Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2310 - Chương 2310 - Mưu Toan Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân, Khổ Cực Sở Tiêu

Chương 2310 - Mưu toan anh hùng cứu mỹ nhân, khổ cực Sở Tiêu
Chương 2310 - Mưu toan anh hùng cứu mỹ nhân, khổ cực Sở Tiêu

Chương 2310: Mưu toan anh hùng cứu mỹ nhân, khổ cực Sở Tiêu

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Đẹp trai quá… Không đúng. Hắn cũng là người bên ngoài…”

Tiểu la lỵ tóc trắng vừa mới suýt xoa trước thịnh thế mỹ nhan của công tử áo trắng vừa xuất hiện.

Nàng ta lập tức phát hiện hắn cũng là tu sĩ bên ngoài.

Hơn nữa, còn diệt sát cổ yêu hư không chỉ với một kiếm.

Thực lực này, dù ở Huyền Hoàng vũ trụ chắc chắn cũng là đỉnh cao.

Quan trọng nhất là, vị công tử áo trắng này có vẻ rất trẻ.

“Chẳng lẽ là thiên kiên Đế tộc bên ngoài kia…”

Hai mắt tiểu la lỵ tóc trắng đảo như bánh xe, lập tức phát hiện có gì đó không ổn.

Nhưng cũng may, hình như vị công tử áo trắng này đang nhìn tu sĩ bên ngoài còn lại.

Tiểu la lỵ tóc trắng lặng lẽ lui lại.

Bên này, Sở Tiêu lại lần nữa nhìn thấy Quân Tiêu Dao.

Hắn chấn kinh, phẫn nộ, căm hận, đủ loại cảm xúc đa dạng dâng lên cùng một lúc.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Sắc mặt Sở Tiêu khó coi kinh khủng.

Mới đầu hắn ta còn muốn mò được lợi ích gì đó.

Kết quả, lúc này Quân Tiêu Dao lại xuất hiện, trên cơ bản là không đùa.

Hắn ta cũng không rõ làm sao mình đi tới đâu cũng có thể đụng phải Quân Tiêu Dao.

Mẹ nó chứ, tan nát cõi lòng.

Cho dù là một cây rau hẹ, nhưng chờ ta lớn hơn một tí hẵng hái được không?

Đừng con mẹ nó vừa nảy mầm đã tới thu hoạch chứ.

Đổi lại là ai cũng sụp đổ.

“Sở Tiêu, thân là chưởng lệnh giả Nho Môn, ta có trách nhiệm bắt ngươi trở về.”

Quân Tiêu Dao vừa dứt lời liền đưa tay trấn áp Sở Tiêu.

Sở Tiêu cũng hét dài, thần thông bành trướng.

Nhưng mà…

Phụt phụt…

Hắn ta lại làn nữa bị đánh bay, điên cuồng nôn ra máu tươi.

Hoàn toàn chính xác.

Thực lực của Sở Tiêu vẫn luôn tiến bộ rất nhanh.

Nhưng Quân Tiêu Dao tiến bộ lại càng nhanh hơn.

Thực lực của hắn không thể dùng cảnh giới để đong đếm nữa rồi.

Cảnh giới của Quân Tiêu Dao không thay đổi không có nghĩa là thực lực của hắn cũng trì trệ không tiến.

“Sao lại thế…”

Ánh mắt Sở Tiêu đầy tuyệt vọng.

Hắn ta đã tiến bộ nhanh như thế rồi.

Nhưng cảm giác khoảng cách giữa mình và Quân Tiêu Dao càng ngày càng xa.

Chuyện này quá bất hợp lý rồi!

“Chờ đó cho ta..”

Sở Tiêu lại lần nữa tế ra hồ lô càn khôn, hư không vặn vẹo, rồi cả người biến mất trong chớp mắt.

Khóe miệng Quân Tiêu Dao nhếch lên cười cười, cũng không đuổi theo.

Hắn vốn cũng không định trấn áp Sở Tiêu.

Huyền Hoàng vũ trụ, một cơ duyên lớn như thế.

Chắc hẳn Sở Tiêu có thể mang tới cho hắn càng nhiều kinh hỉ hơn.

Còn hiện giờ…

“Bé con, ngươi muốn đi đâu?”

Quân Tiêu Dao nhàn nhạt nhìn tiểu la lỵ tóc trắng đang lặng lẽ lùi lùi muốn trốn đi kia.

“Ta… ta đi ngang qua thôi…”

Tiểu la lỵ tóc trắng xoay mặt, bày ra vẻ mặt đáng thương bất lực.

Có thể nói, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì tiểu la lỵ tóc trắng này rất dễ bị lừa gạt.

Người không biết còn tưởng nàng là một con vật nhỏ vô hại, thả lỏng tâm phòng bị.

