Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà một lát sau, bóng dáng Tô Yên cũng xuất hiện.
“Tô Yên trưởng lão, lần này có thu hoạch không?” Trưởng lão áo vàng hỏi.
Tuy rằng bọn họ đều biết Tô Yên sẽ không có thu hoạch gì, nhưng vẫn hỏi một câu tượng trưng.
Trên mặt Tô Yên mang theo tươi cười, hơi gật đầu nói: “Có, hơn nữa còn là thu hoạch siêu lớn!”
“Ồ?”
Đám người trưởng lão áo vàng kinh ngạc.
Ở nơi như Tinh vực Bách Quốc có thể có thu hoạch siêu lớn gì chứ?
“À, chẳng lẽ Tô Yên trưởng lão đã thu nhận được một thiên kiêu cấp phá cấm hay sao?”
Một trưởng lão khác cười ha ha nói.
Tô Yên lắc đầu.
“Quả nhiên...”
Đám người trưởng lão áo vàng không bất ngờ.
Thiên kiêu cấp phá cấm sao dễ chiêu như vậy được.
Dù là Giới Trong Giới được xưng thánh địa tu luyện của Giới Hải, thiên kiêu cấp phá cấm cũng là tồn tại lông phượng sừng lân.
Đừng nói Thư viện Truyền Thừa bọn họ.
Cho dù là Thư viện Tam Hoàng cường thịnh nhất, thiên kiêu cấp phá cấm cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, là chân truyền hạch tâm tuyệt đối.
Nhưng câu nói tiếp theo của Tô Yên lại làm mấy trưởng lão ở đây đều ngây người.
“Ta cảm thấy người ta thu nhận được, là tồn tại yêu nghiệt hơn thiên kiêu cấp phá cấm!”
“Cái gì?”
Đám người trưởng lão áo vàng ngạc nhiên vô cùng.
“Tô Yên, chẳng lẽ ngươi đang nói đùa à?” Trưởng lão áo vàng kinh ngạc.
Nói đùa cũng không phải nói như vậy.
Chỗ như Tinh vực Bách Quốc xuất hiện thiên kiêu cấp phá cấm đều đã không chân thật như nằm mơ.
Còn mạnh hơn cấp phá cấm?
Chuyện này hơi hài hước đó.
Tô Yên hít sâu một hơi, bộ ngực phập phồng.
Đừng nói những trưởng lão này, nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy.
Ngay cả bản thân nàng cũng không dám tin.
“Hắn đứng hạng nhất trên bia Phong Thần!”
Không bao lâu sau.
Trong lâu thuyền, Quân Tiêu Dao có phần cạn lời.
Bởi vì xung quanh hắn, ánh mắt mấy lão nhân nhìn về phía hắn nóng cháy vô cùng, mang theo thần quang kỳ dị.
Điều này làm cho Quân Tiêu Dao không biết nói gì.
Những nữ tử quăng cho hắn ánh mắt như vậy, hắn có thể chấp nhận.
Nhưng đám lão già họm hẹm này quăng tới ánh mắt như vậy, hắn cảm thấy không thoải mái lắm.
“Tiểu hữu, ta là tam trưởng lão của Thư viện Truyền Thừa, nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ, nhất định dốc túi tương thụ sở học cả đời.”
“Tiểu hữu, ta là đại trưởng lão của Thư viện Truyền Thừa, có thể vì ngươi điều động rất nhiều tài nguyên, muốn cái gì trực tiếp nói cho lão phu, chỉ cần ngươi nguyện ý trở thành đồ đệ của ta...”
Mấy người này ở Thư viện Truyền Thừa đều là trưởng lão Chuẩn Đế cao cao tại thượng.
Lúc này lại vây quanh bên cạnh Quân Tiêu Dao như đoạt bảo, ánh mắt nóng rực khôn cùng.
Tô Yên cũng thấy hơi cạn lời.
Đây rõ ràng là nàng đưa tới có được không.
Tuy rằng Tô Yên cũng biết, nàng không có tư cách dạy Quân Tiêu Dao.
“Xin lỗi chư vị trưởng lão, Quân mỗ không định bái nhập môn hạ bất cứ ai.”
