Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà trong chuyến lịch luyện điên cuồng như vậy.
Chiến lực và điểm tích lũy của Chu Mộc đều tăng vọt.
Dị trạng như vậy đương nhiên đã thu hút sự chú ý của Tô Yên và Triệu Hân ở trong lâu thuyền.
“Ồ, sư phụ nhìn kìa, trong khoảng thời gian này điểm tích lũy của Chu Mộc lại tăng vọt nhiều như vậy?”
Trên mặt Triệu Hân đầy vẻ ngạc nhiên.
Nàng vốn dĩ còn cho rằng ở Tinh vực Bách Quốc này chỉ có nhiều nhất hai ba con mèo lớn nhỏ mà thôi.
Sẽ không có thiên kiêu vô cùng nổi trội nào xuất hiện.
Bây giờ nhìn lại thì cũng không phải là như vậy.
Ít nhất thì thiên kiên hoàng triều tên Chu Mộc này cũng biểu hiện cực kỳ xuất sắc.
“Chẳng lẽ thật sự là rồng thật xuất hiện nơi dân gian?”
Tô Yên cũng có chút kinh ngạc.
Biểu hiện của Chu Mộc này, không hẳn là yêu nghiệt tuyệt đối, nhưng ít nhất thì cũng vượt qua dự đoán của nàng.
“Tốt lắm, sư tôn, ít nhất thì lần này chúng ta sẽ không phải trở về tay không.”
Triệu Hân nói.
Nếu có thể chiêu mộ được một ít thiên kiêu, Tô Yên cũng sẽ được phần thưởng của Thư viện Truyền Thừa.
Nhưng điều Tô Yên quan tâm không phải là phần thưởng.
Mà là thực sự muốn tìm mấy vị nhân tài cho Thư viện Truyền Thừa.
Nếu không, e rằng trong lần Hội trà này Thư viện Truyền Thừa bọn họ sẽ lại mất mặt.
Hơn nữa, Tô Yên mơ hồ nghe được, lần Hội trà này, hình như người của thư viện Tam Hoàng sẽ gây rắc rối...
Đúng ngay lúc này, Triệu Hân lại phát ra âm thanh kinh ngạc.
“Ồ, thiên kiêu tên là Quân Tiêu Dao này thì lại có chút kỳ quái.”
“Chuyện gì?”
Tô Yên liếc nhìn sang.
Triệu Hân nói: “Quân Tiêu Dao này, hình như trước đây đã đạt được rất nhiều điểm tích lũy.”
“Nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi.”
Tô Yên thấy thế, khẽ lắc đầu nói: “Chuyện này thì có gì kỳ quái, chỉ đơn giản là bị người khác cướp đi mà thôi.”
Tô Yên thấy không có gì đáng ngạc nhiên.
Trước đây cũng có một số thiên kiêu có biểu hiện cực kỳ xuất sắc, ở thời điểm cuối cùng bị hắc mã xông ra đánh bại, cướp đi toàn bộ số điểm tích lũy.
Chuyện này cũng không có gì lạ.
Tuy nhiên... tình huống thật sự là là.
Quân Tiêu Dao hoàn toàn không cố ý đi kiếm điểm tích lũy.
Chẳng qua là trên đường tiến lên thì gặp phải một số di chủng Hoang Thú và Thái Cổ không có mắt, hắn mới tiện thể ra tay bóp cổ chúng.
Nhưng hắn lại không cần số điểm tích lũy này.
Cho nên mới tiện tay chuyển tặng cho hai huynh muội Ngọc Hiên, Ngọc Nhàn.
Nếu Quân Tiêu Dao thực sự muốn kiếm điểm tích lũy.
Trong đại chiến trăm nước, điểm tích lũy của tất cả thiên kiêu hoàng triều cộng lại cũng chắc chắn không thể so sánh được với hắn.
“Cũng sắp rồi rồi, số điểm tích lũy này hẳn là đã đủ để các ngươi gia nhập Thư viện Truyền Thừa rồi.”
Quân Tiêu Dao nhìn Ngọc Hiên thái tử, Ngọc Nhàn công chúa nói.
“Đa tạ Quân công tử đã giúp đỡ, ngươi thực sự đã giúp đỡ bọn ta quá nhiều, không biết phải báo đáp như thế nào...”
Ngọc Hiên thái tử cũng cảm kích mà nói.
