Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà giờ khắc này, sắc mặt Lý Thanh Hàn lạnh như băng, cắn răng ra tay.
“Sao chỗ này lại có loại tồn tại này xuất hiện vậy?”
Lý Thanh Hàn nghĩ mãi cũng không hiểu.
Hơn nữa, thực lực bộ xác này cực mạnh, thân thể như sắt thép, gần như đao thương bất nhập.
Thực lực của Lý Thanh Hàn đã là cực mạnh trong đám thiên kiêu.
Nhưng cho dù là nàng, toàn lực giáng xuống một kiếm cũng chỉ có thể chém được một vết không sâu ở trên người bộ xác.
Grừ!
Bộ xác có cánh bằng thịt lại lao về phía Lý Thanh Hàn lần nữa.
Lý Thanh Hàn tập trung sức mạnh toàn thân, nàng muốn đánh cược một lần.
Xì!
Một kiếm quang không thể hình dung quét tới.
Một kiếm quang nhanh đến mức thời gian như ngưng đọng lại.
Tỏa sáng nháy mắt, ngừng lại vĩnh hằng.
Giờ phút này đôi mắt của Lý Thanh Hàn chậm rãi trợn to, không còn ý lạnh lùng vô tình nữa.
Nàng là kiếm si nổi tiếng trong Tam Thanh đạo môn.
Giờ phút này, nhìn thấy một chiêu kiếm gần như hoàn hảo đó, Lý Thanh Hàn ngừng hô hấp.
Là ai? Ai có thể xuất ra một kiếm kinh tài tuyệt diễm như thế!
Cho dù là đại sư tỷ của Tam Thanh đạo môn bọn họ cũng không thể làm được?
Xoẹt!
Dường như sau khi dừng lại ngắn ngủi, thời gian khôi phục chuyển động.
Mà bộ xác lưng có cánh bằng thịt bị chia ra làm hai.
Sau đó biến thành tro bụi trong ánh mắt không thể tin của Lý Thanh Hàn.
“Lý cô nương, ngươi không sao chứ?”
Một giọng nói nhẹ nhàng, ôn hòa truyền đến.
Lý Thanh Hàn đưa mắt nhìn sang.
“Vân Tiêu thiếu chủ?”
Lý Thanh Hàn thật sự hơi giật mình.
“Một kiếm kia…”
“Thiếu chủ ngài là kiếm tu sao?”
Lý Thanh Hàn giủ, ngay cả cách gọi cũng bất tri bất giác biến thành ngài.
“À, ta đâu có chuyên tu kiếm đạo, chẳng qua là vô tình học hai chiêu thôi.”
Quân Tiêu Dao lơ đễnh khoát tay.
Lý Thanh Hàn cạn lời.
Quân Tiêu Dao không tu Kiếm đạo.
Nhưng lại xuất ra một kiếm kinh diễm hơn cả kiếm si như nàng.
“Nhưng mà tại sao nơi đây lại xuất hiện loại sinh linh tử vong này?” Lý Thanh Hàn tiện đà hỏi.
“Có lẽ, có thể có liên quan với khu Vô Nhân.” Quân Tiêu Dao đáp.
“Khu Vô Nhân, sao lại như vậy?” Lý Thanh Hàn kinh ngạc.
“Bản thân Tinh không thứ nguyên chính là không gian xếp chồng lung tung, ai có thể bảo đảm không có một nơi nào liên quan đến khu Vô Nhân chứ.”
“Chẳng qua, rốt cuộc đây là trùng hợp hay là có người làm, vậy thì còn chờ thảo luận thêm.” Quân Tiêu Dao nói.
“Thì ra là như vậy.”
Lý Thanh Hàn khẽ nhíu mày, ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Xem ra chuyến này không thể thiếu hung hiểm.
“Đệ đệ của ngươi đâu?” Quân Tiêu Dao làm như tùy ý hỏi.
“Vô Song hắn nói muốn tự đi rèn luyện một phen, thế nên tách khỏi ta.” Lý Thanh Hàn trả lời.
Quân Tiêu Dao lạnh nhạt gật đầu, không nói gì.
Xem ra Lý Vô Song muốn đi tìm cơ duyên của mình.
Không muốn để Lý Thanh Hàn biết quá nhiều.
“Nếu Lý cô nương không ngần ngại, đoạn đường đi Không Gian Tam Thánh tiếp theo chúng ta đi cùng đi? Dù sao cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.” Quân Tiêu Dao mời.
