Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tại vũ trụ Nữ Tôn của đế tộc Đông Phương.
Kết giới vũ trụ Nữ Tôn vô cùng kiên cố, đạo văn trải rộng.
Dưới tình huống bình thường, không có tu sĩ khác nguyện ý tiến vào bên trong.
Đặc biệt là tu sĩ nam.
Dù sao trong vũ trụ Nữ Tôn, nữ tử vi tôn, địa vị của nam giới tuyệt đối không tính là cao.
Đây cũng là lý do tại sao những đế tộc khác đều có chút xem thường đế tộc Đông Phương.
Bởi vì nữ tử đế tộc Đông Phương quá cao ngạo.
Có điều bây giờ, bởi vì đại lễ lên ngôi thiếu tộc trưởng của đế tộc Đông Phương, vũ trụ Nữ Tôn vốn có ít người tiến vào cũng thỉnh thoảng có đội ngũ phi thuyền độ không, lâu thuyền, xe kéo lướt qua.
Mà tại trong tinh vực trung ương đế tộc Đông Phương ở trên tinh cầu tổ.
Giờ phút này đèn đuốc óng ánh, vô cùng huyên náo.
Quảng trường rộng lớn, cung điện hoa lệ, còn có rất nhiều thạch đài lư lửng trong hư không, giờ phút này đã có một và khách mời ngồi lên.
Nghi thức lên ngôi của thiếu tộc trưởng sẽ lập tức bắt đầu.
Tại chỗ khách quý ngồi, nhóm khách mời đế tộc các phương, còn có Tam giáo đã ngồi xuống.
Bên phía đế tộc Lý thị, Lý Ấu Vi và Lý Vô Song, cũng đã đến.
Lý Ấu Vi nhìn xung quanh, hiển nhiên là đang xem Quân Tiêu Dao có đến hay không.
Thật ra thì không chỉ có nàng mà những phe thế lực khác cũng đều muốn nhìn Quân Tiêu Dao.
Dù sao thanh danh của vị này trong Giới Hải không hề bình thường.
Trên đài cao, trưởng lão nắm quyền các mạch của đế tộc Đông Phương cũng đều đã đến.
Đúng lúc này, một người mặc áo trắng xuất hiện, mông lung mà xuất trần, dáng người thon dài như ngọc thụ.
Hiển nhiên là Quân Tiêu Dao.
Hắn đến, lập tức khiến ánh mắt toàn trường tụ lại.
Ánh mắt Lý Vô Song cũng đưa qua, đôi mắt lập tức ngưng lại!
“Khí tức của hắn...”
Mắt Lý Vô Song ngưng lại, trong mắt lóe lên một vẻ kinh ngạc.
Hắn lại có hơi nhìn không thấu cảnh giới tu vi của vị công tử áo trắng kia.
Giống như bị một tầng dương mù mờ mịt bao phủ.
“Sao lại thế? Vậy mà ta không thể nhìn thấu được?”
Lý Vô Song nhíu chặt lông mày.
Phải biết tu vi hiện tại của hắn cũng là Tạo Hóa Thần Tôn đấy.
Theo lý thuyết, trong thế hệ trẻ tuổi của Giới Hải, gần như là sự tồn tại đứng đầu.
Mà đây là kết quả khi hắn đã áp chế tu vi, nếu không thì tu vi của hắn sẽ còn cao hơn.
Nhưng hiện tại, thế mà hắn lại không nhìn thấu được cảnh giới của vị công tử áo trắng kia!
“Không phải là mang thứ đồ gì đó giúp che giấu hơi thở chứ, chắc chắn là như vậy.” Lý Vô Song nghĩ thầm.
Hắn không tin trong Giới Hải có người thuộc thế hệ trẻ có cảnh giới tu luyện còn cao hơn hắn.
Lại nói, hắn cũng đã nghe nói về vị Vân Tiêu thiếu chủ này, tuổi tác hiện tại tính toán đâu ra đấy cũng lắm cũng chỉ mới hơn hai mươi.
Với tuổi đấy, tu vi có thể còn cao hơn hắn sao?
Lý Vô Song tuyệt đối không tin.
Mà trong mắt Lý Ấu Vi ở một bên cũng hiện ra ánh sáng.
Quân Tiêu Dao là hy vọng duy nhất có thể cứu tiểu đệ của nàng.
Có điều trước mắt cũng không phải thời điểm để nói chuyện.
“Vị kia chính là Vân Tiêu thiếu chủ sao, quả thật là người trong chốn thần tiên.”
“Trong thiên hạ sao lại có thể có một nam tử hoàn mỹ như vậy...”
