Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“A?”
Hai người thấy Quân Tiêu Dao, ánh mắt lộ ra một tia kỳ lạ.
Tuy bọn họ không dò xét được tu vi khí tức của Quân Tiêu Dao, nhưng cũng cảm thấy người này phi phàm.
“Có chút kỳ quái.” Đô Nghị lẩm bẩm nói.
Nhưng bọn họ cũng chỉ là có chút thận trọng trong lòng, không thể nào biểu hiện ra ngoài.
Thất kiệt, đại diện cho bề ngoài của thư viện Tam Hoàng, đương nhiên không thể để lộ ra sợ hãi.
Mà lúc này, vị trưởng lão thư viện Tam Hoàng đứng ra, cười nhạt nói với Tô Yên.
“Trưởng lão Thư viện Truyền Thừa, các ngươi hẳn phải biết, mục đích của thư viện Tam Hoàng chúng ta tới đây là gì.”
Gương mặt Tô Yên lạnh lùng nói: “Với nội tình của thư viện Tam Hoàng, cũng cần phải chướng mắt nhân tài của Bắc Thiên giới vực ta sao.”
“Ở tứ đại Giới Vực của Giới Trong Giới, rồng đều có thể xuất hiện.”
“Hơn nữa lần này ta tới, là có một đề nghị khác.”
“Nếu Thư viện Truyền Thừa là thư viện, mà thư viện Tam Hoàng ta cũng là thư viện.”
“Vậy vì sao hai thư viện không thể sát nhập chứ, cùng nhau tuyển nhận bồi dưỡng nhân tài, chẳng phải quá đẹp ư?”
Trưởng lão thư viện Tam Hoàng khiến toàn trường rơi vào im lặng.
Một vài thế lực cường giả càng kinh ngạc.
Bọn họ còn tưởng rằng, thư viện Tam Hoàng chẳng qua là tới đoạt địa bàn.
Kết quả, bọn họ lại để mắt tới bản thân Thư viện Truyền Thừa!
Nói cái gì hai phe thư viện sát nhập.
Nhưng thật ra, chính là thư viện Tam Hoàng muốn chiếm đoạt Thư viện Truyền Thừa!
Lòng tham này cũng quá lớn rồi.
Tuy thư viện Tam Hoàng lưng dựa thế lực Tam Hoàng, uy danh phi phàm.
Nhưng Thư viện Truyền Thừa, dù sao cũng là thế lực Giới Trong Giới uy tín lâu năm, làm sao có thể cứ như vậy bị thôn tính?
Tô Yên nghe vậy, sắc mặt trở nên lạnh lùng trước nay chưa từng có.
“Lòng tham quá lớn, cẩn thận no quá bể bụng, Thư viện Truyền Thừa ta vẫn rất tốt.” Tô Yên lạnh giọng nói.
“Vẫn rất tốt, là chỉ hai ba con mèo lớn mèo nhỏ sao?” Trưởng lão thư viện Tam Hoàng cười ha ha.
Mọi người ở Thư viện Truyền Thừa đều tức giận.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao bình thản.
Hắn căn bản không cho rằng mình là người của Thư viện Truyền Thừa.
Đương nhiên cũng sẽ không để ý loại trào phúng cấp thấp này.
Lạc Lạc bên cạnh hơi nhăn mũi nói: “Ta cảm thấy bọn họ làm cho người khác rất chán ghét!”
“Đúng không, vậy đợi chút nữa có cơ hội cho ngươi biểu hiện.”
Quân Tiêu Dao cười nhạt.
Đối với số thiên kiêu này, hắn thật sự không có hứng thú gì.
Ngược lại là Lạc Lạc, được hắn tự mình dạy bảo một quãng thời gian, chiến lực bây giờ có lẽ sẽ bất ngờ.
“Thôi được, ngươi đã mạnh miệng, vậy để cho các ngươi xem thiên kiêu của thư viện Tam Hoàng ta bồi dưỡng kiệt xuất đến cỡ nào.”
Trưởng lão thư viện Tam Hoàng đầy kiêu ngạo.
Hai người Đô Nghị và Nguyên Lương bước ra một bước, khí tức che phủ toàn trường!
“Thần diệp Phù Tang và Thần quả Phù Tang, bọn ta muốn.”
