Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Nhưng mà gần đây, tên tuổi của Vân Tiêu ta đã nghe nhiều đến lỗ tai cũng mọc kén.”
“Chuyện này, bản đế tử ghi nhớ thật kỹ.”
“Nhưng bản đế tử cũng thật tò mò, không biết thái độ của những hậu duệ và đệ tử của mấy thủ quan nhân khác đối với tên Vân Tiêu kia sẽ như thế nào?”
Hồng Trần Đế Tử tự hỏi trong lòng, trông giống như đang mưu tính chuyện gì đó.
Hắn cũng không phải loại người bởi vì Lý Phi Nghiên bị cướp đi liền không có não mà đi tìm Quân Tiêu Dao để gây phiền toái.
Tuy Hồng Trần Đế Tử không sợ Quân Tiêu Dao, nhưng Quân Tiêu Dao cũng không phải người mà hắn có thể dễ dàng gây khó dễ.
“Nhưng mà không sao, nghe thuộc hạ của phụ thân ta nói, về sau khu Vô Nhân càng ngày sẽ càng không yên ổn nữa đâu.”
“Có lẽ tiếp theo đám thiên kiêu của Giới Hải cũng sẽ đi tới khu Vô Nhân lịch luyện, đến lúc đó có lẽ có thể thăm dò một phen .”
“Vân Tiêu sao, ta ngược lại muốn nhìn xem, thân là con trai của Thiên Nhai Đại Đế, ngươi đến tột cùng có năng lực tài cán gì để đem ra so tài với ta?”
Hồng Trần Đế Tử cười lạnh, nâng chung rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Giới Trong Giới chính là thế giới thần bí nhất thuộc Giới Hải.
Nơi này xưa nay chính là thánh địa tu luyện mà vô số sinh linh của Giới Hải một lòng mong mỏi được đặt chân đến.
Mà ở Giới Trong Giới, tại một địa vực rộng lớn của Địa Hoàng cung, trong một tòa cung điện.
Một bóng dáng hết sức trang nghiêm đang ngồi xếp bằng ở trong đó, mắt tím như trăng, toàn thân toả ra khí chất không gì sánh bằng.
Đây chính là một trong những người cầm quyền của Địa Hoàng cung, Tử Võ Thánh Vương.
Mà ở trước mặt Tử Võ Thánh Vương, có một bóng dáng nguyên thần thể hư ảo đang không ngừng run rẩy.
Nhìn kĩ thì đây rõ ràng là linh hồn của Lận Côn.
“Người của đế tộc Vân thị, người trước kẻ sau ai cũng bá đạo như ai.”
Thân hình của Tử Võ Thánh Vương được bao phủ trong một luồng ánh sáng đầy mông lung và mờ ảo, nó làm cho người ta không thể thấy rõ biểu tình của hắn.
Nguyên thần của Lận Côn run rẩy không ngừng.
“Nhưng mà, hắn lại chỉ cần một chiêu đã có thể đập nát thân thể của ngươi, chẳng lẽ tương lai sẽ lại là một Vân Thiên Nhai khác?”
Giọng điệu Tử Võ Thánh Vương bình thản, dường như cũng không bởi vì việc này mà tức giận.
Lúc này, một lão giả khác tiến vào trong điện, nói: “Đại nhân, Phù Dao Thánh Vương đã phái người tới đế tộc Vân thị.”
“Ồ, xem ra tác phong của nàng cũng không phải dạng chậm chạp.”
“Đại nhân, không tranh thủ nữa sao?”
Lão giả chần chờ hỏi.
Giọng điệu Tử Võ Thánh Vương đầy thản nhiên đáp: “Mọi chuyện xảy ra đều do duyên phận, cưỡng cầu lại càng không đạt được gì.”
“Huống hồ, thiếu nữ của đế tộc Vân thị kia cũng chỉ có được một trong Tiên Linh tam bảo thôi.”
“Ai có thể chắc chắn được, thiên mệnh Địa Hoàng Tiên Linh Đế trong tương lai sẽ rơi lên trên người nàng chứ?”
Trong mắt Tử Võ Thánh Vương tràn đầy ý tứ thâm thúy.
Lão giả khẽ khom người, không nói thêm gì nữa.
Ông ta biết, nguyện cảnh của vị đại nhân vật Địa Hoàng cung trước mặt chính là muốn trở thành sư phụ của Địa Hoàng, tự mình bồi dưỡng ra một vị Địa Hoàng mới!
…
Vũ trụ Vân Hải, đế tộc Vân thị.
