Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Đây là chuyện thế nào?”
Sở Tiêu cảm giác vô cùng kinh ngạc.
Hắn không nghĩ tới, sau khi đụng phải tấm tàn bia này, vậy mà lại dẫn tới loại phản ứng này.
“Nơi này rốt cuộc là đâu?”
Lúc Sở Tiêu nghi hoặc.
Bỗng nhiên, nơi xa có tiếng xào xạc truyền đến.
“Người nào?”
Ánh mắt Sở Tiêu chợt loé.
Hai bóng người, một nam một nữ xuất hiện.
“Cái gì, thực sự có người ở đây?”
Nữ tử trẻ tuổi trong đó, ngạc nhiên không thôi.
Sở Tiêu liếc mắt nhìn qua.
Một đôi nam nữ này, tuy rằng ăn mặc giản dị, nhưng tài hoa xuất chúng, cực kỳ bất phàm.
Có thể nói, nếu trước khi Sở Tiêu chưa đột phá.
Cho dù là hắn, đụng phải đôi nam nữ trẻ tuổi này, cũng sẽ có áp lực rất lớn.
Đương nhiên, đổi lại là bây giờ, Sở Tiêu tự nhiên không sợ.
“Ngươi là ai?”
Nữ tử trong đôi nam nữ này hỏi.
Nước da nàng hơi đen, dáng người lại cực tốt, lúc này trong mắt mang theo vẻ đề phòng cảnh giác.
“Tổ tuyền vậy mà đều bị hắn lấy đi, còn có trái cây tổ căn kết ra cũng không còn.”
Một nam tử khác, nhìn thấy những cơ duyên này đều bị mất, vẻ mặt cũng hết sức bất thiện.
Không dễ dàng gì mới mở ra vùng đất tổ tế, kết quả cơ duyên đều bị nam tử xa lạ này cướp đi.
“Ta tên Sở Tiêu, hai người trước hết đừng nóng, tại hạ chỉ muốn biết đây là nơi nào.”
Sở Tiêu cũng nhận ra được vẻ mặt bất thiện của đôi nam nữ này.
Lấy tu vi thực lực của hắn bây giờ, tuy là không sợ.
Nhưng cũng sợ sau lưng bọn họ, còn có thế lực nào đó.
Vào lúc này, một lão giả hút thuốc lá tẩu chợt phát hiện thân.
“Thôn trưởng...”
Nam nữ trẻ tuổi lập tức khom người.
Sở Tiêu cũng liếc nhìn, nheo mắt.
Lão giả trước mặt này, nhìn như thôn phu cục mịch, lôi thôi lếch thếch.
Nhưng đối mặt với ông ta, lại cứ cảm giác có áp lực không thể tưởng tượng.
Đây tuyệt đối là một vị chí cường giả Sở Tiêu không cách nào tưởng tượng!
Trong lòng Sở Tiêu chấn động mãnh liệt.
Bản thân chỉ đạt được một vài cơ duyên thôi mà, làm sao còn kinh động đến cường giả không cách nào tưởng tượng cỡ này.
“Ngươi, vừa chạm vào tấm bia tổ tế kia?”
Lão thôn trưởng hỏi.
“Là... là ta.”
Sở Tiêu thoáng do dự, nhẹ gật đầu.
Đối mặt với cường giả bậc này, tính toán thiệt hơn cũng vô dụng.
“Chẳng lẽ, thật sự là mệnh?”
Lão thôn trưởng nhìn chằm chằm Sở Tiêu, hơi lẩm bẩm nói.
“Tiền bối, ta quả thực không biết, cơ duyên nơi này đều là của các ngươi...”
Sở Tiêu cũng coi như là nửa người từng trải, biết lúc này nhân nhượng mới là chân lý.
Hắn hơi chắp tay, mang theo áy náy.
Lão thôn trưởng xua tay, nói: “Thôi, ngươi có thể tạm thời ở lại trong thôn.”
“Nếu có nghi vấn gì, có thể đến hỏi hai người Dư Đồ, Hi Mi, bọn họ sẽ nói cho ngươi biết một vài chuyện.”
“Thôn trưởng đại nhân...”
Đôi nam nữ trẻ tuổi tên Dư Đồ, Hi Mi muốn nói lại thôi, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Trong tộc Thủ Hộ, lão thôn trưởng có uy vọng không có gì sánh kịp, không người nào dám phản bác ông.
“Đa tạ tiền bối.”
Dáy lòng Sở Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Nếu cường giả bậc này nhằm vào hắn, sợ là một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết hắn vô số lần.
Sau đó, hai người Dư Đồ và Hi Mi mang theo Sở Tiêu rời khỏi địa vực này.
Nhìn bóng lưng Sở Tiêu, trong miệng lão thôn trưởng phì phèo thuốc lá tẩu, lẩm bẩm nói.