Tuy đối mặt với tranh đoạt lôi kéo như vậy, vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn bình đạm, cất tiếng nói.
Từ khi hắn bước lên con đường tu luyện, hắn đã không bái bất kỳ một người sư phụ nào.
Quân Tiêu Dao có ngạo khí.
Loại ngạo khí này không phải kiêu ngạo.
Mà là một loại tự tin sinh ra đã có.
Hắn một đường tu luyện mà đến, không hề bái một người nào làm sư.
Bản thân Quân Tiêu Dao chính là đạo sư tốt nhất của mình.
Đừng nói chi là, với người đã từng đánh chết tồn tại cấp Chuẩn Đế như Quân Tiêu Dao.
Trước mặt những trưởng lão Chuẩn Đế này cũng chỉ xấp xỉ cùng cảnh giới với hắn.
Quân Tiêu Dao sao có thể bái bọn họ làm sư chứ?
Nghe thấy Quân Tiêu Dao cự tuyệt.
Trưởng lão áo vàng, cũng là đại trưởng của lão Thư viện Truyền Thừa khẽ cau mày nói.
“Tiểu hữu, lão phu biết ngươi thiên tư phi phàm.”
“Nhưng chính vì thế mới càng cần người dẫn đường, phát huy hoàn toàn thiên tư của ngươi.”
Thiên tài ấy mà, hoặc nhiều hoặc ít đều có ngạo khí, các trưởng lão đều biết, cho nên thực ra cũng hoàn toàn không quá để ý.
Quân Tiêu Dao vẫn lắc đầu lạnh nhạt cười nói: “Đa tạ hảo ý của chư vị trưởng lão, nhưng thật sự không cần.”
“Đương nhiên, ngày sau nếu có cần, Quân mỗ cũng không ngại chỉ điểm các vị trưởng lão.”
“Cái gì?”
Nghe được lời này của Quân Tiêu Dao, đám người đại trưởng lão ngơ ra.
Quân Tiêu Dao chỉ điểm bọn họ?
Chuyện kiểu gì vậy?
Mà đúng lúc này.
Một lời truyền âm chợt vang lên bên tai mọi người.
“Tiểu hữu, nếu không ngại, có thể đến gặp mặt không?”
Nghe âm thanh này, trưởng lão trong Thư viện Truyền Thừa kể cả Tô Yên đều kinh ngạc.
“Phó viện trưởng!”
Không sai, âm thanh này đúng là âm thanh của phó viện trưởng Thư viện Truyền Thừa!
Phải biết rằng, viện trưởng và phó viện trưởng Thư viện Truyền Thừa đều là đại nhân vật đã không hỏi thế sự, là nội tình của Thư viện Truyền Thừa.
Quân Tiêu Dao vừa tới Thư viện Truyền Thừa đã kinh động đại nhân vật như vậy!
“Đương nhiên.”
Quân Tiêu Dao khẽ mỉm cười.
Sau đó, Quân Tiêu Dao bèn đi vào chỗ sâu trong dãy núi Càn Nguyên.
Đi vào nơi hạch tâm nhất Thư viện Truyền Thừa.
Trên một ngọn linh sơn.
Một lão giả mày trắng ngồi trong một lương đình.
Khí tức của hắn sâu không lường được, mang theo một luồng ý vị đại đạo.
Quân Tiêu Dao buông xuống nơi đây.
“Tiểu hữu, mời.”
Lão giả mày trắng vươn tay ra hiệu, trên bàn đá đã rót sẵn trà.
Trong trà tiên khí mờ mịt, tinh hoa rực rỡ, giống như chư thiên tinh đấu đều bị dung luyện vào trong.
Quân Tiêu Dao cũng không khách khí, nâng ly trà lên uống một hơi cạn sạch.
“Trà ngon.”
Quân Tiêu Dao cười, cảm giác tinh khí tán lạc trong cơ thể chảy về phía tứ chi bách hài.
“Xem ra tiểu hữu cũng là người hiểu trà, hẳn có phần cảm thấy hứng thú với hội trà.” Lão giả mày trắng hơi mỉm cười.
“Đúng là vậy.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.