Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chẳng bao lâu sau cuộc hỗn chiến đã bắt đầu.
Tất cả các loại pháp luật hào quang, thần thông mạnh mẽ trong lôi đài, tung hoành đan xen.
Thỉnh thoảng có thiên kiêu bị đánh đến hộc máu, giống như diều đứt dây, bị ném ra khỏi lôi đài.
Thậm chí, trực tiếp có mấy vị thiên kiêu liên thủ giết chết, xương cốt bắn tung tóe, cảnh tượng đẫm máu vô cùng.
Còn Khúc Hồng Loan ngồi nhàn nhã.
Tay cầm một quả bồ đào lấp lánh, bỏ vào miệng ăn.
Giống như cảnh tượng tàn sát đẫm máu này chỉ là một vở kịch với nàng.
Mà thế lực ma đạo dưới đài đều điên cuồng.
Tuy một số người co giật khóe mắt vì thiên kiêu nhà mình bị đánh chết, khuôn mặt tái nhợt.
Nhưng cũng không nói gì nhiều.
Cho dù là Mạt Nhật Thần Giáo hay các thế lực ma đại khác cũng đều tuân theo một tiêu chuẩn.
Đó chính là mạnh thì sống yếu thì chết, kẻ phù hợp mới có thể sống sót.
Tài năng của ngươi không bằng người khác, bị giết cũng hết cách.
Đây là quy tắc làm việc của ma đạo, rất thực tế cũng rất tàn nhẫn.
Trong trận hỗn chiến này cũng có rất nhiều tồn tại nổi bật.
Ví dụ như Lý Vô Song.
Hắn chiếm một góc lôi đài, bất kỳ kẻ nào ra tay với hắn đều bị một chưởng đánh chết, không có ngoại lệ.
“Ối, người kia…”
Thậm chí tầm mắt của Mục Lang Gia, Cổ Nghiệt cũng nhìn về phía Lý Vô Song.
Bọn họ có thể cảm giác được, đây là một đối thủ không thể xem thường.
Mà ở phía bên kia có một người giống như Lý Vô Song, vững vàng chiếm một góc.
Đó là một công tử anh tuấn cầm quạt gấp, tóc mai sắc nhọn, khuôn mặt như vẽ.
Đôi mắt đào hoa hiện ra đủ cho rất nhiều nữ tử chìm đắm.
Đây là một công tử trẻ tuổi có bề ngoài vô cùng xuất chúng.
Tuy vẫn không thể so sánh với Quân Tiêu Dao nhưng cũng là dung mạo tuấn tú tuyệt thế.
Điều khiếm khuyết duy nhất là giọng nói người này quá mềm mại.
Hắn cũng giống như Lý Vô Song, nếu có ai đến gần, hắn sẽ quét quạt giấy trong tay qua, trực tiếp đánh bay đi.
Biểu hiện của hắn rất thu hút, khiến nhiều người chú ý đến.
Tầm mắt của Quân Tiêu Dao cũng nhìn lại.
Hắn không bất ngờ với biểu hiện của Lý Vô Song.
Nhưng vị công tử trẻ tuổi này lại khá thú vị.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao thâm thúy.
Sau một lúc.
Vốn dĩ có mấy trăm thiên kiêu ma đạo lên lôi đài.
Bây giờ chỉ còn lại chưa đến một trăm người.
Còn lại đều chết hoặc bị thương.
Mà lúc này, Ma Phi Khúc Hồng Loan cũng vỗ bàn tay ngọc nói: “Được rồi, dừng ở đây đi, ta xem chán rồi.”
Điều này với thiên kiêu chính là lôi đài sinh tử đầy nguy hiểm.
Còn đối với Khúc Hồng Loan cũng chỉ là trò vui xem để giải trí mà thôi.
Những thiên kiêu còn lại nghe vậy thì đều thở phào một hơi.
Bọn họ đã có được tư cách tiến vào Thất Tuyệt Vực!
Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt bỗng vang lên.
“Đợi đã.”
“Hả?”
Đôi mắt đen của Khúc Hồng Loan híp lại, nhìn về phía phát ra tiếng người, đó là Quân Tiêu Dao.
“Ta cũng muốn vào Thất Tuyệt Vực.”
Giọng nói của Quân Tiêu Dao thản nhiên.
“Vậy tại sao ngươi không tham chiến?”
Khúc Hồng Loan nhìn nam tử tóc trắng đeo mặt nạ quỷ, trong lòng cảm thấy tò mò.