Ngọc Nhàn công chúa thì càng không cần phải nói.
Tàn trận bên trong Thiên Tuyệt Cổ Khoáng, cộng thêm chuyện Chu Mộc lần này.
Quân Tiêu Dao đã cứu nàng hai lần.
Còn rất nhiều trợ giúp khác, như khai quật Thánh Long Huyết, đưa điểm tích lũy...
Cho dù Quân Tiêu Dao không nói gì, Ngọc Nhàn công chúa cũng muốn lấy thân báo đáp rồi.
Nhưng nàng cũng hiểu rằng, Quân Tiêu Dao không phải loại người như vậy.
Đây cũng chỉ là mong muốn của một mình nàng mà thôi.
“Không cần báo đáp cái gì cả, đến thế Giới Trong Giới, gặp được các ngươi đầu tiên, có thể coi như là một loại duyên phận.”
Quân Tiêu Dao xua tay, sau đó nói: “Nếu như các ngươi đã có tư cách, cũng sắp đến lúc ta phải rời đi rồi.”
Mục đích của Quân Tiêu Dao vốn dĩ cũng không phải là Thư viện Truyền Thừa.
Đối với hắn mà nói thì đại chiến trăm nước này cũng có hơi nhàm chán.
Về phần Chu Mộc kia, còn phải nuôi dưỡng thêm, cũng không vội thu hoạch.
Vì vậy, Quân Tiêu Dao không có lý do gì để ở lại nơi này.
“Quân công tử, ngươi sắp rời đi sao?”
Ngọc Hiên thái tử lo lắng nói.
Ngọc Nhàn công chúa cũng cắn môi, trong mắt hiện lên ý không nỡ chia tay.
Mà Lạc Lạc ở bên cạnh nghe thấy những lời của Quân Tiêu Dao thì cũng sửng sốt.
Quân Tiêu Dao sắp rời đi.
Nói cách khác, nàng và hắn phải tách ra.
Mà nàng lại phải quay trở về rồi.
Không biết tại sao, Lạc Lạc lại có chút kháng tự lại kết quả này.
Nàng vẫn còn muốn ở lại bên cạnh Quân Tiêu Dao, vẫn còn muốn tìm ra đáp án cho cảm giác đặc biệt này!
Ngay cả tiểu Tỳ Hưu Nguyên Bảo nước mắt lưng tròng, nằm trong lòng Quân Tiêu Dao, dùng cái đầu nhỏ cọ vào người hắn.
Mà đúng lúc này.
Ầm ầm!
Đột nhiên, sâu trong chiến trường cổ Phần Thiên này, hư không bắt đầu rung động, thiên địa cũng rung chuyển.
“Xảy ra chuyện gì, phát sinh ra chuyện gì rồi sao?”
“Chẳng lẽ đây lại là thử thách gì đó mới?”
Nhóm các thiên kiêu hoàng triều đang ở trong chiến trường cổ Phần Thiên đều mờ mịt kinh ngạc.
Chẳng lẽ Thư viện Truyền Thừa lại bắt đầu giở trò gì mới rồi?
Ngay khi trong lòng tất cả các thiên kiêu hoàng triều đều đang hết sức bối rối.
Ở nơi sâu trong chiến trường cổ Phần Thiên, hư không chấn động, sau đó trực tiếp nứt ra.
Dưới sự chú ý của một số thiên kiêu.
Một tấm bia đá cổ kín cao gần vạn trượng xuất hiện từ nơi sâu của hư không rồi phủ xuống.
Rộng lớn mênh mông, khí tức hào hùng!
Trên mặt của tấm bia đá cổ kín có vô số điểm sáng chói lọi, tượng trưng cho từng vị thiên kiêu tuyệt thế kinh diễm cổ kim.
Mỗi một điểm sáng đều là một người đã từng sáng chói, từng là truyền kỳ.
Đưa mắt nhìn sang, chi chít, tạo cho người ta một loại cảm giác vô cùng ngột ngạt.
“Đây... đây là...”
Nhìn thấy tấm bia đá cổ kín kia, một số thiên kiêu hoàng triều có mặt tại đây đều có chút sứng sờ.
Có một số thiên kiêu, ánh mắt lóe lên, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó trong mắt đột nhiên tỏa ra ánh nhìn kinh ngạc.
“Chẳng lẽ đây chính là bia Phong Thần trong truyền thuyết?”