Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Kia chính là Kiếm Vạn Tuyệt - người đứng đầu thất kiệt của Thư viện Tam Hoàng đấy sao?”
“Sao nhìn qua cảm giác bình thường thế?”
“Ngươi biết cái gì, đây được gọi là lù khù vác cái lu chạy, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi đấy có hiểu không, người nào trông càng bình thường thì người đó càng là phi thường!” Có người phản bác.
“Nhưng mà công tử áo trắng của Thư viện Truyền Thừa kia trông thì tuyệt thế vô song nhưng cũng là người phi thường đấy thôi?”
“Ờm… cái này…”
Thất kiệt của Thư viện Tam Hoàng đến gây ra náo động nơi đây.
Rất nhiều người đều hết sức tò mò về Kiếm Vạn Tuyệt - người đứng đầu thất kiệt.
Dù sao cũng là thiên kiêu cấp phá cấm, chưa đến mức độc nhất vô nhị nhưng cũng thuộc dạng cực kỳ hiếm hoi.
Đưa mắt khắp thế lực các nơi, có được một người như vậy cũng đã được tính là có phước ba đời rồi, sẽ coi người đó là hạt giống trọng điểm để bồi dưỡng.
Nhưng thiên kiêu cấp phá cấm này thoạt nhìn thì có vẻ không được khí phách hiên ngang, long chương phượng tư như các thiên kiêu cấp phá cấm khác.
Nhưng những ai hay để ý tỉ mỉ chi tiết hoặc có cảnh giới tương đối cao thì sẽ ngạc nhiên phát hiện ra được.
Bọn họ nhìn về phía Kiếm Vạn Tuyệt mà dường như đang nhìn một thanh kiếm tuyệt thế!
Thậm chí nhìn lâu còn có cảm giác mắt như bị cái gì đó cắt thương tầm mắt.
Rất nhiều người đều kinh hãi vô cùng.
Người đứng đầu thất kiệt của Thư viện Tam Hoàng này quả thật có thực lực, danh bất hư truyền.
Mà giờ khắc này, trên khoang thuyền.
Đối mặt vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình ở xung quanh, vẻ mặt Kiếm Vạn Tuyệt vẻ mặt thản nhiên.
Hắn nói với hai người Đô Nghị và Nguyên Lương.
“Theo lời của các ngươi, công tử áo trắng kia thật đúng là chỉ cần dùng một kiếm chỉ đã đánh bại được hai ngươi?”
Hai người Đô Nghị và Nguyên Lương nhớ lại sự khuất nhục trong hội trà, vẻ mặt đều khó coi, nhưng vẫn gật đầu thừa nhận.
“Nói như vậy thì hắn là kiếm tu?”
Trong mắt Kiếm Vạn Tuyệt lóe lên một tia sáng.
“Cái này… cũng không xác định, nhưng thật sự là hắn chỉ dùng một kiếm chỉ.” Đô Nghị nói.
“Ngươi là Đại Địa Vương Thể, mà hắn một kiếm chỉ là có thể phá tan phòng ngự của ngươi, không phải kiếm tu thì sao làm được như vậy?”
“Nhưng như này mới càng thú vị, cuối cùng cũng xem như là gặp được một đối thủ.”
Trong mắt Kiếm Vạn Tuyệt có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, đó là sự hưng phấn do khó khăn lắm mới gặp được đối thủ.
Mà lúc này, một nữ tử xinh đẹp môi đỏ răng trắng ở một bên khẽ mỉm cười nói.
“Kiếm đại ca nói đùa, ở kiếm đạo, người mang Kiếm Đạo Chi Tâm như ngươi ai có thể so sánh cơ chứ?”
“Công tử áo trắng kia cho dù có chút phi phàm, nhưng cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của kiếm đại ca.”
Nữ tử xinh xinh đẹp kia nói xong, ánh mắt nhìn về phía Kiếm Vạn Tuyệt ẩn chứa hâm mộ.
Nàng cũng là một trong thất kiệt của Thư viện Tam Hoàng, tên là Phương Tử Linh, có thiên phú trong lĩnh vực trận pháp.
Đối với Kiếm Vạn Tuyệt thiên tư cùng thực lực, trong lòng Phương Tử Linh vô cùng ngưỡng mộ.