Những nữ tộc nhân nội tâm cao ngạo của đế tộc Đông Phương vốn cực kỳ không để nam tử kia vào mắt.
Giờ phút này người nào người đấy, trong đôi mắt đẹp đều hiện lên ánh sáng lạ.
Quân Tiêu Dao xuất hiện đã phá vỡ ấn tượng của các nàng đối với nam nhân.
Trong ấn tượng của các nàng, nam nhân đều là máu bùn, bẩn thỉu không chịu nổi.
Mà Quân Tiêu Dao lại giống như là ánh trăng sáng, quả thực không giống như cùng một loài sinh vật với nam nhân khác.
Nhìn thấy ánh sáng lạ trong mắt đám nữ tử đế tộc Đông Phương, thế lực khắp nơi ở đây đều vô cùng cạn lời.
Thì ra, cái gọi là tư duy nữ tôn cũng còn phải xem người nữa.
Đối mặt với nhân vật thần tiên như Quân Tiêu Dao, cho dù là nữ tử đế tộc Đông Phương cũng không thể cao ngạo nổi.
“Vân Tiêu thiếu chủ đến, có thể nói là vinh hạnh của đế tộc Đông Phương chúng ta.”
Một lão bà trong đế tộc Đông Phương cười ha ha.
Bà là trưởng lão mạch của Đông Phương Ngạo Nguyệt.
“Nào có, trưởng lão khách khí.” Cử chỉ hành vi của Quân Tiêu Dao hợp lý vừa vặn.
Tộc nhân đế tộc Đông Phương nhanh chóng thu xếp cho Quân Tiêu Dao ngồi xuống vị trí dành cho những khách mời hàng đầu.
Sau khi Quân Tiêu Dao ngồi xuống, khóe môi có hơi cong lên.
“Có chút thú vị, van đầu đến đế tộc Đông Phương là muốn giải quyết chuyện của Đông Phương Khinh Vũ.”
“Không nghĩ tới thế mà lại còn có niềm vui bất ngờ như vậy.”
Quân Tiêu Dao đương nhiên cảm nhận được ánh mắt âm thầm mịt mờ kia.
Khiến hắn chú ý không chỉ có ánh mắt này mà là một luồng khí tức kia.
Chính là một dấu ấn linh hồn mờ mịt Quân Tiêu Dao để lại trong bản nguyên Tam giáo phá không rời đi lúc trước.
Một luồng dấu ấn linh hồn kia cực kỳ nhỏ cũng cực kỳ kín đáo.
Chỉ có Quân Tiêu Dao có thể mơ hồ phát hiện được.
Mà hiện giờ hắn lại cảm nhận được nó!
“Không ngờ lại trùng hợp như vậy, còn chủ động đưa tới cửa nữa?”
Quân Tiêu Dao mỉm cười.
Đây coi như là rau hẹ chủ động đưa tới cửa nhà sao?
Có điều Quân Tiêu Dao cũng không đánh cỏ động rắn.
Thậm chí còn không nhìn qua ánh mắt âm thần kia.
Vẻ mặt hắn vẫn như thường, không có bất kỳ một động tác nhỏ xíu nào.
Bên này, Lý Vô Song thu hồi ánh mắt.
Hắn vốn cho là vị Vân thị thiếu chủ này hẳn là một đối tượng thu hoạch rất tốt.
Nhưng hiện tại xem ra, dường như cũng không đơn giản như vậy.
“Thôi được, đi được tới đâu hay tới đó, một nước này, nhất định phải cẩn thận...” Lý Vô Song nghĩ thầm.
Sau đó, đại lễ lên ngôi thiếu tộc trưởng chính thức bắt đầu.
Các loại nghi thức đương nhiên không cần nói nhiều.
Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng nhanh chóng xuất hiện.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy dài màu tím, lấp lóe sáng sao, bao lấy thân thể tinh tế tươi trẻ tinh tế mềm mại.
Dáng người vô cùng cao gầy, cặp đùi đẹp thon dài lại thẳng tắp, giống như được tạc thành từ ngọc thạch.
Trên mặt nàng đeo khăn che mặt màu tím.
Tuy che đi dung nhan khuynh thành tuyệt mĩ nhưng cho dù chỉ lộ ra đôi mắt đẹp và mi phượng thì cũng có một hương vị đặc biệt.
Khả năng nơi duy nhất khiến người ta cảm thấy có hơi không hoàn mĩ chính là ánh mắt của nữ tử này rất lạnh lùng, rất thâm sâu, giống như là không có chút tình cảm nào.
Càng không có loại khí chất thanh thuần hoặc vũ mị như nữ tử bình thường.