Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Vân Tiêu, dù ngươi mạnh đến đâu thì cũng có cách để ngươi biến mất!”
Hắn quyết ý, muốn đi tìm mấy tổ chức sát thủ cường hãn nhất trong Tinh Hải Hắc Ám.
Mình giết không nổi, vậy thì mượn đao giết người.
Trong Tinh Hải Hắc Ám đây là chuyện không hiếm lạ gì.
Hơn nữa cho dù cuối cùng có xảy ra vấn đề thì sau lưng hắn vẫn có Hồng Trần Đế Tử làm chỗ dựa.
Tuy thân phận của Quân Tiêu Dao phi phàm, còn là con trai của Thiên Nhai Đại Đế.
Nhưng hắn cảm thấy, Hồng Trần Đế Tử là con trai của Hồng Trần Đại Đế, thân phận không hề thấp hơn Quân Tiêu Dao.
Hơn nữa Hồng Trần Đế Tử cũng là một thiên kiêu cấp phá cấm, sự tồn tại hàng đầu Giới Hải.
Tất cả những thứ này đều là sự tự tin của hắn!
Trong mắt nam tử lóe lên một tia lạnh lùng, nuốt thêm một viên thánh đan chữa thương nữa, thân hình lao đi.
Hắn muốn đi tìm tổ chức sát thủ lớn nhất hung danh truyền xa của Tinh Hải Hắc Ám!
...
Ở một nơi không tính là quá xa Tinh Hải Hắc Ám.
Có một đại thế giới mênh mông.
Thế giới này, tên là thế giới Cổ Thần.
Chính là cương vực do cổ tộc Nghiêm thị thống trị.
Chẳng biết tại sao, thế giới Cổ Thần có linh khí cực kì nồng đậm, cơ duyên đông đảo.
Cho nên cũng làm cho cổ tộc Nghiêm thị thống trị thế giới này cực kì cường thịnh.
Dù là ở trong Tinh Hải Hắc Ám thì cũng rất nổi danh.
Bằng không Nghiêm Dịch công tử kia há có thể phách lối ở Tinh Hải Hắc Ám như vậy được.
Mà giờ khắc này, sâu trong tinh không bên ngoài thế giới Cổ Thần.
Một nam tử trẻ tuổi đỉnh lông mày sắc bén, dáng vẻ bất phàm đang đứng trên một chiếc phi thuyền nhìn thế giới Cổ Thần.
Chính là Lý Vô Song đến từ vũ trụ Nguyên Vũ.
“Cổ tộc Nghiêm thị, mạch cổ tộc đã từng gia nhập của phủ Chiến Hoàng ta, không nghĩ đến hôm nay thế mà lại phát triển lớn mạnh như vậy.”
Lý Vô Song sâu xa nói.
Lúc trước, sau khi hắn phát hiện ra một cơ duyên ở thế giới Cổ Thần thì đã để binh khí mình mang theo vào đó ôn dưỡng.
Đồng thời sắp xếp cổ tộc Nghiêm thị trấn thủ ở đây.
Mà bây giờ vật đổi sao dời, không biết bây giờ cổ tộc Nghiêm thị còn biết được, chủ nhân mà bọn họ từng thần phục là ai?
“Nếu có thể khống chế cổ tộc Nghiêm thị trước thì sẽ có sự trợ giúp cực lớn cho ta.”
“Có điều phòng ngừa vạn nhất, thân phận Lý Vô Song của ta hiện tại vẫn chưa thể tiết lộ ra.”
Lý Vô Song trầm ngâm, tích cách của hắn hiện tại rất cẩn thận.
Nhỡ đâu cổ tộc Nghiêm thị sớm đã quên sứ mệnh lúc trước thì sao?
Sương mù phun trào trên người hắn, dựa vào bí pháp đặc biệt để che đi khí tức của bản thân.
Đồng thời hắn lấy áo bào đen và mặt nạ ra đeo lên.
Cứ như vậy, không ai phát hiện ra hắn là Lý Vô Song của đế tộc Lý thị.
Nhưng hắn lại có thể lấy thân phận Đấu Thiên Chiến Hoàng chuyển thế để hành sự.
Vừa tiện cho hắn giả trang.
Sau khi chuẩn bị chu toàn, Lý Vô Song cũng tiến vào trong thế giới Cổ Thần.
