Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2635 - Chương 2635 - Bổn Thiếu Gia Đưa Các Ngươi Lên Đường

Chương 2635 - Bổn thiếu gia đưa các ngươi lên đường
Chương 2635 - Bổn thiếu gia đưa các ngươi lên đường

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Rất nhanh sau đó, nhóm mấy người Di Cổ, người thì bị thương, cũng có mấy vị chiến tướng vẫn lạc.

Thấy vậy, Di Cổ trở nên nóng nảy, nói.

“Vân Tiêu, mục tiêu thật sự mà bọn họ muốn săn giết chính là ngươi, chúng ta chẳng qua là bị liên lụy mà thôi.”

“Hơn nữa, nếu như chúng ta chết, rốt cuộc thì bọn họ vẫn sẽ đối phó với ngươi.”

“Bây giờ ngươi không ra tay, ngươi muốn bọn họ tiêu diệt từng người sao!?”

Dưới loại tình huống sống chết ngay trước mắt này, Di Cổ cũng phải bất chấp cả thể diện, muốn thuyết phục Quân Tiêu Dao giúp đỡ.

Suy cho cùng thì nhìn toàn bộ hiện trường, bên phía Hải Giới này, hắn có thể được coi là có người có chiến lực cao nhất, có thể vẫn có khả năng chiến đấu với Chuẩn Đế của Bạt tộc.

Nhưng.

Quân Tiêu Dao vẫn thờ ơ.

Hắn là một người ân oán phân minh.

“Như vậy cũng không sao cả, trước khi tới đây ta cũng đã nói rồi, trận chiến này một mình ta là được rồi, các ngươi có cũng được mà không có cũng chả sao.”

Nếu như ngay từ đầu Di Cổ đã không hề nể mặt Quân Tiêu Dao.

Vậy thì bây giờ Quân Tiêu Dao tất nhiên cũng sẽ không nể mặt bọn họ.

“Ngươi...”

Mặt Di Cổ đỏ bừng, trong lòng rất tức giận!

Mà vào lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Tiêu Kiệt, vị chiến tướng của Nhân Hoàng điện kia, nửa bên người của hắn bị Chuẩn Đế của Bạt tộc đánh nát, máu bắn tung tóe, ngay cả xương cốt trắng hếu cũng đã lộ ra.

Hắn vô cùng sợ hãi hối hận, nếu biết sớm thì lần này hắn đã không tới.

Mà trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn có muốn hối hận thì cũng không được nữa rồi.

Toàn thân hắn bị một Chuẩn Đế của Bạt tộc đánh nát, sau đó luyện hóa thành một viên tinh huyết, nuốt chửng vào trong cơ thể.

Nhìn thấy cảnh tượng này.

Diêu Lâm ở bên kia, thân thể mềm mại run lên, sợ hãi, run rẩy như một con chim cút sợ hãi.

Nàng đột nhiên nhìn về phía Quân Tiêu Dao.

Vào lúc này, Quân Tiêu Dao áo trắng tuyệt thế, có dị tượng bảo vệ ở cung quanh, giống như chân tiên, dường như chính là vị thần duy nhất có thể cứu được nàng.

“Vân Tiêu thiếu chủ, trước đây ta có phần mạo phạm, hi vọng ngươi có thể tha thứ, có thể ra tay giúp đỡ chúng ta...”

Giờ khắc này, Diêu Lâm đã hoàn toàn buông bỏ lòng tự trọng.

Nàng thực sự có chút hối hận, trước đó không nên nhắm vào Quân Tiêu Dao như vậy.

Tuy nhiên, vẻ mặt của Quân Tiêu Dao vẫn nhàn nhạt như cũ.

Hắn cũng sẽ không cứu Diêu Lâm chỉ vì nàng là phụ nữ.

Nhìn thấy sự thờ ơ của Quân Tiêu Dao, Diêu Lâm sắp khóc luôn rồi.

“Vân Tiêu thiếu chủ, cầu xin ngươi, ta không nên vì cái tên vô liêm sĩ Sở Tôn kia mà nhắm vào ngươi.”

“Chỉ cần thiếu chủ chịu cứu ta, ta bằng lòng thề chết mà đi theo thiếu chủ.”

Diêu Lâm vẻ mặt như đưa đám, đang nịnh hót lấy lòng.

Nàng không muốn chết.

Nhưng...

Ánh mắt của Quân Tiêu Dao hững hờ.

Loại phụ nữ này đi theo hắn, hắn cũng ngại không muốn mắt mình bẩn.

