ cần há miệng quát lớn là đã giống như Thiên uy cuồn cuộn, hiên ngang lẫm liệt không gì bằng.
Quân Tiêu Dao ngược lại có chút hứng thú với cái gọi là Hạo Nhiên chi khí này.
Hắn cũng có chút hứng thú với Tắc Hạ Học Cung.
So với Tống Đạo Sinh bên này, Đạm Đài Thanh Tuyền ở bên kia tương đối yên tĩnh.
Bia Phong Thần kiểm tra hình dáng tướng mạo không cần bất kỳ thủ đoạn gì, chỉ cần đi vào không gian bên trong là được.
Những nữ tử kia đi vào đều hầu như rất nhanh đã bị bài xích đi ra.
Mặt mũi của những nữ tử đó hoàn toàn không tính là xấu, thậm chí còn được gọi là đẹp.
Nhưng các nàng lại không có lấy một xíu tư cách lưu danh ở trên bia Phong Thần.
Ngược lại Đạm Đài Thanh Tuyền vẫn liên tục nán lại ở bên trong.
Sau đó cả khối bia Phong Thần bỗng nhiên có phản ứng.
Có ánh sáng Tiên lấp lánh hiển hiện, ánh sao rực rỡ tụ lại ở trên mặt bia, cuối cùng hiện ra bốn thể chữ xinh đẹp:
Đạm Đài Thanh Tuyền!
Rất rõ ràng, với hình dáng và khí chất của Đạm Đài Thanh Tuyền đã đủ để lưu danh ở trên bia Phong Thần.
Hơn nữa xếp hạng cũng không tính là quá thấp.
Về việc này, tuy rất nhiều nữ tử đều âm thầm ghen ghét nhưng cũng không thể làm gì được.
Dù sao thì Đạm Đài Thanh Tuyền cũng là kiêu nữ của đế tộc.
Vả lại uy vọng của bát đại đế tộc ở Giới Hải còn đi sâu vào lòng người. Đến nỗi những nam tu kia, mỗi một người đều lộ rõ vẻ hâm mộ lẫn kính ngưỡng.
Có thể lưu danh ở trên bia Phong Thần thì cũng đủ để chứng minh Đạm Đài Thanh Tuyền là nữ giới nhân loại chất lượng cao, ít nhất cũng là nhân vật cấp nữ thần.
Có thể cưới được một vị nữ thần như vậy làm đạo lữ không biết là giấc mộng trong lòng của bao nhiêu nam tử.
Bóng dáng Đạm Đài Thanh Tuyển theo phía trong bia Phong Thần hiện lên.
Nàng thấy mình lưu danh ở trên bia Phong Thần, cũng lộ ra một nụ cười nhẹ.
Không có nữ tử nào mà không để ý đến vẻ ngoài lẫn khí chất của mình.
Chỉ là nàng cũng rất kiềm chế, không có cảm xúc tự mãn.
“Chúc mừng Thanh Tuyền cô nương.”
Quân Tiêu Dao cũng mỉm cười nói.
“Sao Quân công tử không thử một lần đi?” Đạm Đài Thanh Tuyền hỏi.
“Ta quan sát trước một lát.” Quân Tiêu lơ đễnh đáp.
Đạm Đài Thanh Tuyền khẽ gật đầu. Nàng quay lại nhìn sang một khối bia Phong Thần khác.
Mặc dù khí chất và vẻ ngoài quan trọng, nhưng đây dù sao cũng là một thế giới lấy thực lực vi tôn.
Vẻ ngoài chẳng qua chỉ là để tô điểm, nói trắng ra thì cũng chỉ tương đương với món điểm tâm ngọt sau bữa ăn mà thôi.
Thực lực mới là quy tắc tiêu chuẩn chân chính để đánh giá một thiên kiêu.
Đạm Đài Thanh Tuyền ở bên ngoài lâu như vậy, nếu như không lấy ra được một chút thành tích thì khi trở lại đế tộc Đạm Đài chắc hẳn cũng sẽ dẫn tới một ít chỉ trích.
Bia Phong Thần kiểm tra thần thông cũng không phải thứ gân gà gì mà là một khối bia Phong Thần cực kỳ quan trọng.
Suy cho cùng, thần thông đại biểu cho sức chiến đấu của một vị thiên kiêu.
Ở thế giới Giới Hải cạnh tranh khốc liệt này, sức chiến đấu đánh giết của một vị thiên kiêu ngược lại rất quan trọng.
Đúng lúc này, ở bia Phong Thần bên kia.
Thân thể Tống Đạo Sinh bị đánh văng ra, hơi có vẻ chật vật.
Y cười khổ một tiếng, nhìn qua Quân Tiêu Dao và Đạm Đài Thanh Tuyền:
“Quả nhiên vẫn rất khó, khối bia Phong Thần này không phải thứ mà người bình thường có thể lưu danh được.”
Tuy Tống Đạo Sinh là một vị thiên kiêu của Tắc Hạ Học Cung nhưng so với một số yêu nghiệt trong học cung thì vẫn kém một chút, thế nên không có lưu danh cũng coi như bình thường.
“Vậy ta đi.”
Bước sen của Đạm Đài Thanh Tuyền nhẹ nhàng tựa như Tiên bay, tiến vào trong bia Phong Thần.
Trong nháy mắt có ánh sáng thần thánh mênh mông dâng lên, vô số ánh sáng thần thánh lấp lánh ở quanh người Đạm Đài Thanh Tuyền.
Xương cốt của nàng chảy xuôi Tiên vận, nhìn qua lóa mắt y như nữ thần giáng thế vậy.
Đạm Đài Thanh Tuyền vừa tiến vào bia Phong Thần thì lập tức thế như chẻ tre.
Cái mà nàng thi triển ra chính là pháp môn thần thông của đế tộc Đạm Đài, uy năng đương nhiên kinh khủng.
Trước đó tuy Đạm Đài Thanh Tuyền một đường trợ giúp cho Sở Tiêu xưng bá ở thế giới Thanh Dương. Nhưng bản thân nàng cũng đang khắc khổ tu luyện.
Chỉ vì nàng không muốn đả kích Sở Tiêu cho nên mới không bày ra thực lực chân chính của mình ở thế giới Thanh Dương.
Còn bây giờ, đối diện với kiểm tra của bia Phong Thần, Đạm Đài Thanh Thanh Tuyền đương nhiên không có khả năng cất giấu bất kỳ thứ gì.
Tay ngọc của nàng tựa như Hồ Điệp xuyên hoa, đánh ra ấn kết khác nhau, vô cùng sáng chói.