Dưới góc nhìn của nàng, nhìn khắp Giới Trong Giới, thiên kiêu có thể sánh ngang với Kiếm Vạn Tuyệt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trong thế lực Tam Hoàng có lẽ có vài người.
Nhưng ở các thế lực khác chắc chắn không thể có.
“Cũng không thể nói như vậy, Giới Trong Giới rộng lớn mênh mông, chắc chắn có rất nhiều ngọa hổ tàng long.”
“Nếu như không gặp được đối thủ, đó mới là cô đơn.”
Kiếm Vạn Tuyệt cười.
Nghe vậy, mắt Phương Tử Linh càng thêm lấp lánh.
Tuy dung mạo Kiếm Vạn Tuyệt không được coi là đẹp, thậm chí là vẻ ngoài có chút xấu xí.
Nhưng nàng cũng không phải loại nữ tử nông cạn chỉ biết nhìn mặt.
Tính cách, thực lực, khí độ của Kiếm Vạn Tuyệt mới là điểm hấp dẫn nàng.
Bên trong quan trọng hơn vẻ bề ngoài nhiều.
Mà đúng lúc này, xa trên không trung, âm thanh của một lâu thuyền nghiền ép hư không lại truyền đến.
“Là lâu thuyền của Thư viện Truyền Thừa!”
Có tiếng kinh hô vang lên.
Cái đáng xem tới rồi.
Mà Phương Tử Linh nghe vậy, nhíu mày lại, tầm mắt di chuyển.
Nàng ngược lại muốn xem xem, đến tột cùng là nhân vật bậc nào, vậy mà có thể trở thành đối thủ của Kiếm đại ca!
Mà vừa nhìn một cái, Phương Tử Linh ngơ ngẩn.
Trên lâu thuyền của Thư viện Truyền Thừa.
Một công tử áo trắng dáng người thon dài, đón gió mà đứng sừng sững.
Tay áo phấp phới, tóc đen như mực.
Thân như mây trong xanh trên trời, mắt như dòng nước xanh trong vắt.
Hắn giống như chân tiên giáng thế, như trích tiên chốn hồng trần.
Chỉ đơn giản đứng ở nơi đó mà dường như hắn khiến cả vạn vật thế gian đều trở thành phông nền cho mình.
Trời trăng cũng phải lu mờ trước hắn..
Trái tim Phương Tử Linh rung lên.
Giờ khắc này, nàng cảm thấy tính cách, trái tim, thực lực quan trọng ư?
Không, không quan trọng! Sắc đẹp mới là chân lí!
Làm một nữ tử nông cạn thì sao chứ?
Có thể nói, tu vi, cảnh giới gì đó chẳng quan trọng.
Chỉ với khí chất và sắc đẹp này, không biết bỏ xa Kiếm Vạn Tuyệt bao nhiêu con phố.
Thậm chí còn không thể so sánh.
Mà Kiếm Vạn Tuyệt thấy Quân Tiêu Dao, trong mắt lóe lên điểm sáng như những thanh kiếm sắc bén.
Mạnh!
Rất mạnh!
Đây là cảm giác đầu tiên của Kiếm Vạn Tuyệt dù cho khí tức Quân Tiêu Dao đã được ẩn giấu, không tiết lộ ra chút nào.
Nhưng cảm giác sâu xa khó lường này là cảm giác từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ gặp qua.
Nhưng càng như vậy lại càng khơi dậy tinh thần chiến đấu của Kiếm Vạn Tuyệt.
“Kiếm Vạn Tuyệt, có nắm chắc không?”
Một trưởng lão của Thư viện Tam Hoàng nói.
Chính là trưởng lão dẫn đầu tiệc trà lần trước, tên là Bàng Mạc.
Lần đó Quân Tiêu Dao không nể nang gì hắn, có thể nói là khiến hắn mất mặt.
Lần này tất nhiên là muốn lấy lại danh dự, rửa sạch nỗi nhục của Thư viện Tam Hoàng lần trước.
Kiếm Vạn Tuyệt nói: “Có thể đánh một trận.”
Nghe vậy trưởng lão Bàng Mạc khẽ nhíu mày.
Vốn dĩ đối mặt bất kỳ đối thủ nào, Kiếm Vạn Tuyệt luôn trả lời có, không có nói nhiều.
Nhưng lần này, Kiếm Vạn Tuyệt lại chỉ nói có thể đánh một trận.
Câu này thật đáng giá suy nghĩ cân nhắc sâu xa.