Chương 2388: Lo lắng của Đông Phương Tâm Tình
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, không ngờ Nhị tỷ lại có thể tạo dựng được quan hệ với Vân Tiêu thiếu chủ của đế tộc Vân thị.”
Lúc này trong lòng Đông Phương Tâm Tình vô cùng lo lắng hoảng loạn.
Đương nhiên là nàng lo lắng thay cho Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Trước kia nàng cũng đã nói cho Đông Phương Ngạo Nguyệt rằng có thể Đông Phương Khinh Vũ sẽ đi ra ngoài tìm kiếm đồng minh và trợ giúp.
Nhưng Đông Phương Tâm Tình cũng không ngờ được, Đông Phương Khinh Vũ lại có thể tạo dựng quan hệ với thiếu chủ của Vân thị.
Nếu là nam tử khác, Đông Phương Tâm Tình sẽ chẳng có gì phải lo lắng cả.
Dù sao nàng cũng tin tưởng vào năng lực và thủ đoạn của Đông Phương Ngạo Nguyệt. Không phải người nào cũng đều có thể tạo thành uy hiếp đối với nàng.
Nhưng Quân Tiêu Dao thì lại khác.
Thiếu chủ của Vân thị, con trai của Thiên Nhai Đại Đế, chưởng lệnh giả Tắc Hạ học cung...
Vô số hào quang bao phủ lên người hắn.
Hiện tại, có thể nói Quân Tiêu Dao chính là thiên kiêu nổi bất nhất trong lớp trẻ của Giới Hải, không một ai sánh bằng!
Mà Đông Phương Ngạo Nguyệt, tuy cũng đã đủ mạnh, có các loại danh hiệu như là Huyết Công Chúa, Đông Tôn.
Cũng như được đế tộc Đông Phương xác định là người cầm lái tốt nhất đời tiếp theo.
Nhưng đối mặt với Quân Tiêu Dao, tóm lại nàng vẫn có áp lực rất lớn.
Nếu là thiên kiêu khác thì trong mắt Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng chỉ như hạt bụi bình thường mà thôi.
Nhưng Quân Tiêu Dao chính là một ngọn núi lớn sừng sững khó có thể vượt qua, khiến cho người như Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng sẽ cảm thấy áp lực!
“Làm sao bây giờ đây, nếu Nhị tỷ thực sự kết được liên minh với Vân Tiêu thiếu chủ thì sẽ rất bất lợi đối với Ngạo Nguyệt.”
Đông Phương Tâm Tình cảm thấy vô cùng lo lắng.
Nhưng cũng không có cách nào khác cả.
Lúc này, Đông Phương Khinh Vũ bỗng nhiên đi tới.
“Nhị... Nhị tỷ...”
Đông Phương Tâm Tình gục đầu xuống.
“Ngươi có nói cho Đông Phương Ngạo Nguyệt chuyện ta phải tìm kiếm đồng minh không?”
Đông Phương Khinh Vũ cởi xuống sa đỏ trên mặt, lộ ra nụ cười.
“Ta, à ừm...” Giọng Đông Phương Tâm Tình lắp bắp.
Nàng vốn không biết nói dối.
Ở trước mặt người có lòng dạ thâm trầm như Đông Phương Ngạo Nguyệt và Đông Phương Khinh Vũ, Đông Phương Tâm Tình chỉ như là một con thỏ trắng nhỏ mà thôi.
Nàng vẫn phải sống dưới sự che chở của Đông Phương Ngạo Nguyệt.
“A… Tiểu muội sợ gì thế, Nhị tỷ ta sẽ không làm gì ngươi đâu mà?”
“Cho dù ngươi nói ra cũng không sao, ta không thèm để ý.”
Đông Phương Khinh Vũ lộ ra nụ cười chế giễu.
Nàng đã có chỗ dựa vững chắc là Quân Tiêu Dao, không cần phải kiêng kị Đông Phương Ngạo Nguyệt gì nữa.
Đơn giản mà nói.
Làm quen được với Quân Tiêu Dao, có hơi kiêu ngạo!
Đông Phương Tâm Tình im lặng, nàng thực sự không nghĩ ra được cách gì cả.
Hơn nữa nàng cũng biết, tính cách của Đông Phương Ngạo Nguyệt sẽ không dễ cúi đầu trước một nam tử!
“Đúng rồi, lần này nàng không có tới sao?”
Đông Phương Khinh Vũ khẽ nhướng mày nói.
“Ta, ta không biết.”
Đông Phương Tâm Tình lắc đầu nói.
