Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà trong lúc Lý Vô Song đang âm thầm tìm cách.
Bên ngoài bỗng dưng có một giọng nói lanh lảnh giống như chim vàng anh vậy.
“Vô Song.”
Nghe được giọng nói này, vốn dĩ Lý Vô Song sẽ cảm thấy rất mừng rỡ.
Nhưng bây giờ, hắn lại trưng bộ mặt vô cảm.
Bởi vì giọng nói này bất ngờ thay lại đến từ Lý Phi Nghiên.
Đối với tỷ tỷ đã gọi Quân Tiêu Dao là chủ nhân, trở thành sự tồn tại như nha hoàn của hắn này, Lý Vô Song thật sự rất khó có thể dùng ánh mắt như trước đây để đối xử với nàng.
Huống hồ nàng còn gây trở ngại cho Lý Vô Song trong việc lấy Đấu Thiên thần kích.
Nếu như không phải là nàng làm vướng víu thì Lý Vô Song đã có thể chiếm đoạt tiên cơ, đoạt lấy Đấu Thiên thần kích để đối phó với Quân Tiêu Dao rồi.
Nhưng Lý Vô Song vẫn đi ra ngoài.
Bên ngoài, Lý Phi Nghiên mặc cẩm bào màu tím, đường cong hấp dẫn, phong thần dã li.
Từng cử động của nàng đều lộ vẻ quyến rũ và quý khí.
Thấy Lý Vô Song bước ra, khuôn mặt ngọc của Lý Phi Nghiên tỏ vẻ mừng rỡ.
Đã qua một khoảng thời gian rất lâu rồi nàng chưa quay về thăm tiểu đệ nhà nàng.
“Đại tỷ.”
Lý Vô Song cất giọng bình thản nói.
Lý Phi Nghiên thấy giọng điệu và thần thái này của Lý Vô Song thì khẽ sững sờ.
Trong quá khứ, mỗi lần nàng trở về, Lý Vô Song đều sẽ tỏ ra vô cùng nhiệt tình với nàng.
Bởi vì ở khắp đế tộc Lý Thị, ngoài Lý Chính Huyền ra thì cũng chỉ có bảy tỷ tỷ là đối xử với Lý Vô Song tốt nhất.
Nhưng bây giờ, Lý Vô Song lại tỏ vẻ hờ hững, khiến cho Lý Phi Nghiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, mà chỉ lấy ra một chiếc nhẫn không gian.
“Vô Song, trong này có một ít tài nguyên tu luyện, đệ cầm lấy mà dùng.”
Lý Phi Nghiên cất giọng quan tâm.
Trước đây, mỗi khi nàng trở về, nàng đều sẽ mang cho Lý Vô Song các loại tài nguyên tu luyện.
Khi đó Lý Vô Song cũng sẽ vui vẻ nhận lấy.
Nhưng bây giờ, Lý Vô Song khẽ lắc đầu, nói: “Tỷ, bây giờ ta không thiếu tài nguyên tu luyện, tỷ cứ giữ lại những thứ này mà dùng.”
Đối với vị đại tỷ đã trở thành người của Quân Tiêu Dao, Lý Vô Song không muốn lấy bất kỳ thứ gì từ tay nàng.
“Vô Song...”
Lý Phi Nghiên cũng nhận ra được điều không đúng, tại sao Lý Vô Song lại tỏ ra lạnh nhạt với nàng như vậy.
Chẳng lẽ là do đã quá lâu rồi nàng không quay về?
Nghĩ tới đây, Lý Phi Nghiên cũng muốn tìm chủ đề để nói: “Đúng rồi, Vô Song, nghe nói Vân Tiêu thiếu chủ đã chữa hết thể Thạch Hóa của đệ, đệ có thể tu luyện được rồi hả?”
Sợ rằng Lý Phi Nghiên không biết, chủ đề mà nàng tìm lại vô tình chọt trúng cột sống của Lý Vô Song.
Đó là lần đầu tiên hắn bại trận trong tay Quân Tiêu Dao.
Nhưng Lý Vô Song lại không thể nói ra sự thật, chỉ có thể lạnh lùng thốt ra một câu: “Không sai.”
“Thế hả, phải rồi, khi nãy tỷ tỷ mới gặp Vân Tiêu thiếu chủ.”
“Thực lực của hắn thật phi phàm, còn có thể khiến cho Đấu Thiên Chiến Hoàng chuyển thế chịu khuất phục.”