Một đại lục trung tâm trong thế giới Cổ Thần.
Nơi này, chính là tổ địa của cổ tộc Nghiêm thị.
Xa xa nhìn lại, thế núi nguy nga, cung điện tầng tầng, linh khí lượn lờ, muôn hình vạn trạng.
Mà liếc nhìn lại, kiến trúc khiến người ta chú ý nhất chính là một pho tượng.
Pho tượng kia là thân hình một nam tử khỏe mạnh, cao tới 9999 trượng.
Nhìn qua, nó giống như một thần ma khai thiên lập địa, có sự uy nghiêm và khí phách lớn không gì sánh được.
Giống như ngay cả trời xanh cũng thần phục dưới chân hắn.
Chẳng qua thứ duy nhất khiến người ta nghi ngờ là.
Gương mặt của pho tượng này không được khắc mà để trống rỗng.
Đây rõ ràng là một pho tượng vô diện!
Thật ra thì trong cổ tộc Nghiêm thị đã sớm có một vài tộc nhân cảm thấy nghi hoặc về pho tượng kia.
Bởi vì bọn họ căn bản không biết pho tượng kia rốt cuộc là lập ra vì ai.
Ở cổ tộc Nghiêm thị của bọn họ hình như không có người như vậy.
Chớ nói chi là, pho tượng kia còn không được khắc hoạ ngũ quan, càng không biết là tồn tại vì ai.
Đừng nói những tộc nhân trẻ tuổi.
Ngay cả một vài trưởng lão cũng không rõ lắm.
Sợ là chỉ có duy nhất mấy vị lão tổ tối cổ trong cổ tộc Nghiêm thị kia mới biết gì đó.
Có điều họ cũng giữ kín như bưng, chưa từng tiết lộ.
Dần dà, người cổ tộc Nghiêm thị cũng nhìn quen pho tượng kia, không tiếp tục để ý nữa.
Mà giờ khắc này, trước tổ địa cổ tộc Nghiêm thị, một người mặc áo bào đen đứng đó, thình lình là Lý Vô Song.
“Ngươi là người phương nào, đến cổ tộc Nghiêm thị ta có chuyện gì?”
Một hộ vệ của cổ tộc Nghiêm thị nhìn thấy Lý Vô Song, dò hỏi.
“Kêu tộc trưởng cổ tộc Nghiêm thị các ngươi ra đây, nói ta muốn gặp hắn.”
Lý Vô Song thản nhiên nói.
Hộ vệ nhìn Lý Vô Song như nhìn kẻ ngu đần, lộ ra một vòng cười nhạo nói: “Hạng người giấu đầu lòi đuôi, dám đến cổ tộc Nghiêm thị ta làm màu sao?”
Lý Vô Song thản nhiên lắc đầu, vung ra một chưởng.
Phụt!
Hộ vệ kia bay ngược ra, miệng phun máu tươi.
Lý Vô Song chắp tay, thân hình lóe lên tiến vào trong cổ tộc Nghiêm thị.
Có điều một lát sau, Lý Vô Song đứng trước pho tượng không mặt kia.
Nhìn pho tượng không mặt cao ngất nguy nga, Lý Vô Song thở dài một hơi.
Đã từng là Đấu Thiên Chiến Hoàng uy áp che trời.
Mà bây giờ, ngay cả một khuôn mặt cũng không thể để lộ ra, sợ dẫn tới sự điều tra của nhóm thế lực Tam giáo.
“Ngươi là ai?”
Xung quanh Lý Vô Song nhanh chóng bị một nhóm tu sĩ cổ tộc Nghiêm thị bao vây.
Lý Vô Song im lặng không nói gì.
Ngay sau đó.
Ầm ầm!
Pho tượng không mặt không biết đã tĩnh lặng bao lâu nay bỗng nhiên bắt đầu ầm ầm rung động.
Vầng sáng trước nay chưa từng có bắn ra.
Đồng thời có một luồng khí tức mênh mông cuộn trào, giống như đang thức tỉnh thần thức!
“Đây... đây là có chuyện gì?”
Tộc nhân cổ tộc Nghiêm thị ở đây đều có sắc mặt khiếp sợ không thôi.
Pho tượng không mặt yên lặng vô số năm này sao lại đột nhiên xuất hiện dị động như vậy vì một khách nhân không mời mà đến?