Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong Tinh không thứ nguyên, khí tức thiên địa bốc lên không ngớt, dần dần bình ổn.
Mà lồng giam trật tự kia cũng theo đó tan đi.
Dấu ấn người sáng lập Tam giáo chậm rãi mờ nhạt trong hư không.
Trong Đại Diễn Đạo Đỉnh, Quân Tiêu Dao và các tinh anh Tam giáo bước ra từ thế giới trong đỉnh.
Nhìn Tinh Hà đổ nát và khe nứt hư không to lớn.
Tất cả thiên kiêu Tam giáo đều không thể tưởng tượng.
“Đã chết rồi sao, chí cường giả của Bạt tộc và Mạt Nhật Thần Giáo đã chết?”
“Là bởi vì Vân Tiêu thiếu chủ sao, hình như trước đó hắn thúc giục lực lượng của Đại Diễn Đạo Đỉnh.”
Nhiều thiên kiêu trừng mắt.
Nhìn chiến trường đổ nát này, máu như đang sôi trào.
Đây là cảnh tượng kích thích nhất mà bọn họ từng trải qua cho đến nay.
Mà lúc này, người của Tam giáo cũng đã đến.
Đừng nói là thiên kiêu Tam giáo, ngay cả những cường giả Tam giáo cũng đều không thể tin nổi.
Một vị Đại Đế đời thứ hai của Bạt tộc, còn có Ma Thần Tướng của Mạt Nhật Thần Giáo, cứ như vậy chết rồi.
Quả thực làm cho người ta không thể tin được.
Tuy rằng hai vị này đều không phải là chí cường giả đứng đầu trong Bạt tộc và Mạt Nhật Thần Giáo.
Nhưng dù sao cũng là Đế cảnh chí cường, có địa vị hết sức quan trọng.
Bọn họ ngã xuống mang đến ảnh hưởng cực kỳ sâu rộng.
Có thể hình dung, Bạt tộc bên kia e rằng sẽ có động tĩnh không nhỏ.
Dù sao một vị Đại Đế đời thứ hai của Bạt tộc ngã xuống không phải là việc nhỏ.
Lúc này, Yến Thanh Hoa và ba người khác đáp xuống đất.
Nguyên Nhung Đại Đế và Ma Thần Tướng liều chết phản kháng.
Cũng mang đến cho bọn họ một chút thương thế.
Nhưng cũng may có sự trấn áp của dấu ấn người sáng lập Tam giáo và lồng giam trật tự, chia sẻ áp lực thay bọn họ.
Vì vậy bọn họ không có thương thế đặc biệt nghiêm trọng.
Giờ phút này, Yến Thanh Hoa nhìn Quân Tiêu Dao, mỉm cười nói.
“Tiểu Vân Tiêu, lần này may mà có ngươi, bằng không, muốn giữ hai người bọn họ lại, gần như là chuyện không có khả năng.”
Từ lúc sự kiện Tam giáo tổ chức.
Tam giáo liền phỏng đoán, Bạt tộc và Mạt Nhật Thần Giáo, có thể có động tĩnh gì hay không.
Dù sao phía trước, cũng là Bạt tộc và Mạt Nhật Thần Giáo hợp tác, mở ra cửa Phong Ma, thả ra bản nguyên Ma quân.
Cho nên lần này, bọn họ đương nhiên góp một tay.
Ba người Yến Thanh Hoa đều ẩn trong bóng tối.
Nhưng thật ra, bọn họ cũng chỉ là vì để phòng vạn nhất.
Nếu như chí cường giả của Bạt tộc và Mạt Nhật Thần Giáo thực sự ra tay, bọn họ sẽ ngăn cản.
Nhưng chỉ ngăn cản mà thôi.
Đồng cấp Đại Đế, nếu một lòng muốn chạy thì rất khó cưỡng ép giữ lại.
Đây cũng là vì sao, Nguyên Nhung Đại Đế và Ma Thần Tướng ra tay không hề do dự.
Bọn họ cho rằng, tuy xuất hiện tình huống khác không thể đoán trước, bọn họ vẫn có thể rút lui bất cứ lúc nào.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, trong Đại Diễn Đạo Đỉnh cất giấu thủ đoạn như vậy.
Xây dựng lồng giam trật tự, mạnh mẽ nhốt bọn họ trong đó, không thể thoát ra.
Muốn chạy cũng chạy không thoát.
Hơn nữa bởi vì phong cấm của lồng giam trật tự, bọn họ thậm chí ngay cả đưa tin cũng không được.
Không thể cầu viện trợ.
Cuối cùng bị đánh chết không chừa lối thoát.