“Nếu như Vô Song có thể kết giao với Vân Tiêu thiếu chủ thì có lẽ đệ sẽ củng cố được địa vị của mình ở đế tộc Lý Thị…”
Những gì Lý Phi Nghiên vừa nói là thật lòng suy nghĩ cho Lý Vô Song.
Nhưng nào ngờ.
Lý Vô Song càng nghe nàng nói, lửa giận trong lòng càng thêm đầy ắp.
Ngươi đi làm người của Quân Tiêu Dao thì thôi đi.
Bây giờ lại còn muốn bảo ta khom lưng khụy gối với hắn?
Lời này của Lý Phi Nghiên đã tát mạnh một phát vào mặt Lý Vô Song hắn!
Nhưng Lý Vô Song vẫn mãi không thể nói ra sự thật.
Hắn cũng đâu thể nói rằng đệ đệ ngươi chính là vị Đấu Thiên Chiến Hoàng bị bại trận đó?
“Đủ rồi!”
Lý Vô Song cố nén sự tức giận trong lòng lại và lạnh lùng quát.
“Vô Song…”
Ngay cả Lý Phi Nghiên cũng bị dọa cho giật mình.
Trong ấn tượng của nàng, từ trước tới giờ Lý Vô Song chưa từng đối xử với nàng bằng thái độ này.
“Ta không nghĩ là ta cần sự giúp đỡ từ Vân Tiêu.”
Lý Vô Song lạnh lùng lên tiếng.
“Nhưng…” Lý Phi Nghiên còn định nói điều gì đó.
“Được rồi, nếu ngươi bằng lòng khom lưng khụy gối với hắn thì ngươi đi ngay đi, ta không thể quỳ gối được.”
Cơn tức giận của Lý Vô Song nhất thời lên tới đỉnh điểm, hắn buột miệng nói ra.
“Vô Song, đệ!”
Sắc mặt của Lý Phi Nghiên đỏ lên, vẻ mặt của nàng cũng trở nên khó coi.
Lời này của Lý Vô Song khiến tim nàng đau nhói.
Nàng cảm thấy vô cùng oan ức.
Nàng như vậy là đang nghĩ cho Lý Vô Song, nhưng Lý Vô Song lại đối xử như thế với nàng.
“Ha, có lẽ trong lòng ngươi, ta vẫn là đứa đệ đệ không ra hồn, cần người khác giúp đỡ đi.”
“Ta phải đi tu luyện rồi.”
Lý Vô Song hừ lạnh lùng, xoay người rời đi.
Lý Phi Nghiên cũng không mở miệng nói câu nào nữa.
Vành mắt nàng ửng đỏ, nàng cảm thấy rất đau lòng, thất vọng và đau khổ.
Người đệ đệ từng ôn hòa, hiếu thuận nay đã đi đâu rồi?
Nàng đột nhiên cảm thấy Lý Vô Song đang khiến nàng có cảm giác rất xa lạ.
Giống như…
Bị một tồn tại khác đoạt đi mất vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên họ cãi vã kiểu này.
Tuy Lý Phi Nghiên cũng không thể vì một lần cãi vã mà hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Lý Vô Song được.
Nhưng không thể không thừa nhận, tấm lòng mà nàng dành cho Lý Vô Song đã có chút nguội lạnh.
Quan hệ giữa tỷ đệ bọn họ đã xuất hiện vết rạn nứt không thể hàn gắn lại.
Giống như đồ sứ bị bể tan tành vậy, dù có tu sửa thì nó cũng không thể trở lại nguyên vẹn như ban đầu.
Sau khi trở lại động phủ.
Lý Vô Song cũng cảm thấy, liệu có phải bản thân hắn đã quá đáng với Lý Phi rồi không.
Nhưng lúc này, dường như có một giọng nói khác vang lên trong đầu hắn.
Ngươi không sai, người sai là Lý Phi Nghiên.
Nàng không nên trở thành người của Quân Tiêu Dao!
Nàng cũng không tư cách trở thành tỷ của ngươi!
Lý Vô Song hít vào một hơi thật sâu.
Nói thật, hắn cũng không hiểu rốt cuộc suy nghĩ hiện tại của mình là của Lý Vô Song hay là của Đấu Thiên Chiến Hoàng.
Nhưng cũng không thành vấn đề, dù sao cả hai đều là một.