Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2363 - Chương 2363 - Quyết Định Của Thái Hư Vương, Kịch Hay Sắp Diễn Ra

Chương 2363 - Quyết định của Thái Hư Vương, kịch hay sắp diễn ra
Chương 2363 - Quyết định của Thái Hư Vương, kịch hay sắp diễn ra

Chương 2363: Quyết định của Thái Hư Vương, kịch hay sắp diễn ra

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thái Hư Vương cất giọng hờ hững, ở hắn có một loại tự tin bởi đã thành trúc tại hung.

Thực lực tu vi của hắn, phóng nhãn vũ trụ Huyền Hoàng cũng là tồn tại đỉnh tiêm.

"Nhưng nếu đúng là Mục Thiên thánh tộc ra tay, vậy có lẽ sẽ xuất hiện một vài tổn thất…" Một vị trưởng lão nói một cách chần chừ.

"A, muốn cục thịt béo Thiên Nguyên Vực này, có lẽ không chỉ có mỗi Thái Hư thánh tộc chúng ta đâu."

Thái Hư Vương khẽ cười một cái rồi nói.

"Ý của Vương thượng là…"

Mọi người nhất thời ngộ ra.

"Đến lúc đó, nếu tộc ta ra tay, chắc hẳn những thánh tộc khác cũng sẽ nảy sinh ra chút tâm tư."

"Cuối cùng, chỉ cần tộc ta đoạt được miếng thịt báo lớn nhất là đủ rồi."

Thái Hư Vương nói.

"Vương thượng anh minh."

Lần này, chẳng ai phản đối.

Nếu những thánh tộc khác không kìm được.

Đến lúc đó, Mục Thiên thánh tộc muốn phản kháng cũng rất khó.

Đã vậy thì hạ quyết định.

Thế là nội bộ Thái Hư thánh tộc cũng nhanh chóng hành động, bắt đầu điều binh khiển tướng, tập hợp quân đội.

Dĩ nhiên, những hành động này đều được thực hiện một cách rất bí mật.

Mục đích chính là muốn đánh Mục Thiên thánh tộc khiến bên đó trở tay không kịp.

Mà tại Thiên Nguyên Vực, phía bên Mục Thiên thánh tộc.

Sau khi Mục Huyền trở về, hắn đã kể lại toàn bộ mọi chuyện cho các cấp cao của Mục Thiên thánh tộc.

Nét mặt của họ cũng có chút nghiêm trọng.

Mục Huyền có thể nói là hy vọng cho sự trỗi dậy của Mục Thiên thánh tộc.

Vậy nên hiển nhiên là bọn họ sẽ không cho là Mục Huyền sẽ lừa họ trong chuyện này.

Nhưng muốn tìm được người thật sự giết chết Thái Hư Tiểu Thiên Vương, đã khó lại càng khó hơn.

Mục Huyền lại còn chẳng có bất kỳ manh mối nào, hắn hoàn toàn chẳng hay biết gì.

Nhưng tất cả trưởng lão của Mục Thiên thánh tộc vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Bởi vì bọn họ cảm thấy, cho dù Thái Hư Tiểu Thiên Vương có ngã xuống.

Đến lúc đó thì bồi thường lễ vật, đổ nhiều máu, rồi gửi một ít tài nguyên thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Dẫu sao bây giờ, đế tộc ngoại giới đã sắp tiếp cận rồi.

Bọn họ cũng không nghĩ là Thái Hư thánh tộc sẽ ra tay với bọn họ trong thời điểm nhạy cảm này.

Mục Thiên thánh tộc đoán chắc rằng Thái Hư thánh tộc không nội đấu trong thời gian nhạy cảm bị giới ngoại xâm lấn này.

Thế nên, trong tộc không có bầu không khí quá bàng hoàng.

Thậm chí, một vài trưởng lão của Mục Thiên thánh tộc đã bắt đầu điều động một ít tài nguyên, chuẩn bị đi Thái Hư thánh tộc đền tội nhận lỗi.

Hai tộc hơi hình thức khách sáo tí rồi cho qua.

Hơn nữa Mục Thiên thánh tộc có biết.

Tuy Thái Hư Tiểu Thiên Vương là thiên kiêu khá nổi tiếng trong Thái Hư thánh tộc.

Nhưng Thái Hư thánh tộc lớn như thế, tuyệt đối không chỉ có một thiên kiêu như Thái Hư Tiểu Thiên Vương.

Tiểu Thiên Vương qua đời là tổn thất đối với Thái Hư thánh tộc, nhưng tuyệt đối không phải vết thương thấu tận gân cốt.

Điều này cũng chính là nguyên nhân khiến bọn họ lạc quan như thế.

Mà bây giờ bọn họ lại không biết.

