Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2795 - Chương 2795 - Chu Mộc Khó Chịu, Bọ Ngựa Bắt Xe Ai Dè Chim Sẻ Đứng Sau

Chương 2795 - Chu Mộc khó chịu, bọ ngựa bắt xe ai dè chim sẻ đứng sau
Chương 2795 - Chu Mộc khó chịu, bọ ngựa bắt xe ai dè chim sẻ đứng sau

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Mà còn có một người cảm giác như rơi vào hầm băng.

Đó chính là Chu Mộc đứng ở một bên xem cuộc vui.

Giờ phút này, hắn trợn mắt há hốc mồm giống như hóa đá sắp hít thở không thông.

Ngay cả bây giờ, hắn đối mặt Kiếm Vạn Tuyệt cảm giác áp lực không nhỏ.

Nhưng Quân Tiêu Dao dễ dàng thu phục được thiên kiêu cấp phá cấm Kiếm Vạn Tuyệt khiến người kia cam tâm làm nô bộc.

Điều quan trọng không phải là đánh bại mà là thu phục.

Đánh bại một thiên kiêu cấp phá cấm, có lẽ còn chưa tính là quá đáng.

Nhưng có thể thật lòng khiến một thiên kiêu cấp phá cấm thần phục, trở thành tôi tớ, đây mới là điều khiến người ta không thể tin được.

Thân là thiên kiêu cấp phá cấm đều ngông nghênh. Có thể khiến người ta khom lưng thì chứng minh cái gì? Chứng minh thực lực của Quân Tiêu Dao đủ để khiến thiên kiêu cấp phá cấm cam tâm tình nguyện cúi thấp đầu cao ngạo xuống!

Đây mới là chỗ tư duy khủng bố nhất! Cũng khiến Chu Mộc cảm giác một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống.

Lại nhớ đến những lời lúc trước hắn nói với Lạc Lạc.

Quả thực là không đất dung thân, vả mặt bộp bộp.

Cái gọi là tôm tép nhãi nhép cũng không gì hơn thứ này.

“Kiếm Vạn Tuyệt, ngươi lại là người của thư viện Tam Hoàng ta!”

Hoả Càn bị đánh bị thương nói.

“Từ nay về sau không còn nữa, ta rút lui khỏi thư viện Tam Hoàng.”

Kiếm Vạn Tuyệt nói thẳng.

“Cái gì…”

Lời này khiến nhóm người Phương Tử Linh chấn động.

Vì một Quân Tiêu Dao mà vứt bỏ danh tiếng đứng đầu thất kiệt của thư viện Tam Hoàng.

Những người khác đều nghĩ Kiếm Vạn Tuyệt bị điên.

Nhưng chỉ có bản thân Kiếm Vạn Tuyệt biết quyết định hắn đưa ra chính xác như nào. Hắn tuyệt đối không hối hận.

“Xem ra chúng ta đều là đồng môn, các ngươi đi thôi.”

“Nếu như cố ý ra tay, đừng trách trên thân kiếm ta nhuốm máu.”

Giọng điệu Kiếm Vạn Tuyệt lạnh nhạt.

Sắc mặt nhóm người Hoả Càn khó coi. Nhưng bọn họ biết, bọn họ không phải là đối thủ của Kiếm Vạn Tuyệt. Thế nên xám xịt rời đi.

Vẻ mặt Phương Tử Linh cũng thất thần rời đi, cảm giác tam quan sắp sụp đổ.

Mà Chu Mộc đã sớm không còn mặt mũi đợi ở chỗ này, trực tiếp rời đi.

Về phần Lạc Lạc, từ đầu đến cuối hoàn toàn chưa nói một câu với Chu Mộc, hiển nhiên không thèm để ý hắn rời đi.

“Các ngươi tự do.”

Kiếm Vạn Tuyệt rơi vào bên này, có lẽ trên mặt lộ ra nụ cười vẻ lạnh nhạt.

Nhóm người Triệu Hân cảm giác hết sức lo sợ.

Nhưng bọn họ biết, Kiếm Vạn Tuyệt nể mặt mũi Quân Tiêu Dao mới có thái độ như thế đối với bọn họ.

“Ngươi thật tâm trở thành người hầu của Tiêu Dao sao?” Lạc Lạc nháy mắt hỏi.

Vẻ mặt nhóm người Triệu Hân hơi thay đổi.

Hỏi trực tiếp như vậy không khỏi có hơi không ổn lắm đi?

Nhưng Kiếm Vạn Tuyệt lại không ngại mà cười nhạt nói: “Không sai.”

