Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Từ xưa đến nay ám vực đã là cấm địa của Tinh Thần đại lục, hiếm có người nào dám tiến vào.
Mà ngày nay, sự tĩnh mịch vạn cổ đột nhiên bị đánh vỡ.
Một bóng dáng bạch y tuyệt thế, tiên huy bao phủ giống như trích tiên giá lâm phàm trần, chiếu sáng nơi hắc ám vĩnh hằng này.
“Hoàn cảnh địa lý của ám vực này cũng không giống như hình thành tự nhiên, mà là do người ta dùng trận pháp tạo thành.”
Quân Tiêu Dao vừa bước một bước vào trong đã mơ hồ nhận ra một dao động như khi trận pháp vận chuyển.
Đến lúc này, Quân Tiêu Dao càng xác định trong ám vực có khả năng ẩn chứa bảo khố tinh cung của Vô Cực Tinh Quân.
Tầm mắt Quân Tiêu Dao hạ xuống, lại thấy được trên mặt đất rải rác rất nhiều hài cốt trắng hếu, hẳn là những người trước kia tiến vào ám vực để lại.
Ngoài ra còn có rất nhiều xương thú không biết tên.
Bởi vậy có thể chứng tỏ trong ám vực này không phải không có sinh linh tồn tại.
Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao nghĩ như vậy trong lòng thì mặt đất bỗng bắt đầu chấn động.
Ầm ầm ầm!
Mặt đất khắp ám vực đều bắt đầu run rẩy.
“Rốt cuộc là chuyện thế nào?”
“Xảy ra biến cố gì sao?”
Những tu sĩ của Tinh Thần đại lục tiến vào theo đều lộ ra vẻ mặt thấp thỏm bất an.
Nếu không có Quân Tiêu Dao dẫn đầu, có lẽ bọn họ căn bản không dám bước vào nơi đây.
Ở đằng xa, một mảnh hắc triều chi chít đánh úp lại.
“Yêu thú, là yêu thú!” Một vài tu sĩ thấy thế thì lớn tiếng gào rống.
“Không đúng, không phải yêu thú!” Có một ít thiên kiêu cũng nhìn ra dị trạng.
Toàn thân những yêu thú đó đều trải rộng đốm sao, tản ra sức mạnh sao trời nồng đậm.
Những yêu thú đó đều là tinh thú có thể mượn dùng sức mạnh sao trời để tu luyện.
Mà hiển nhiên loại tinh thú này càng cường đại và khủng bố hơn yêu thú.
Tinh thú chi triều cường đại như thế cộng thêm hạn chế cảnh giới của ám vực – Cường giả từ Thần Hỏa Cảnh trở lên căn bản không vào được nơi này – Đây là nguyên nhân dẫn tới ám vực trở thành một mảnh đất tử vong!
Nhìn tinh thú triều đánh úp lại, rất nhiều tu sĩ đều kinh hoàng, trong lòng bắt đầu hối hận.
Bọn họ xoay người, muốn rời khỏi ám vực, lại phát hiện căn bản không phân rõ được phương hướng, bốn phía đều là một mảnh hắc ám.
Nhìn đám tu sĩ giãy giụa sợ hãi kia, vẻ mặt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt.
Thế giới này là công bằng.
Nếu muốn tiến vào tìm kiếm cơ duyên, vậy phải chuẩn bị sẵn sàng phải trả giá bằng mạng nhỏ.
Đương nhiên, thế giới này cũng không công bằng.
Bởi vì Quân Tiêu Dao có thể không trả giá gì, càng không cần lo lắng nguy hiểm tánh mạng.
Ở hạ giới này, không có gì có thể uy hiếp được hắn.
Rất nhanh, tinh thú chi triều lập tức va chạm với những tu sĩ kia.
Trong phút chốc, những tu sĩ của Tinh Thần đại lục phóng ra rất nhiều thần thông võ học.
Khiến người ta bất ngờ là, những tinh thú đó cũng phóng ra rất nhiều thần thông sao trời, uy lực mạnh mẽ tuyệt đối.
Hơn nữa trong số lũ tinh thú có không ít tồn tại Thông Thiên Cảnh, thậm chí Thần Hỏa Cảnh.
Ở cùng một đẳng cấp thì yêu thú càng cường đại hơn tu sĩ, đây là thường thức.
Bởi vì thân thể yêu thú mạnh mẽ hơn tu sĩ quá nhiều.
Tiếng chém giết, tiếng thét chói tai, tiếng sát phạt vang lên tứ phía.
Máu tươi vẩy ra, máu chảy thành sông.
Có tu sĩ bị tinh thú vô tình xé rách thân thể.
Cũng có tinh thú bị tu sĩ xuyên thủng đầu.
Còn về Quân Tiêu Dao?
Hắn căn bản không cần ra tay.