“Chẳng lẽ hắn chính là người bọn họ chờ đợi?”
“Nhưng khí tức trên người người này rõ ràng là người giới ngoại, chẳng lẽ từ lúc vừa bắt đầu đã nghĩ sai rồi?”
“Thôi bỏ đi, rốt cuộc có phải thiên mệnh chi nhân hay không, rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”
“Dù sao, theo bia tổ tế bị dẫn động, lăng mộ kia cũng sắp xuất hiện rồi nhỉ.”
“Chủ nhân của vũ trụ Huyền Hoàng, người truyền thừa của sự tồn tại vĩ đại, thiên mệnh rốt cuộc sẽ về ai đây?”
“Ha ha... Cũng có hơi mong đợi đấy...”
Dư Đồ và Hi Mi là những thiên kiêu xuất chúng nhất trong thế hệ trẻ của tộc Thủ Hộ.
Ban đầu vùng đất tổ tế mở ra, bọn họ còn ôm hy vọng có thể có được cơ duyên trong đó, khiến cho mình tiến thêm một bước.
Ai có thể ngờ, lại bị kẻ ngoại lai xa lạ hái mất quả đào.
Nhưng bởi vì lão thôn trưởng phân phó, cho nên tuy sắc mặt bọn họ không vui vẻ gì, nhưng cũng không làm khó dễ Sở Tiêu.
Sở Tiêu thức thời, lấy ra một phần nước suối dung nhập vật chất Tiên đạo, nói là mình vẫn chưa hoàn toàn luyện hóa.
Lúc này mới khiến vẻ mặt hai người tốt hơn một chút.
Mà Sở Tiêu, cũng lấy được không ít tin tức từ bọn họ.
“Tộc Thủ Hộ, vùng đất tổ tế...”
Sau khi Sở Tiêu nghe xong, ánh mắt càng sáng rực.
Trước khi tới vũ trụ Huyền Hoàng hắn đã nghe ngóng đại khái.
Thế lực đứng đầu của vũ trụ Huyền Hoàng chính là năm đại Thánh tộc và Thần điện bốn phương.
Mà tộc Thủ Hộ này, rõ ràng càng thêm thần bí, lai lịch phi phàm.
Bọn họ có lẽ biết rõ bí mật thực sự của vũ trụ Huyền Hoàng.
Nếu mình có thể vô tình rơi vào vùng đất tổ tế này thì đủ để chứng minh, ở vũ trụ Huyền Hoàng, hắn có được cơ duyên và khí vận lớn.
“Ta đã nói, vũ trụ Huyền Hoàng này tuyệt đối là vì ta mà giáng xuống.”
“Nhưng, nhân quả giữa ta và vũ trụ Huyền Hoàng này rốt cuộc là cái gì?”
“Còn nữa, huyết mạch trong cơ thể ta, rốt cuộc có bí mật gì?”
Trong lòng Sở Tiêu có rất nhiều nghi ngờ.
Hắn cảm thấy, lão già ngậm điếu thuốc lá trong miệng kia có thể giải đáp một vài nghi ngờ của hắn.
Sau đó, Sở Tiêu đi theo Dư Đồ và Hi Mi tới ngôi làng tộc Thủ Hộ.
Tộc nhân khác của tộc Thủ Hộ nhìn về phía Sở Tiêu, trên mặt đều mang vẻ kinh ngạc và tò mò.
Thậm chí Sở Tiêu có thể mơ hồ phát giác được sự kính sợ từ bên trong ánh mắt của một số người ở tộc Thủ Hộ.
Tuy rất nhạt, nhưng vẫn bị Sở Tiêu nhạy bén nhận ra.
“Chẳng lẽ thân phận của ta thật sự không hề đơn giản?”
Sở Tiêu nghĩ thầm trong lòng.
Hắn cảm thấy, cho dù là huyết mạch của đế tộc Sở thị cũng không thể nào khiến tộc Thủ Hộ lộ ra loại ánh mắt này được?
Hơn nữa, thế lực của vũ trụ Huyền Hoàng có vẻ như vốn không có hảo cảm gì đối với Đế tộc giới ngoại.
Sở Tiêu tràn đầy nghi hoặc.
Sau đó, hắn đi đến chào lão thôn trưởng.
“Tiền bối, thực không dám giấu giếm, ta chính là người của đế tộc Sở thị.”
Sở Tiêu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Hắn cảm thấy, vị tiền bối này hẳn là sẽ không để ý xuất thân Đế tộc của hắn.
“Thì ra là thế, khó trách.”
Vẻ mặt lão thôn trưởng không có chút kinh ngạc nào, chép mienegnj hút một hơi thuốc.
“Xem ra tiền bối quả nhiên biết gì đó, có thể nói cho vãn bối được không?”
Sở Tiêu chắp tay nói.