Vậy nên lần này, mấu chốt thực sự làm cho Nguyên Nhung Đại Đế và Ma Thần Tướng tử vong.
Không phải ba người Yến Thanh Hoa, mà là Quân Tiêu Dao!
“Thật không thể tin được, Vân Tiêu thiếu chủ chính là mấu chốt làm cho hai vị Đại Đế ngã xuống.”
“Ta liền hỏi, thế hệ trẻ còn có ai có thể so sánh được với Vân Tiêu thiếu chủ!”
“Có Vân Tiêu thiếu chủ, là may mắn của Tam giáo ta!”
Tất cả tu sĩ Tam giáo ở đây nhìn về phía Quân Tiêu Dao, thần thái dồi dào, cảm thấy phấn khởi.
Hiện tại, ngoại trừ thiên kiêu của Tắc Hạ Học Cung ra.
Quan Hồng Quyên, Lý Thanh Hàn, Vô Tâm Phật Tử, Phạm Thanh Đăng và các thiên kiêu Phật đạo hai giáo, đối với Quân Tiêu Dao cũng khâm phục tới cực điểm.
Danh vọng hiện tại của Quân Tiêu Dao ở Tam giáo, không chỉ giới hạn ở Tắc Hạ Học Cung.
“Chư vị khen nhầm rồi, ta chỉ là người trung gian mà thôi, chủ yếu nhất vẫn là người sáng lập Tam giáo để lại thủ đoạn ở trong Đại Diễn Đạo Đỉnh.”
“Còn có đám người Yến phu tử ra tay, mới có thể giải quyết hai vị đại địch này.”
Quân Tiêu Dao, không kiêu không vội, thái độ khiêm tốn, cười nhạt.
Hắn quả thực không thừa nhận bản thân lập nên công lớn gì.
Chỉ là thuận thế mà làm thôi.
Thực sự không có gì đáng kiêu ngạo.
Hơn nữa thủ đoạn này chỉ có thể dùng một lần.
Sau khi sử dụng hết, dấu ấn cũng sẽ biến mất.
Nhưng thái độ của Quân Tiêu Dao, lại khiến cho người của Tam giáo tán thưởng không thôi.
“Ai, thực hâm mộ Tắc Hạ Học Cung các ngươi, lương tài mĩ ngọc như này.”
Đạo bào nam tử của Tam Thanh đạo môn cầm phất trần trong tay, than thở cười một tiếng.
“Ha ha, đó là đương nhiên, đừng quên, hắn là con trai của ai.” Yến Thanh Hoa cười nói.
“Cũng đúng.” Đạo bào nam tử khẽ gật đầu.
Quân Tiêu Dao không hổ là con trai của Thiên Nhai Đại Đế.
“Vân Tiêu thiếu chủ...”
Ánh mắt Lý Thanh Hàn nhìn về phía Quân Tiêu Dao, rất sáng ngời.
Dù sao biểu hiện của Quân Tiêu Dao rất hoàn mỹ.
Còn nhiều lần ra tay cứu giúp nàng.
Đối mặt với nhân vật như vậy, dù tính cách có lạnh lùng đến đâu cũng sẽ tan chảy.
Sau đó, nàng quay lại và nghĩ tới một người khác.
“Đúng rồi, tiểu đệ hắn...”
Lý Thanh Hàn không có quên tiểu đệ nhà mình.
Mà lúc này.
Một bóng người, xuất hiện ở bên người nàng.
Hiển nhiên là Lý Vô Song.
“Tiểu đệ, ngươi không sao chứ?”
Nhìn thấy Lý Vô Song hiện thân, Lý Thanh Hàn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Không sao.”
Giọng điệu Lý Vô Song lạnh nhạt.
“Vừa rồi ngươi ở đâu?” Lý Thanh Hàn thân thiết nói.
Đáy mắt Lý Vô Song ẩn chứa tức giận.
Nếu không phải Lý Thanh Hàn ngăn cản, Đại Diễn Đạo Đỉnh này chính là của hắn.
“Sau khi xuất hiện ở Bạt tộc, ta liền âm thầm trốn đi, đợi cho nguy cơ được giải trừ mới xuất hiện.” Lý Vô Song lạnh lùng nói.
Hắn tất nhiên là không lộ ra bất kỳ sơ hở gì.
“Vậy là tốt rồi, ta vẫn rất lo lắng cho ngươi.” Lý Thanh Hàn nói.
“Lo lắng cho ta? Ha...”
“Ta thấy ánh mắt của tam tỷ ngươi, cho tới bây giờ vẫn chưa rời khỏi người Vân Tiêu nhỉ?”
Lý Vô Song lạnh lùng nói.