“Haizz, thật là có chút đáng tiếc.”
Đông Phương Khinh Vũ khẽ lắc đầu.
Thật ra nàng có chút chờ mong Đông Phương Ngạo Nguyệt sẽ đến.
Không biết khi Đông Phương Ngạo Nguyệt biết được nàng đã hợp tác với Quân Tiêu Dao thì sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Sẽ kinh ngạc, hay là kiêng kị.
Thậm chí có thể là… sợ hãi?
...
Mà lúc này, một vài chiến thuyền của đế tộc cũng đã tụ họp cùng nhau tiến đến.
Tuy giữa đế tộc cũng vẫn có chuyện tính kế lẫn nhau, nhưng ít ra khi đối mặt với vũ trụ Huyền Hoàng, họ sẽ tạm thời cùng chung một chiến tuyến.
Bỗng nhiên có một tiếng kêu trong trẻo khẽ vang lên.
“Vân Tiêu là ngươi đã lừa gạt đệ đệ của ta, hôm nay ta muốn đánh một trận với ngươi!”
Nghe thấy giọng nói này, tất cả tu sĩ đế tộc ở đây đều nhìn lại.
Quân Tiêu Dao cũng nhướng mày.
Phát hiện đó là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, dáng người thấp bé giống như hạt đậu. Nàng mặc bộ trang phục màu đỏ, diện mạo đáng yêu, mắt sáng mũi cao, tóc tết hai bên.
“Chẳng lẽ ngươi là...” Quân Tiêu Dao nói.
“Ta là tỷ tỷ của Cổ Kình Thiên, Cổ Tiểu Ngọc!”
“Ngươi xác định ngươi là người của đế tộc Cổ Thần, tỷ tỷ của Cổ Kình Thiên sao?”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao dần trở lên kì lạ.
Tu sĩ của đế tộc Cổ Thần, cho dù là nam hay nữ thì đều có thân hình cường tráng.
Nhưng nhìn Cổ Tiểu Ngọc này, sao lại trông không hài hòa thế nhỉ?
Đứng chung một chỗ với Cổ Kình Thiên chẳng khác gì một bên là trời một bên là vực cả.
Mang lại cảm giác người khổng lồ đứng với chú lùn.
“Cái gì, đến ngươi mà cũng dám xem thường ta à!”
Cổ Tiểu Ngọc nghiến răng.
Nàng ghét nhất bị người khác dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình như vậy.
Dáng người thấp bé thì có làm sao?
Dáng người thấp bé thì không thể là người của đế tộc Cổ Thần à?
“Tỷ, ngươi đừng nói nữa, là ta cam tâm tình nguyện.”
Cổ Kình Thiên đứng dậy.
“Ngu xuẩn, đã bị bán còn giúp người ta đếm tiền!”
Cổ Tiểu Ngọc khẽ quát.
“Tỷ, ngươi cũng đâu có thông minh hơn ta...” Cổ Kình Thiên gãi đầu, ngu ngơ nói.
Nàng căn bản là không biết, cơ thể này của Quân Tiêu Dao mạnh đến thế nào.
Cho dù là đế tộc Cổ Thần cũng phải đứng sang một bên!
“Ngươi...”
Cổ Tiểu Ngọc tức giận đến nghiến răng.
Tại sao nàng lại có một đệ đệ ngu ngốc như vậy chứ.
“A… thật ra chỉ là một trò đùa thôi, ta cũng sẽ không thực sự coi hắn như là người hầu.”
“Kình Thiên, ngươi mau quay về với tỷ tỷ của ngươi đi.”
Quân Tiêu Dao nói.
“Vâng… chủ nhân.”
Cổ Kình Thiên ngu ngơ trả lời.
Cổ Tiểu Ngọc thấy thế, chán nản trợn trắng mắt.
“Hừ, cho dù thế nào, sau này ta vẫn sẽ tìm ngươi khiêu chiến.”
Cổ Tiểu Ngọc cũng biết tình huống hiện tại thật sự không thích hợp để đánh nhau.
“Được, vậy ta sẽ chờ.”
Quân Tiêu Dao tùy ý mỉm cười.
Hắn có thể cảm giác được, huyết mạch của Cổ Thần trong cơ thể của Cổ Tiểu Ngọc vô cùng mạnh mẽ, còn mạnh hơn cả Cổ Kình Thiên.
Cơ thể chỉ sẽ càng khủng bố hơn nữa.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao thì cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Lúc này, lại có một chiến thuyền của đế tộc chậm rãi tiến đến.