Đô Nghị mở miệng, giọng điệu vô cùng bá đạo.
Thân là một trong thất kiệt thư viện Tam Hoàng, ngoại trừ thủ lĩnh thất kiệt, hắn hầu như sẽ không kiêng kị bất cứ người nào.
Trừ phi có thiên kiêu cùng đẳng cấp với thủ lĩnh thất kiệt xuất hiện.
Nhưng thiên kiêu cấp độ đó sẽ xuất hiện ở chỗ này sao?
Cho dù là Quân Tiêu Dao, tuy khiến hắn nhìn không thấu.
Nhưng hắn cũng không cho rằng, Quân Tiêu Dao có thể so sánh với thủ lĩnh thất kiệt.
Nghe thấy Đô Nghị tuyên bố.
Đám người Vô Lượng Thánh Tử, Tử Thiên Diêm, Tinh Nguyệt Thánh Nữ, biểu cảm đều rất nghiêm trọng.
Bọn họ tuy là thiên kiêu nổi tiếng ở Bắc Thiên giới vực.
Nhưng đối mặt với hai trong thất kiệt thư viện Tam Hoàng cũng vô cùng kiêng dè.
Sau đó, không có nghi lễ hay đoạn cắt cảnh nào cả.
Chúng thiên kiêu chỉ cần leo núi cao, trèo lên đỉnh núi.
Thực lực ai mạnh, ai có thể hái được Thần diệp Phù Tang và Thần quả Phù Tang.
Sau này, sẽ mở đầu hội trà.
Dĩ nhiên, ít nhất cũng phải hái được Thần diệp Phù Tang, mới có tư cách tham gia hội trà.
Tiếp đó, thiên kiêu của thế lực khắp nơi cũng đều xuất động.
Lần lượt từng bóng người, giống như mũi tên rời cung, phóng tới ngọn núi kia.
Nhưng rất nhiều thiên kiêu, vừa mới tới gần ngọn núi đã bị Thái Dương Tinh Hỏa hừng hực trong đó buộc lui.
Thậm chí có người, cơ thể trực tiếp cháy đen.
Vẫn phải để trưởng bối sau lưng ra tay, mới có thể miễn cưỡng giữ lại một mạng.
Có thể tưởng tượng, tuy không có thiên kiêu tranh phong, chỉ leo ngọn núi cao này, vẫn không có bao nhiêu thiên kiêu có thể làm được.
Về phần trèo lên đỉnh, vậy thì càng thêm khó khăn.
Quân Tiêu Dao thấy thế, trái lại rất bình thản.
Thái Dương Tinh Hỏa này đối những người khác mà nói là khó khăn.
Nhưng đối với hắn mà nói, là một cơ duyên không nhỏ.
Mà ngay sau khi đệ tử Thư viện Truyền Thừa xuất phát.
Đệ tử thư viện Tam Hoàng, có người nhìn nhau, trực tiếp lao đi.
Mục tiêu của bọn họ, vốn là Thư viện Truyền Thừa!
Đệ tử thư viện hai bên lập tức chiến đấu.
Đô Nghị và Nguyên Lương vẫn chưa ra tay.
Lúc này, một thiên kiêu của thư viện Tam Hoàng để mắt tới Triệu Hân, trực tiếp ra tay.
Làm hắn ngạc nhiên chính là, thực lực của Triệu Hân này lại có vẻ không quá yếu.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Quân Tiêu Dao giảng đạo bảy ngày, gần như nâng cao trình độ tu vi của toàn bộ đệ tử Thư viện Truyền Thừa.
Triệu Hân lúc ấy cũng có mặt, đương nhiên có chỗ tiến bộ.
Nhưng tiến bộ thì tiến bộ, thực lực của thiên kiêu thư viện Tam Hoàng vẫn không thể khinh thường.
Triệu Hân đã rơi vào hạ phong, bị đánh đến phun ra một ngụm máu tươi.
Mà lúc này, một thiếu nữ ra tay.
Chính là Lạc Lạc.
Thiên kiêu của thư viện Tam Hoàng sáng mắt.
Một thiếu nữ tuyệt mỹ như tinh linh!
Nhưng không đợi ý nghĩ kỳ quái của hắn.
Nắm đấm của Lạc Lạc đánh thẳng tới.