Chương 2259: Lên đỉnh Linh Sơn, từ đường cổ xưa
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ta là một trong những Vương giả còn lại của Hạ Hầu Đế tộc, không phải loại nhân vật như Hạ Hầu Chấn kia!”
Hạ Hầu Phong Vân thả ra khí tức phun trào, như có tiếng phong lôi chấn động.
“Cổ Kình Thiên, giao cho ngươi.”
Quân Tiêu Dao lười dây dưa với Hạ Hầu Phong Vân, chỉ nhàn nhạt dặn dò.
“Được rồi, ta thích nhất là đánh nhau!”
Cổ Kình Thiên nhếch miệng cười.
Gã chẳng có mảy may hứng thú với Thiên Chương Thánh Quyển, chỉ muốn đánh nhau.
“Cổ Kình Thiên, việc này liên quan gì đến ngươi?”
Hạ Hầu Phong Vân cau mày nói.
“Chủ nhân đã đánh bại ta, nên hiện tại ta tạm thời phải nghe lời chủ nhân.”
Cổ Kình Thiên nói.
“Cái gì?”
Hạ Hầu Phong Vân rất bất ngờ.
Cổ Kình Thiên của Đế tộc Cổ Thần cũng không phải nhân vật dễ trêu chọc.
Nếu chiến đấu cận thân, dù là y cũng sẽ không thoải mái nhẹ nhõm đâu.
“Đánh bại Cổ Kình Thiên, ngươi mới miễn cưỡng có được tư cách khiêu chiến ta.”
Quân Tiêu Dao vừa dứt lời, liền dẫn theo Y Y bước lên Linh Sơn.
Hạ Hầu Phong Vân muốn ra tay, nhưng lại bị Cổ Kình Thiên chặn lại.
“Ngươi là người của Đế tộc Cổ Thần, sao lại nghe lệnh của tên Vân Tiêu kia!”
Hạ Hầu Phong Vân cũng thấy hơi khó thở.
Y tới đây là để ước lượng nội tình của Quân Tiêu Dao.
Bây giờ đến tư cách khiêu chiến Quân Tiêu Dao cũng không có
Quả thực là làm trò cười cho thiên hạ mà, quay về trong tộc e là không thể tránh bị chỉ trích rồi.
“Chịu cược phải chịu thua. Ta thua, ta phải nhận.”
Trên cơ bản, đầu óc Cổ Kình Thiên chỉ toàn là cơ bắp.
Một bên khác, mấy người Đạm Đài Thanh Tuyền cũng chuẩn bị leo núi.
“Thanh Tuyền!”
Sở Tiêu bỗng nhiên lên tiếng gọi.
Đạm Đài Thanh Tuyền không tỏ thái độ gì.
“Thanh Tuyền, nàng hãy tin tưởng ta. Ta sẽ không làm ra loại chuyện này…” Sở Tiêu còn đang giải thích.
Đạm Đài Thanh Tuyền hít một hơi thật sâu, bộ ngực chập trùng, rồi thở dài.
“Sở Tiêu, có lẽ trong chuyện kia đúng là có một chút hiểu lầm.”
Sở Tiêu nghe vậy, vừa mới vui thì nàng lại nói.
“Nhưng mà, ngươi đã làm Minh Châu bị thương, đây là sự thật không thể phủ nhận.”
“Con bé là biểu muội của ta, là thân nhân của ta, làm sao ngươi có thể hạ thủ được? Làm sao ta còn có thể đi tìm hiểu ngươi?”
Giọng nói của Đạm Đài Thanh Tuyền còn mang theo một tầng thất vọng thật sâu.
Còn cả thất lạc nữa.
Nếu là Sở Tiêu lúc trước kia, dù thế nào đi nữa, chắc chắn sẽ không bao giờ có thể tổn thương đến thân nhân bên cạnh nàng.
Nhưng bây giờ…
“Không, đều là vì nàng ta…”
Sở Tiêu thất sắc.
Lúc này, Đạm Đài Minh Châu sau lưng Đạm Đài Thanh Tuyền còn nhăn nhó làm mặt quỷ với Sở Tiêu.
Khiến cho ngọn lửa trong lòng Sở Tiêu càng cháy lên bùng bùng.
Nếu không vì tiện nhân kia, làm sao Đạm Đài Thanh Tuyền lại hiểu lầm hắn ta như thế?
“Tiên nhân nhà ngươi…”
Sở Tiêu nổi giận, không nhịn được mà mắng.
“Sở Tiêu, ngươi…”
Đạm Đài Thanh Tuyền cắn chặt hai hàm răng trắng ngàn, vẻ mặt càng thất vọng hơn.
Nàng quay đầu, không để ý tới Sở Tiêu nữa.
Đạm Đài Minh Châu thè lưỡi, luôn trêu tức khiêu khích.
Mặt mũi Sở Tiêu trầm lạnh tận xương.
Hắn ta biết, bây giờ mình chỉ còn một cơ hội duy nhất để lật ngược tình thế, chính là vượt qua Quân Tiêu Dao.