Nhưng Quân Tiêu Dao lại phát hiện thực lực của vật nhỏ này chắc chắn không thể yếu.

Hơn nữa, nhìn lại, hẳn nàng là tiểu thư của phương thế lực nào đó trong Huyền Hoàng vũ trụ.

Trước đó Quân Tiêu Dao từng nghĩ không biết có phương pháp nào có thể sớm tiến vào Huyền Hoàng vũ trụ không.

Giờ thì, không phải người dẫn đường đang ở ngay trước mắt đây sao?

Quân Tiêu Dao đưa tay ra, sức mạnh pháp tắc phun trào, hóa thành một bàn tay lớn che trời, như thể cả nhật nguyệt tinh thần đều ở cả trong đó.

Tiểu la lỵ tóc trắng chợt biến sắc.

Khí thế bàn tay này còn kinh khủng hơn nàng tưởng tượng!

Nàng quay người rời đi.

Nhưng lại không có thần thông như hồ lô càn khôn của Sở Tiêu.

Cảm nhận được áp lực phía sau đè xuống.

Tiểu la lỵ cắn răng trắng.

Sức mạnh pháp tắc toàn thân dâng lên.

Cuối cùng, chúng xen lẫn với nhau thành một đầu bạch hổ hư ảo.

Bạch hổ kia sinh động như thật, lông tóc toàn thân trắng như tuyết, không có tí tì vết nào.

Bạch hổ hư ảo hét dài một tiếng, rống lạc sao trời.

Kết quả vẫn bị bàn tay to kia chấn diệt.

Tiểu la lỵ tóc trắng cũng phun ra một ngụm máu nhỏ.

Nàng vội vàng tế ra một tấm bùa, đốt nó lên, chớp mắt tốc độ tăng lên.

“Trốn được sao?”

Quân Tiêu Dao cười nhạt một tiếng.

Sở dĩ Sở Tiêu có thể chạy thoát ngoại trừ vì bản thân hắn có con át chủ bài là hồ lô càn khôn.

Còn vì Quân Tiêu Dao nhường nữa.

Bằng không, dù có hồ lô càn khôn, Sở Tiêu cũng đừng hòng trốn thoát được Quân Tiêu Dao.

Nhưng hắn không định bỏ qua cho tiểu la lỵ tóc trắng này.

Oanh!

Bàn tay lớn che trời như ngũ chỉ sơn, tỏa ra sức mạnh của cấm tiên đệ tứ phog phong cấm toàn bộ không gian xung quanh.

Tiểu la lỵ tóc trắng bị nằm chặt trong bàn tay đó.

Cuối cùng rơi xuống trước mặt Quân Tiêu Dao.

“Mau buông ta ra. Cái tên người xứ khác hèn hạ vô sỉ này!”

Tiểu la lỵ tóc trắng hùng hổ xù lông mắng.

Nam tử trước mặt này, tướng mạo tuấn tú vô cùng, nhưng thủ đoạn lại dã man như thế.

Đã bao lâu rồi nàng không bị thương, không bị nôn ra máu chứ?

“Thân phận của ngươi?”

Quân Tiêu Dao hỏi.

Tiểu la lỵ tóc trắng cong đầu, cực kỳ kiên cường.

Chẳng hiểu sao, tiểu la lỵ tóc trắng này lại khiến Quân Tiêu Dao liên tưởng tới.

Đồ Sơn Thuần Thuần trong số năm tỷ muội tộc Đồ Sơn ở dị vực.

Toàn thân nàng cũng là lông trắng.

Chỉ có điều, nàng là hồ ly

Mà tiểu la lỵ tóc trắng này thì…

Quân Tiêu Dao khẽ mỉm cười, nói: “Để ta nghĩ xem, ngươi vừa mới hiển hóa ra hình Bạch Hổ.”

“Ngươi lại đi tìm di tích này.”

“Hẳn ngươi là thiên kiêu Bạch Hổ thần điện, một trong bốn phương thần điện của Huyền Hoàng vũ trụ phải không?”

Quân Tiêu Dao bóc luôn thân phận của tiểu la lỵ tóc trắng.

Nghe vậy, khuôn mặt nàng cứng lại.

Đồng tử giống mắt mèo dựng đứng, có vẻ căng thẳng.

Bị người bên ngoài biết được thân phận thật sự, nàng rất nguy hiểm.

Bởi vì địa vị của bọn họ rất đặc thù.

Mà bốn phương thần điện cũng là thế lực đứng đầu Huyền Hoàng vũ trụ.

Thanh Long thần điện, Bạch Hổ thần điện, Chu Tước thần điện, Huyền Vũ thần điện.

Quân Tiêu Dao đoán không sai, nàng chính là thiên kiêu của Bạch Hổ thần điện.

Bình Luận (0)
Comment