Cuối cùng sự lạc quan như vậy cho bọn họ cái gì.

...

Ở chỗ sâu của Mục Thiên thánh tộc, trong một động thiên phúc địa.

Tâm trạng Mục Huyền rất buồn bực.

Ban đầu trong chuyến Huyền Hoàng cổ lộ này, hắn muốn rửa sạch nỗi nhục trước, bỗng nhiên nổi tiếng, hoàn toàn quật khởi.

Kết quả bây giờ lại gần như trở thành một chuyện cười.

Không nói đến việc hắn chịu tiếng xấu sỉ nhục thay người khác.

Chỉ riêng việc đoạn tuyệt quan hệ với Y Thương Nguyệt đã đủ khiến hắn khó chịu.

Điều này không giống kịch bản trong tưởng tượng của hắn.

Trong tưởng tượng của hắn.

Sau chuyến Huyền Hoàng cổ lộ này, có lẽ hắn sẽ ôm mỹ nhân về.

Đồng thời có được hai giai nhân tuyệt đại là Vân Anh Lạc và Y Thương Nguyệt.

Hơn nữa còn mạnh mẽ trấn áp đánh bại Thái Hư Tiểu Thiên Vương.

Sự nghiệp và tình yêu cùng thu hoạch.

Nhưng sao bây giờ lại trở thành bộ dạng như vậy?

Không chỉ không có giai nhân mà còn bị ụp đầu tiếng xấu, quả thực oan uổng.

Hơn nữa chuyện quan trọng, thậm chí những chuyện này, còn ảnh hưởng đến uy tín của thiếu chủ Mục Thiên thánh tộc là hắn.

Vài người trong tộc rất phê bình kín đáo đối với hắn.

Họ cho rằng là hắn rước lấy phiền toái cho Mục Thiên thánh tộc.

Có thể nói Mục Huyền là tiền mất tật mang, thiệt thòi lớn!

Chẳng qua...

Cũng có một điều duy nhất an ủi Mục Huyền.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía giai nhân tuyệt lệ lẳng lặng ngồi xếp bằng trong chỗ sâu của động thiên phúc địa.

Mỹ nhân như ngọc, dung nhan tuyệt đại.

Nàng như một nàng tiên không tranh giành thời thế, có loại đẹp đẽ độc nhất thế gian.

Anh Lạc!

Cho dù Mục Huyền ở trong hoàn cảnh nào.

Từ đầu đến cuối, sư tôn mỹ nhân này của hắn luôn đối xử với hắn như một.

Tuy bề ngoài lạnh nhạt, cứ như thể không thèm để ý hắn nhưng trong lòng lại vẫn luôn có hắn.

“Sự lựa chọn của ta vẫn là đúng, Anh Lạc sư tôn không biết mạnh hơn Y Thương Nguyệt bao nhiêu.”

“Y Thương Nguyệt dễ dàng bị bề ngoài của Ngọc công tử mê hoặc.”

“Mà sư tôn của ta lại không phải người nông cạn như vậy, càng không có khả năng có bất kỳ giao lưu nào với những người khác.”

Mục Huyền nghĩ tới đây, có cảm giác yên lòng.

Cho dù cục diện khó khăn như thế nào, ít nhất còn có sư tôn ở bên cạnh hắn.

Mục Huyền đi tới chỗ Vân Anh Lạc.

“Sao lại dáng vẻ mày ủ mặt ê vậy, loại cục diện này làm khó ngươi sao?”

Vân Anh Lạc thản nhiên nói.

“Sư tôn nói đùa, đồ nhi cái gì cũng không được, nhưng mà trái tim này lại có năng lực chịu áp lực rất mạnh.”

Mục Huyền mỉm cười.

“Vậy sao, chẳng qua... sao ta cảm thấy, dường như trong lòng ngươi có một chút lo lắng?”

Đáy mắt Vân Anh Lạc hiện lên vẻ u ám, chợt thản nhiên nói.

Mục Huyền sửng sốt, sau đó lắc đầu cười khổ nói: “Quả nhiên vẫn là không thoát khỏi tuệ nhãn của sư tôn.”

“Nói đi, ngươi đang lo lắng chuyện gì?”

Vân Anh Lạc hỏi.

“Ta cảm thấy, mọi chuyện sẽ đơn giản như vậy sao?”

“Thật sự chỉ cần đền bù chút tài nguyên là có thể khiến Thái Hư thánh tộc nhượng bộ sao?”

“Với tác phong bá đạo của Thái Hư thánh tộc, lại còn vẫn luôn căm thù Mục Thiên thánh tộc ta đến nay.”

“Ta cảm thấy sợ rằng chuyện này không đơn giản như vậy.”

Giọng Mục Huyền hơi trầm xuống.

Bình Luận (0)
Comment