“Công tử là người hiểu sâu sắc Kiếm đạo nhất mà ta từng thấy.”

“Mà thực lực của hắn vượt xa cấp phá cấm có thể hình dung.”

Kiếm Vạn Tuyệt phát ra cảm thán từ tận đáy lòng.

Mà điều khiến nhóm người Triệu Hân không nhịn được ngược lại hít một luồng khí lạnh.

Lúc trước bọn họ đã hết sức tưởng tượng về độ yêu nghiệt của Quân Tiêu Dao.

Dù sao cũng có thể đi lên thành tồn tại có sức mạnh đứng đầu bia Phong Thần.

Nhưng bây giờ, Kiếm Vạn Tuyệt nói thực lực của Quân Tiêu Dao vượt xa cấp phá cấm có thể hình dung, vậy mạnh bao nhiêu?

Sợ là đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ.

Kế tiếp, hiển nhiên là Kiếm Vạn Tuyệt không cùng bọn họ tranh đoạt Tiên Đào thụ.

Nhóm người Lạc Lạc thì sẵn sàng hái trái cây.

Bên kia, thân hình Chu Mộc phá không, sắc mặt xanh mét đến cực điểm.

“Quân Tiêu Dao lại mạnh đến mức độ này…”

Vẻ mặt Chu Mộc căng thẳng, ánh mắt ngưng băng.

Ngay cả Kiếm Vạn Tuyệt cấp phá cấm đều cam tâm thần phục hắn.

Quân Tiêu Dao giống như một ngọn núi lớn đè ở trên người Chu Mộc, khiến hắn sắp hít thở không thông.

“Nhất định phải tìm được bản nguyên rồng vàng khí vận chân chính, nếu không, cơ hội ta đánh bại hắn căn bản là số không.”

Tuy Chu Mộc không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể không thấy rõ thực tế.

Nếu như không chiếm được bản nguyên rồng vàng khí vận chân chính, trên căn bản hắn muốn đối phó Quân Tiêu Dao thì chỉ có thể ở trong mộng.

Nghĩ tới đây, toàn bộ tinh thần của Chu Mộc hội tụ ở trên rồng vàng khí vận trong thức hải.

Cảm giác hướng đi bên ngoài.

Giây phút nào đó, rồng vàng khí vận giương đầu rồng về một phương hướng, phát ra tiếng rồng gầm.

Tinh mang bắn ra từ trong mắt Chu Mộc.

“Nếu Chu Mộc ta chiếm được rồng vàng khí vận, vậy tuyệt đối sẽ không yên lặng như thế.”

“Quân Tiêu Dao chỉ là cục đá kê chân trên đường nổi dậy của ta, tuyệt đối không phải là điểm cuối!”

Chu Mộc nghĩ thầm, thân hình hóa thành cầu vồng phá không bay đi.

Nhưng sau khi thân hình Chu Mộc rời khỏi không lâu. Nơi đây hiện ra một bóng hình xinh đẹp. Nữ tử mặc sa y màu sáng, dung nhan tuyệt mỹ, phong tư trác tuyệt, rung động lòng người. Chính là Thánh nữ Nhân Hoàng điện, Tống Diệu Ngữ!

Mà trong tay ngọc của nàng cầm một miếng ngọc phù.

Miếng ngọc phù có hiệu quả cảm ứng được các loại bảo tàng thần vật.

Tuy không thể nói chính xác trăm phần trăm nhưng có thể giảm bớt thời gian sưu tầm bảo vật ở mức độ rất lớn.

Lần này Tống Diệu Ngữ đặc biệt đến vì bí cảnh Huyền Không.

“Ồ, người này…”

Đôi mắt đầy sao của Tống Diệu Ngữ lộ ra vẻ suy tư.

Tại sao tầm bảo ngọc phù lại dẫn dắt nàng về phía nam tử trẻ tuổi.

Chẳng lẽ…

Ánh mắt Tống Diệu Ngữ thâm thúy.

Nàng trực tiếp vút không rời đi, âm thầm đi theo Chu Mộc.

Sau khi Tống Diệu Ngữ rời đi, lại có một bóng dáng chậm rãi hiện lên từ trong hư không.

Chính là Quân Tiêu Dao.

Tuấn nhan của hắn hiện lên một nụ cười lạnh nhạt.

“Bọ ngựa bắt xe ai dè chim sẻ đứng sau.”

“Nếu tụ lại cùng một chỗ, vậy thì vừa hay giải quyết một mẻ.”

Bình Luận (0)
Comment