Xoẹt!

Một tia máu bay ngang qua, đầu của Diêu Lâm bay lên, tạo thành một màn mưa máu.

Trên vẻ mặt của nàng vẫn còn giữ lại vẻ hối hận sâu sắc.

Nếu trước đó nàng không phải vì Sở Tiin mà nhắm vào Quân Tiêu Dao một cách ngu ngốc như vậy.

Có lẽ, nàng vẫn còn một con đường sống, có thể cầu xin sự thương xót của Quân Tiêu Dao.

“Đáng ghét!”

Di Cổ nhìn thấy các chiến tướng xung quanh lần lượt tàn lụi.

Trong mắt của hắn có sự thù hận sâu sắc.

Loại thù hận này không chỉ dành cho ba vị Chuẩn Đế của Bạt tộc.

Mà còn là với Quân Tiêu Dao.

Nếu như Quân Tiêu Dao ra tay, có lẽ còn có thể hỗ trợ chiến đấu, tránh được một số thương vong.

Nhưng hắn lại hoàn toàn không nghĩ lại xem trước đó thái độ của mình với Quân Tiêu Dao là như thế nào.

Trong lúc Quân Tiêu Dao bị vây săn, hắn đã làm gì.

Hãy nhìn thấy sự thù hận trong mắt Di Cổ.

Trong mắt Quân Tiêu Dao cũng mang theo sự lạnh lùng.

Di Cổ này, trong lòng ghi hận với hắn, thậm chí là còn sâu hơn cả Chuẩn Đế của Bạt tộc.

Có thể nói, e rằng cho dù cuối cùng Di Cổ có thể thoát chết giữ được mạng.

Quân Tiêu Dao cũng phải đích thân ra tay giải quyết hắn!

Chẳng qua ra, hiện tại xem ra thì hình như Quân Tiêu Dao cũng không cần làm gì cả.

Bởi vì Chuẩn Đế của Bạt tộc đã để mắt tới Di Cổ, muốn giết chết hắn.

Di Cổ hét to một cái, cũng bộc phát ý tới cực hạn, sức mạnh lại tăng vọt.

Vào lúc sống chết ngay trước mắt, hắn cũng thúc dục sức mạnh của mình lên đến cực hạn, muốn chạy trốn để giữ mạng.

Mà ở phía bên kia, một Chuẩn Đế khác của Bạt tộc đang chiến đấu với Hoàng Chỉ.

Khóe môi của Hoàng Chỉ đã có máu chảy ra.

Nàng cũng nghiến hàm răng trắng ngà, vẻ mặt lạnh lùng.

“Huyết mạch Vòng Thầng? Không tệ, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.”

Trong mắt của Chuẩn Đế Bạt tộc chiến đấu với nàng lóe sáng.

Là người yêu thích khát máu nhất Bạt tộc, loại huyết mạch quý giá kỳ dị này có sức hấp dẫn rất lớn.

Ngay khi Hoàng Chí cảm nhận được nguy cơ sinh tử.

Đột nhiên.

Một lưỡi dao xương trắng hếu cắt ngang bầu trời, chặn đòn tấn công của đối phương giúp nàng.

Hoàng Chí sửng sốt nhìn người đang đi tới.

Vậy mà lại là Kỵ Nguyệt!

“Ngươi...” Hoàng Chí khó hiểu.

“Là yêu cầu của chủ nhân.” Kỵ Nguyệt nói bằng giọng điệu lạnh lùng, vẫn không có chút tình cảm nào.

“Chủ nhân... Chẳng lẽ là...”

Ánh mắt của Hoàng Chí nhìn về phía Quân Tiêu Dao đang đứng thẳng trong hư không.

Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu với nàng.

Thái độ của Hoàng Chỉ đối với hắn cũng không tệ lắm.

Công thêm việc còn là đệ tử của Phù Dao Thánh Vương.

Hiện tại Vân Khê đang tu luyện dưới trướng của Phù Dao Thánh Vương.

Quân Tiêu Dao đương nhiên muốn cứu nàng.

“Đa tạ.”

Hoàng Chí lộ ra vẻ cảm kích.

“Kỵ Nguyệt? Xem ra ngươi đã bị khống chế, yên tâm, đợi sau khi ta giết hắn, ngươi có thể lấy lại tự do.”

Vị Chuẩn Đế của Bạt tộc kia liếc nhìn Kỵ Nguyệt một cái, nói.

Nhưng vào lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.

Đó là âm thanh của Di Cổ.

Bình Luận (0)
Comment