Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi tiến vào vũ trụ Gia Lam, Quân Tiêu Dao có thể cảm giác được Phật tính tràn ngập giữa trời đất.
Những sinh vật sống trong vũ trụ Gia Lam, bất luận là chủng tộc nào.
Trên người dường như đều có một luồng Phật tính, có loại khí độ xuất trần không tranh quyền thế.
Thậm chí, cho dù là một chút, tại thế giới vũ trụ khác có những chủng tộc vô cùng hung tàn.
Trong vũ trụ Gia Lam, lại có vẻ vô cùng an lành.
Như thế làm cho Quân Tiêu Dao lấy làm kỳ lạ.
Tuy là vậy, nhưng Quân Tiêu Dao cũng không muốn ở một thế giới an lành như thế này.
Theo Quân Tiêu Dao, mọi vật đều có thiên tính cạnh tranh.
Cạnh tranh, mới là điểm cơ bản của chúng sinh vạn linh tiến hóa.
Đối với Phật, Quân Tiêu Dao không bài xích, nhưng cũng không quá ưa thích.
Trước kia những tổ chức Phật môn ở Cửu Thiên Tiên Vực không để lại ấn tượng tốt cho Quân Tiêu Dao.
Chẳng hạn như đám người Tiểu Tây Thiên Pháp Hải, Ngọc Phật Tử, nào có nửa điểm xuất trần của Phật giáo?
Ngay lúc trong lòng Quân Tiêu Dao đang suy nghĩ.
Phía trước, một cổ tinh chiếu rọi phật quang, chiếu vào mi mắt.
Chính là chủ tinh trung tâm của Phật Môn thánh địa, Đại Thiên Tự.
Phóng mắt nhìn, những chùa miếu, cung khuyết màu vàng, sắp hàng trong đó.
Hương hỏa cường thịnh, còn có vô số tín đồ ở chung quanh thờ phụng.
Quân Tiêu Dao thậm chí có thể cảm giác được, ở sâu trong Đại Thiên Tự kia, có lực tín ngưỡng cuồn cuộn đang sôi trào.
Phật môn am hiểu nhất việc thu thập lực tín ngưỡng.
Điểm này, thậm chí ngay cả Cổ Lan thánh giáo trước đó cũng không sánh nổi.
Đương nhiên, Quân Tiêu Dao cũng có vận mệnh thần giáo của mình.
Tuy tại Giới Hải, tạm thời vẫn chưa sáng lập, thế nhưng đám người Hoắc Phong đã đang cật lực thay Quân Tiêu Dao truyền giáo.
Quân Tiêu Dao cũng có thể cảm giác được, bên trong hư không, lúc nào cũng có lốm đốm lực tín ngưỡng hội tụ trong biển tín ngưỡng của vũ trụ.
“Nếu như có thể thu được toàn bộ lực tín ngưỡng của Đại Thiên Tự, chắc hẳn tốc độ khôi phục pháp thân thần linh sẽ nhanh hơn rất nhiều.”
Quân Tiêu Dao tự dưng nghĩ đến.
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ chút thôi.
Bây giờ Tam giáo cần đoàn kết, hắn không đến mức vì một chút lực tín ngưỡng mà sinh ra mâu thuẫn với Đại Thiên Tự.
Rất nhanh, trong Đại Thiên Tự có tăng nhân đức cao vọng trọng tới tiếp đón Quân Tiêu Dao.
Mà nghi thức cũng nhanh chóng bắt đầu.
Phạm Thanh Đăng thân mang một bộ Phật y trắng ngần vô trần, mặt trái xoan, da thịt trong suốt, giống như vầng sáng của lưu ly Phật quang bảy màu.
Cả người siêu nhiên lại thánh khiết, không nhiễm bụi trần.
Tuy nàng cực kỳ xinh đẹp, nhưng làm cho người ta liếc mắt một cái, lại sẽ không sinh ra mảy may ý khinh nhờn.
Tựa như có thể thanh lọc tâm hồn con người.
Thấy Quân Tiêu Dao ngồi tại chỗ khách quý, Phạm Thanh Đăng mỉm cười, gật đầu ra hiệu.
Quân Tiêu Dao cũng cười đáp lại.
Rất nhanh, nghi thức bắt đầu.
Một lão giả mang áo cà sa màu vàng hiện thân, Phật vòng sau đầu chuyển động.
Chính là lão giả Phật môn cùng ra tay với Yến Thanh Hoa trước đó ở Tinh không thứ nguyên.