Quân Tiêu Dao mang theo Vân Khê đáp xuống Vân Thánh Tinh.
Nhận thấy hơi thở của hai người, Nguyệt Chỉ Lam lập tức xuất hiện.
“Khê Nhi!”
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Chỉ Lam toát ra vẻ vui mừng khôn tả.
Tuy bà biết rằng Quân Tiêu Dao nhất định sẽ mang Vân Khê trở về.
Nhưng giờ phút này được tận mắt nhìn thấy Vân Khê, bà vẫn khó nén sự vui sướng trong lòng.
“Nương!”
Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau.
Quân Tiêu Dao cũng mỉm cười đi đến gần họ.
Nguyệt Chỉ Lam thật sự rất vui sướng, bà cũng vươn tay kéo Quân Tiêu Dao vào lòng.
Cuối cùng ba người cũng được đoàn viên ở đế tộc Vân thị.
Nếu như Vân Thiên Nhai cũng ở đây, vậy thì thật sự hoàn mỹ.
Nhưng mà Nguyệt Chỉ Lam cũng biết, vị hôn phu của bà là thủ quan nhân của Giới Hải, anh hùng đỉnh thiên lập địa, không có khả năng tùy tiện ra khỏi khu Vô Nhân.
Nhưng bây giờ bà cũng đã rất hạnh phúc rồi.
“Chậc chậc, vị này chính là tôn nữ của lão phu sao?”
Nhìn Vân Khê xinh đẹp động lòng người, thanh lệ vô song, Vân Hồng Ba mỉm cười tươi rói, tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
“Chào gia gia.”
Vân Khê chớp chớp mắt, ngọt ngào nói.
“Ha ha, cháu gái ngoan!”
Vân Hồng Ba không kìm được vui mừng trong lòng.
Vân Mặc Cổ Tổ cũng hiện thân, ông nhìn Vân Khê, mắt lộ ra một luồng sáng.
Lúc trước ông ở thế giới Nam Đấu, âm thầm yên lặng bảo vệ.
Có thể nói ông đã nhìn Quân Tiêu Dao và Vân Khê lớn lên.
Thiên phú Vân Khê tuy cũng yêu nghiệt, nhưng nói thật, đặt lên cân với Quân Tiêu Dao thì vẫn là hoàn toàn không thể so sánh.
Nhưng bây giờ.
Vân Khê liếc mắt nhìn lại, trên người tiên vận lượn lờ, chung linh dục tú.
Hơn nữa hơi thở cũng đã tới cảnh giới Đại Thiên Tôn.
Điều này rõ ràng là rất không phù hợp với tình hình thực tế.
Nhìn thấy vậy, Quân Tiêu Dao thản nhiên cười nói: “Mặc lão, trong khoảng thời gian ta đi đón Khê Nhi cũng đã xảy ra một số chuyện.”
Sau đó, Quân Tiêu Dao kể lại một số sự tình gặp phải trong chuyến đi vừa rồi cho bọn họ.
“Đấu Thiên Chiến Hoàng chuyển thế?”
“Tiên Linh Chi Tâm, một trong Tiên Linh tam bảo?”
“Còn cả Địa Hoàng cung nữa ư?'
Đám người Vân Hồng Ba, Nguyệt Chỉ Lam đều không nghĩ tới được.
Thì ra trong khoảng thời gian này, Quân Tiêu Dao và Vân Khê đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
“Chẳng lẽ Khê Nhi chính là truyền nhân của Địa Hoàng?”
Nguyệt Chỉ Lam cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Nhưng đồng thời, bà cũng lấy làm tự hào.
Trước đó bà cũng từng cảm thấy, Quân Tiêu Dao quá mức ưu tú như thế có lẽ sẽ mang đến nhiều áp lực vô hình cho Vân Khê.
Nhưng hiện tại xem ra thì cơ duyên Vân Khê dường như cũng rất nghịch thiên.
Mà Vân Hồng Ba khi nghe được chuyện của Địa Hoàng cung thì hừ lạnh một tiếng.
“Hừ, Nhân Hoàng điện, Địa Hoàng cung, những thế lực kia ỷ vào thanh danh của Tam Hoàng, độc chiếm Giới Trong Giới, luôn vỗ ngực tự xưng tài trí hơn người, khinh thường những thế lực khác.”
“Tiêu Dao, ngươi yên tâm, nếu Địa Hoàng cung kia dám phái người đến đế tộc Vân thị của ta tác oai tác quái…”
“Đế tộc Vân thị ta sẽ dạy bọn họ cách làm người!”
Vân Hồng Ba tức giận nói.