“Thật sự được chứ?” Lý Thanh Hàn động lòng.
Nàng biết, nói là chăm sóc nhưng thật ra dựa theo thực lực, phải là Quân Tiêu Dao che chở nàng mới đúng.
Mà sở dĩ nàng động lòng là bởi vì chiêu kiếm vừa rồi của Quân Tiêu Dao như bút thần, khiến nàng sợ hãi không thôi.
Nếu như dọc đường có thể trao đổi về Kiếm đạo với Quân Tiêu Dao, đó là một loại thu hoạch đối với nàng.
Rất nhanh, hai người kết bạn đi tiếp, cùng nhau đi tới Không Gian Tam Thánh ở sâu trong của Tinh không thứ nguyên.
Mà trên đường, Lý Thanh Hàn thực sự thảo luận rất nhiều về phương diện Kiếm đạo và tu luyện với Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao luôn giải đáp nghi vấn, không hề có chút ý không kiên nhẫn nào.
Điều này lại khiến Lý Thanh Hàn hơi ngượng ngùng.
Tính tình nàng lạnh lùng, ngoài cha và đệ đệ của nàng ra thì gần như không nói chuyện với những người khác phái nào.
Mà bây giờ nói chuyện với Quân Tiêu Dao, nàng cảm giác rất thoải mái.
Cảm giác như vậy chưa từng có trước đó.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên Quân Tiêu Dao nói: “Đã đến Không Gian Tam Thánh rồi.”
Lý Thanh Hàn sửng sốt, nàng đúng là có một chút cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.
Mà nơi bọn họ tới không phải là một không gian hoặc là một đại lục.
Mà là một chiếc đỉnh!
Không sai, một đỉnh lớn hơn cả tinh vực cổ bình thường, giống như vật hiến tế của thần linh Hồng Hoang, bàng bạc đến không thể tưởng tượng được.
Cái gọi là Không Gian Tam Thánh chính là thế giới trong chiếc đỉnh này!
Một chiếc đỉnh cổ này bàng bạc đến khó có thể tưởng tượng.
Chỉ riêng miệng đỉnh đã giống như một vùng tinh vực cổ, đen tối, không biết trong đó là một thế giới trong đỉnh rộng lớn như thế nào.
Mà trên thân đỉnh trải rộng vô số đường văn đạo tắc.
Còn khắc linh cầm tẩu thú, sơn xuyên hà hải, nhật nguyệt tinh thần, đủ loại hình ảnh, khó có thể nói thành lời.
“Đây là Không Gian Tam Thánh.”
Trước kia, tuy Yến Thanh Hoa đã nói đơn giản với hắn một ít.
Nhưng khi nhìn thấy chiếc đỉnh cổ trước mắt, Quân Tiêu Dao vẫn hơi cảm thán.
Đây chắc chắn là một cổ khí cực kỳ cổ xưa.
“Không ngờ Đại Diễn Đạo Đỉnh còn tráng lệ hơn trong tưởng tượng.”
Lý Thanh Hàn ở một bên cũng hít sâu một hơi.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nó.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao sâu thẳm.
Chiếc cổ đỉnh này, tên là Đại Diễn Đạo Đỉnh.
Lúc trước, người sáng tạo Tam giáo ngoài ý muốn phát hiện, trở thành nơi luận đạo của bọn họ.
Hơn nữa trong thế giới đỉnh lưu lại các loại cơ duyên thuộc về Tam giáo.
Do đó trở thành một Thánh Địa của Tam giáo.
Có điều so với cơ duyên trong thế giới trong đỉnh, Quân Tiêu Dao càng để ý tới Đại Diễn Đạo Đỉnh hơn.
Đây rõ ràng là một cổ khí có lai lịch khó có thể tưởng tượng được.
Nếu như có thể lấy được nó...
Quân Tiêu Dao thậm chí nghĩ, nếu sau này có thể dung hợp Đại Diễn Đạo Đỉnh với Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của mình, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh sẽ cường đại trình độ nào?
Thế nhưng, trong quá khứ không phải chưa từng có cường giả Tam giáo muốn thu Đại Diễn Đạo Đỉnh.
Nhưng lại không tìm được cách thu phục được nó.
Đại Diễn Đạo Đỉnh này, không có dễ thu như vậy.
Mà ngoại trừ Quân Tiêu Dao và Lý Thanh Hàn ra, một số thiên kiêu của Tam giáo khác cũng dần bước về phía Đại Diễn Đạo Đỉnh.