“Rất đơn giản, bản công tử không muốn diễn hề.”
Quân Tiêu Dao hờ hững nói.
Ngay lập tức, xung quanh vang lên tiếng hô sửng sốt!
Trong thọ yến của Khúc Hồng Loan vẫn có người không nể mặt nàng.
Mà lời nói này của Quân Tiêu Dao đã châm chọc toàn bộ thiên kiêu trên đài là gã hề!
“Công tử…”
Vể mặt người Huyền Ma tông lúc này cũng đều thay đổi.
Quân Tiêu Dao quá to gan!
“Vị huynh đài này, ngươi hơi quá đáng đấy, đây là thọ yến của Ma Phi.”
Mục Lang Gia đứng ra nói.
Lúc nào hắn cũng không quên gây thiện cảm với Khúc Hồng Loan.
Dù sao hắn cũng muốn trở thành truyền nhân của Ma Quân chân chính nên cần phải lôi kéo đám người Ma Hậu và Ma Phi.
Quân Tiêu Dao không để ý đến Mục Lang Gia, thậm chí còn không thèm liếc nhìn hắn cái nào.
Điều này khiến ánh mắt của Mục Lang Gia lập tức trầm xuống.
Bây giờ, dù đang ở trong Mạt Nhật Thần Giáo thì vị trí của hắn trong thế lực ma đạo đều chiếm chỗ đứng vững chắc.
Còn chưa từng bị ai coi thường như vậy.
“Ma Phi đại nhân, hay là chúng ta đánh cược đi?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Cược cái gì?”
Khúc Hồng Loan miễn cưỡng nói nhưng cũng thấy có hứng thú.
Tính cách vị công tử này rất thú vị.
“Ta ra một chiêu, nếu những vị thiên kiêu ở lại này không bị đánh thua thì xem như ta thua.”
“Đến lúc đó mặc cho Ma Phi xử trí.” Quân Tiêu Dao nói.
“Ồ? Vậy ngươi chọn một người đi.” Khúc Hồng Loan nói.
Quân Tiêu Dao lạnh nhạt lắc đầu.
“Ta không muốn tìm ai cả, ta nói là tất cả mọi người.”
Yên lặng…
Toàn bộ thọ yến đều im lặng.
Tuy người trong ma đạo đều có tính cách càn rỡ kiêu ngạo.
Nhưng người kiêu căng phách lối như Quân Tiêu Dao thì không mấy ai thấy.
Người sáng suốt đều thấy, trước đó trên lôi đài, biểu hiện của Lý Vô Song và vị công tử đẹp trai kia đều không tầm thường.
Có thể nói, trong trăm người ngọa hổ tàng long này có không ít cường giả thiên kiêu.
Mà Quân Tiêu Dao lại nói vậy, đã khiêu khích tất cả mọi người, điều này có hơi quá đáng.
“Được.”
Khúc Hồng Loan vỗ tay, cười khanh khách.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp người có cá tính như vậy.
Người này khiến nàng không khỏi nhớ đến Ma Quân.
Hắn cũng có sự điên cuồng muốn đè bẹp thiên hạ này!
Mà bây giờ, Khúc Hồng Loan lại nhìn thấy sự cuồng điên này trên người Quân Tiêu Dao!
Quân Tiêu Dao không nói nhiều, trực tiếp đánh về phía những thiên kiêu trên lôi đài, đánh ra một chưởng.
Một chưởng này của Quân Tiêu Dao không dùng bất kỳ thần thông nào.
Dù sao ở đây, bao gồm cả Khúc Hồng Loan cũng có rất nhiều người mạnh.
Nếu họ nhìn ra manh mối gì thì cũng rất phiền phức.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng cho rằng, mình không nên dùng thần thông.
Dù sao lúc trước hắn từng tu luyện, lực lượng thân thể trực tiếp đột phá đến ba triệu thế giới Tu Di.
Có thể nói ngay cả khi không có bất kỳ thần thông và pháp tắc lực lượng nào, chỉ riêng ba triệu thế giới Tu Di này cũng đủ để hắn càn quét nơi này.
Ầm!
Một chưởng của Quân Tiêu Dao bắn ra thần lực mênh mông, trực tiếp làm nổ tung hư không!
Tuy chưa kích phát toàn bộ lực lượng ba triệu thế giới Tu Di nhưng cũng đã điều động thần lực thân thể chân chính của mình.
Một trăm thiên kiêu kia lập tức bị đánh bay!
Tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt hoảng sợ.