Địa vị của hắn trong Đại Thiên Tự cũng không thấp.
Hắn giao một khối Phật lệnh ánh vàng rực rỡ cho Phạm Thanh Đăng.
Đại biểu Phạm Thanh Đăng, trở thành Phật môn chưởng lệnh giả.
Đây có thể nói là vinh dự cao nhất dành cho thế hệ trẻ của Tam giáo.
Phạm Thanh Đăng tiếp nhận, không kiêu không gấp, vẻ mặt ôn hoà, không một gợn sóng.
Mà sau đó, trong hư không đột nhiên có một tia sáng chiếu rọi.
Một luồng Phật lực vô cùng oai nghiêm nổi lên, cùng với lực tín ngưỡng cuồn cuộn.
“A, đó là...”
Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ vẻ tò mò.
Trong ánh vàng lập lòe vô tận của phật quang.
Một cổ khí chậm rãi buông xuống.
Quân Tiêu Dao liếc mắt nhìn.
Đó rõ ràng là một cái đèn!
Nhưng, không phải một cái đèn bình thường.
Thân đèn màu đồng cổ, nhìn qua không rực rỡ hoa lệ lắm, có vẻ rất xưa cũ.
Phía trên thậm chí còn có dấu vết loang lổ, in Phật môn Phạn văn.
Nhưng chủ yếu nhất, chính là đăng diễm.
Đăng diễm kia, hết sức kỳ dị.
Tựa như có thế giới vô tận và chúng sinh, được phản chiếu những hình ảnh trong đó.
Tầng tầng lớp lớp thế giới.
Vô tận chúng sinh.
Đều hội tụ ở phía trên một ngọn đăng diễm này.
Điều này rất kỳ lạ.
Cho dù là Quân Tiêu Dao đã quen nhìn thấy đủ loại hiếm lạ, cũng có chút kinh ngạc.
Nội tình của Đại Thiên Tự này, thật không tệ.
Hắn đã biết.
Ngọn cổ đăng này là cái gì.
Chính là tiên binh của Đại Thiên Tự Phật môn, Chúng Sinh Phật Đăng!
Trong Tam giáo, đều có một Tiên khí trấn giáo.
Gọi chung là tiên binh Tam giáo.
Tiên binh của Tắc Hạ Học Cung đương nhiên là Thiên Chương Thánh Quyển.
Mà trước mắt, Chúng Sinh Phật Đăng này chính là tiên binh của Đại Thiên Tự, đồng cấp bậc với Thiên Chương Thánh Quyển.
Quân Tiêu Dao, là Tắc Hạ Học Cung chưởng lệnh giả, cho nên hắn có tư cách tiếp xúc Thiên Chương Thánh Quyển.
Phạm Thanh Đăng thân là tân nhiệm Phật môn chưởng lệnh giả, đương nhiên cũng có thể tiếp xúc Chúng Sinh Phật Đăng, mượn dùng nó tu luyện.
“Lực tín ngưỡng hùng hậu trước đó mà ta cảm ứng được, chính là bắt nguồn từ bên trong Chúng Sinh Phật Đăng này.” Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.
Chúng Sinh Phật Đăng này, chắc hẳn hội tụ một bộ phận lực tín ngưỡng lớn của Đại Thiên Tự.
Mà lực tín ngưỡng, cũng có thể nuôi dưỡng rèn luyện Chúng Sinh Phật Đăng.
Lúc này, Phạm Thanh Đăng cầm trong tay Chúng Sinh Phật Đăng, thật sự người cũng như tên.
Thanh Đăng Phật nữ, cổ phác tĩnh mỹ.
Nghi thức cũng không dài dòng, kết thúc rất nhanh.
Đến bây giờ, Nho môn chưởng lệnh giả và Phật môn chưởng lệnh giả đều đã xác định.
Chỉ còn lại Đạo Môn chưởng lệnh giả, vẫn chưa xuất hiện.
Sau khi kết thúc, Quân Tiêu Dao tìm được Phạm Thanh Đăng.
Phạm Thanh Đăng mời hắn đến động thiên phúc địa chỗ nàng bế quan tu luyện.
“Vân Tiêu thiếu chủ, có chuyện gì sao?”
Tóc Phạm Thanh Đăng đen nhánh mềm mại, mặt trái xoan trong sáng.
Nàng nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao, trong lòng có một chút thấp thỏm.
Bởi vì nàng dường như đã đoán trước được, Quân Tiêu Dao sẽ nói với nàng chuyện gì.