Hắn ta muốn nói cho Đạm Đài Thanh Tuyền biết, hắn ta không hề kém hơn Quân Tiêu Dao!
Linh Sơn cao vút trong mây.
Vạn bậc cầu thang, bình thường thì tu sĩ chỉ chớp mắt một cái là có thể bay qua.
Nhưng nơi đây có Tiên binh Nho môn, có uy áp mạnh mẽ của Thiên Chương Thánh Quyển.
Cho nên, không phải có thể đăng đỉnh đơn giản như thế.
Hàn Bình An, người mang hạo nhiên chi tâm, nơi này xem như sân nhà của y.
Cho nên, bước chân của y khá thoải mái tự đắc, như dẫm lên đất bằng, căn bản không thấy có gì gian nan.
Hàn Bình An hơi mỉm cười, nhưng khi y quay đầu nhìn lại.
Thì hơi sữn sờ.
Bởi vì Quân Tiêu Dao cũng đang thong dong bình ổn bước lên.
Cứ như thể uy áp của Thiên Chương Thánh Quyển không ảnh hưởng gì tới hắn ấy.
Hàn Bình An vừa nghĩ là lập tức hiểu ra.
Chính y, vì mang hạo nhiên chi tâm, cho nên như cá gặp nước.
Mà Quân Tiêu Dao, là dùng thực lực của chính mình, đột phá tất cả trở ngại.
Dù nơi này không phải sân nhà của Quân Tiêu Dao, hắn vẫn thoải mái như bước trên đất bằng, không gặp chút trở ngại nào
Lần này, ánh mắt của Hàn Bình An cũng ngưng trọng hơn.
Mà y càng ngạc nhiên hơn là.
Không chỉ có Quân Tiêu Dao.
Ngay cả cô nương bên cạnh hắn cũng không có vẻ gì là khó khăn.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ uy áp của Thiên Chương Thánh Quyển đã yếu đi?”
Hàn Bình An cũng hơi ngơ ngác.
Nhưng y nhìn các đệ tử học cung khác ai nấy đều vô cùng gian nan.
Cho dù kiêu nữ như Đạm Đài Thanh Tuyền cũng phải chậm chạp tiến từng bước.
Nói cách khác, không phải uy áp của Thiên Chương Thánh Quyển không mạnh.
Mà là không có ảnh hưởng lớn tới Y Y.
“Vân Tiêu kia thì thôi đi, nhưng thiếu nữ bên cạnh hắn là thế nào?”
Hàn Bình An lòng đầy nghi hoặc.
Nhưng hiện giờ y cũng không có thời gian để nghĩ quá nhiều.
Y tự tin hoàn toàn vào bản thân mình.
Mà…
Cho dù có leo lên được Linh Sơn.
Cũng còn có khảo nghiệm quan trọng nhất cuối cùng.
Tòa từ đường kia, không phải ai cũng có thể tùy tiện tiến vào.
Hàn Bình An gần như chính là người được trời chọn cho Nho môn.
Thời gian trôi qua, đoàn người được phân ra mấy tầng cấp rõ ràng.
Hàn Bình An, Quân Tiêu Dao, Y Y một tầng.
Đạm Đài Thanh Tuyền, Thánh nhân chân truyền của Tăc Hạ Học Cung, còn cả đám Sở Tiêu, là một tầng khác.
Thậm chí cả Tds cũng đang gian nan bôn ba.
Y biết, mình không thể nào lên đến đỉnh.
Nhưng chịu đựng uy áp của Thiên Chương Thánh Quyển cũng là một thu hoạch, không thua gì hạo nhiên chi nguyên.
Mà lúc này, sắc mặt Sở Tiêu lại có vẻ hơi khó coi.
Bởi vì, quả thực hắn ta cũng chẳng đặc biệt hứng thú với tuyệt học Nho môn.
Mà hắn ta tu luyện hơn hai trăm năm trong thiên địa càn khôn.
Cũng chỉ đi lĩnh hội trang sách Thì Thư, và thần thông của Đế tộc Sở thị mà thôi.
Chẳng tu luyện thần thông Nho môn được bao nhiêu.
Cho nên, lúc này, đối mặt với uy áp của Thiên Chương Thánh Quyển, Sở Tiêu không có tí lợi thế nào.
Hắn ta lịa không có được sức mạnh thực lực như Quân Tiêu Dao.
Cho nên, tốc độ tiến tới của hắn ta càng ngày càng chậm.
Nhưng dù vậy, cũng chỉ là so với mấy người Hàn Bình An, Quân Tiêu Dao, Y Y mà thôi.
Khoảng một khắc sau.
Ba người Hàn Bình An, Quân Tiêu Dao, Y Y leo lên đỉnh Linh Sơn.
Cuối cùng đã thấy được toàn cảnh tòa từ đường này.
Nhìn qua thì cũng không quá xa xỉ lộng lẫy gì, mà lại có vẻ cổ kính xưa cũ.