Bất cứ tinh thú nào nếu dám tới gần thì Nghệ Vũ và Cửu Đầu Sư Tử bên cạnh hắn có thể giải quyết tất cả.
Nghệ Vũ bắn ra chín mũi tên, vẽ ra chín tiễn quang mãnh liệt, trực tiếp xuyên thủng một con tinh thú thật lớn phía trước.
Cửu Đầu Sư Tử càng cường hãn, chín cái đầu cùng gào rống, sóng âm sư tử hống làm vỡ nát một mảnh tinh thú đằng trước.
Đừng nhìn ngày thường Cửu Đầu Sư Tử chỉ là tọa kỵ của Quân Tiêu Dao, hơn nữa tính cách có chút kỳ quái.
Nhưng nó chỉ ngoan ngoãn như thế trước mặt Quân Tiêu Dao thôi.
Trong mắt các sinh linh khác, Cửu Đầu Sư Tử là tượng trưng của sự sinh mãnh uy nghiêm.
Đám người Thiên Tinh Thánh Tử cũng đang khổ chiến, khóe mắt bọn họ nhìn về phía Quân Tiêu Dao, đều mang theo hâm mộ cực độ.
Bọn họ đang liều sống liều chết mà chiến đấu.
Quân Tiêu Dao lại không cần động đậy cả một ngón tay.
Đám người Quân Tiêu Dao đang tiến lên với tốc độ nhanh nhất.
Tiếp theo là đám người Thiên Tinh Thánh Tử, Triệu Liệt, Sở Hồng Y.
Tuy so sánh với Quân Tiêu Dao thì bọn họ không tính là gì, nhưng nếu là ở Tinh Thần đại lục thì họ cũng là thiên kiêu đứng đầu.
Còn về các thiên kiêu còn lại, chỉ có một phần nhỏ có thể miễn cưỡng tiến lên, đa số đều đã ngã xuống.
Cùng lúc đó, ở bên kia, Diệp Tinh Vân và Mạc Phàm cũng tiến vào ám vực.
Diệp Tinh Vân có các hộ đạo nhân là Phúc bá, chẳng qua bọn họ không thể tiến vào ám vực.
Bọn họ cũng gặp phải tinh thú, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là, những tinh thú đó nhìn chằm chằm Diệp Tinh Vân và Mạc Phàm, sau đó lại không phát động công kích.
Ngược lại còn quỳ sát trên mặt đất, giống như cung nghênh chủ nhân đã đến.
“A, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta.” Diệp Tinh Vân thấy tình cảnh này thì tâm tình càng kích động.
Quả nhiên hắn ta là thiên mệnh chi tử.
Đáy mắt Mạc Phàm bên cạnh lại mơ hồ biến ảo, nắm tay hơi siết chặt.
Thiên mệnh chi tử?
Gã mới là thiên mệnh chi tử, biết không hả?
Mạc Phàm âm thầm cắn răng.
Gã đại nạn không chết, còn dung hợp với người tí hon sao trời thần bí kia.
Theo lý thuyết, gã mới là vai chính nhận hết khí vận, được thiên địa hướng tới.
Nếu trong ám vực này thật sự có bảo khố tinh cung mà Vô Cực Tinh Quân lưu lại.
Vậy cũng nên thuộc về gã mới đúng!
Dựa vào cái gì Diệp Tinh Vân lại chặn ngang nửa đường?
Tuy Diệp Tinh Vân nói sẽ chia cho Mạc Phàm một phần cơ duyên.
Nhưng Mạc Phàm cũng biết, nhiều nhất Diệp Tinh Vân cũng chỉ phân cho gã một vài thứ thừa thải mà thôi.
Tuy trong lòng không cam tâm, nhưng Mạc Phàm cũng không biểu hiện ra ngoài.
Tình thế không có lợi cho gã.
Diệp Tinh Vân không chú ý tới sự không cam lòng dưới đáy mắt Mạc Phàm.
Cho dù chú ý tới, phỏng chừng hắn ta cũng không quá để ý.
Người từ Tiên Vực tới, theo bản năng sẽ sinh ra một loại cảm giác cao cao tại thượng đối với người hạ giới.
Càng đừng nói Mạc Phàm chỉ là một công cụ trong mắt Diệp Tinh Vân mà thôi.
“Được rồi, Mạc Phàm, không có tinh thú cản trở, chúng ta sẽ tới địa điểm sớm hơn những người khác, đến lúc đó dựa vào ngươi để mở cánh cổng của bảo khố tinh cung ra.” Diệp Tinh Vân nói.
“Vâng, Mạc Phàm đã biết.” Mạc Phàm cúi đầu, đáy mắt hiện lên một tia lãnh quang.
Hai người bọn họ tiến lên với tốc độ cực nhanh.