Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nam Thiên giới vực, Nhân Hoàng điện, một tòa thành âm u.
Tống Diệu Ngữ yên lặng tĩnh tâm ngồi khoanh chân trong đó.
Sau khi trở lại Nhân Hoàng điện, Tống Diệu Ngữ cũng không có biểu hiện gì bất thường.
Không ai tìm thấy bí mật của nàng.
Quân Tiêu Dao gieo ấn ký, vô cùng bí mật, người bình thường khó có thể phát hiện ra.
Số mệnh kim long cũng được che giấu tốt.
Cộng thêm thân phận Thánh Nữ của Tống Diệu Ngữ, người bình thường sẽ không điều tra hay xúc phạm nàng.
Cho nên trong thời gian ngắn, ngược lại nàng không cần lo lắng bí mật sẽ bị lộ.
Nhưng sự lựa chọn này có thật sự đúng không?
Trong lòng Tống Diệu Ngữ vẫn do dự.
Điều này đi chệch khỏi quá khứ, nàng trung thành với sứ mệnh và tôn chỉ của Nhân Hoàng điện.
Ngay sau đó.
Có một bóng người đạp lên chín tầng mây hạ xuống.
Đầu đội mũ ngọc cửu long, mặc quần áo màu vàng, khí thế bất phàm, là một trong những hoàng giả.
Là Sở Tiêu.
Nhưng lúc này sắc mặt Sở Tiêu cũng không quá tốt.
Bởi vì chuyến đi của hắn không quá suôn sẻ.
“Điện hạ.”
Tống Diệu Ngữ đứng lên, khẽ gật đầu.
Nhìn thấy nàng, sắc mặt Sở Tiêu mới hòa hoãn lại, nói: “Diệu Ngữ, chuyến đi bí cảnh Huyền Không lần này có thu hoạch gì không?”
Sắc mặt Tống Diệu Ngữ vẫn bình thản nói: “Có chút thu hoạch.”
Sở Tiêu gật đầu.
Với địa vị hiện tại của hắn đương nhiên sẽ không để ý đến thu hoạch “ít ỏi” của Tống Diệu Ngữ.
“Diệu Ngữ, ngươi cảm thấy ta có tư cách trở thành truyền nhân của Nhân Hoàng không?”
Sở Tiêu bỗng nhiên hỏi.
Sắc mặt Tống Diệu Ngữ không thay đổi, nói: “Đương nhiên rồi, sao điện hạ lại hỏi vậy?”
“Vậy tại sao bọn họ không chịu chấp nhận ta?”
Người Sở Tiêu nói là Ngũ Hổ Thần Tướng.
Tuy lý do của Ngũ Hổ Thần Tướng là hắn không tìm được Hiên Viên lệnh trong truyền thuyết.
Nhưng cái này thật sự quan trọng sao?
Vị truyền nhân Nhân Hoàng này của hắn đã ở đây rồi, sao còn cần Hiên Viên lệnh nữa?
Đơn giản là không thừa nhận hắn.
“Điện hạ đừng đa nghi, người chính là Nhân Hoàng tương lai.” Tống Diệu Ngữ nói.
Đây chỉ là lời khách sáo.
Nhưng Sở Tiêu nghe thì lại cho rằng Tống Diệu Ngữ thừa nhận hắn.
“Diệu Ngữ…”
Sở Tiêu nhìn vị Thánh Nữ dung mạo tuyệt thế trước mắt này, phong hoa tuyết nguyệt, lập tức động lòng.
Hắn muốn tiến lên ôm nàng nhưng Tống Diệu Ngữ lại lùi về sau một bước theo bản năng.
Nàng cũng không biết vì sao mình lại vậy?
Có lẽ bởi vì bản thân nàng không muốn trở thành lô đỉnh cho Sở Tiêu.
Hoặc là bởi vì nàng bị Quân Tiêu Dao gieo ấn ký. Giờ phút này trong lòng nàng có một loại kháng cự, không muốn để cho Sở Tiêu đụng vào nàng.
Trước đây nàng cũng luôn lấy lý do tu luyện và thể chất đặc biệt, không để Sở Tiêu đến gần nửa bước.
Bây giờ sau khi gặp một số thất bại, Sở Tiêu cần người nào đó an ủi hắn.
Tống Diệu Ngữ tự nhiên là người thích hợp nhất.
Nhất định hắn sẽ độc chiếm nàng, khiến nàng trở thành nữ nhân của hắn.
Giờ phút này Sở Tiêu chỉ muốn ôm lấy Thánh Nữ tuyệt sắc dịu dàng này vào trong lòng.
Tống Diệu Ngữ cắn môi, bàn tay nhỏ lặng lẽ nắm chặt.
Không hiểu sao, nàng nghĩ tiếp theo Sở Tiêu sẽ ôm nàng, thân mật với nàng.
Nàng chỉ cảm thấy buồn nôn, ghê tởm.
Thậm chí trong lòng còn hơi sợ hãi.
Giống như một loại tâm sinh lý chán ghét vậy.
Nhìn thấy Sở Tiêu ngày càng đến gần nàng, Tống Diệu Ngữ sinh ra cảm giác kháng cự.
Ngay sau đó.
Đột nhiên có một tin tức vang lên trong tâm trí Sở Tiêu.
Hắn sửng sốt sau đó dừng động tác lại.
Hắn nói với Tống Diệu Ngữ: “Diệu Ngữ, ta còn có việc, nàng cứ tu luyện trước đi.”
Nói xong, Sở Tiêu lập tức xoay người rời đi.
Thấy Sở Tiêu đi khỏi, Tống Diệu Ngữ mới thở phào một hơi.
Giống như một con cá gần chết trên bờ quay trở lại nước.
Phục hồi lại tinh thần, Tống Diệu Ngữ mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Nàng còn chán ghét Sở Tiêu hơn trong tưởng tượng của mình.
Trước đây, Tống Diệu Ngữ vẫn còn do dự, lựa chọn của bản thân có đúng không, cho dù trái với ý định ban đầu và niềm tin của bản thân.
Mà bây giờ, nàng lại không còn do dự hay chần chờ nữa.
Nàng không muốn chấp nhận số phận như vậy, không muốn tất cả đều bị Sở Tiêu cướp đi.
Không chỉ bị cướp đi tu vi, ngay cả cơ thể nàng cũng bị chiếm đoạt.
Nếu như vậy thì hợp tác với Quân Tiêu Dao là lựa chọn duy nhất và tốt nhất.
Trong vô thức, Quân Tiêu Dao đã trở thành trụ cột quan trọng trong lòng Tống Diệu Ngữ.
Có hắn trợ giúp, Tống Diệu Ngữ mới có thể viết lại vận mệnh của mình.
Phía bên kia.
Sở Tiêu đi sâu vào trong Nhân Hoàng điện.
Ở đây có một cung điện lơ lửng trên bầu trời, tráng lệ vô cùng.
Tiên khí bao phủ, sương mù mênh mông như thiên cung.
Ở đây là cung điện của một trong những người nắm quyền lực tối cao của Nhân Hoàng điện.
Sở Tiêu đi vào trong.
Trong cung điện, tinh quỹ vận chuyển, các ngôi sao lớn như một vũ trụ.
Một bóng người mơ hồ cao lớn ngồi xếp bằng ở giữa, đế uy mênh mông cuồn cuộn như thần linh.
Đó là Tam điện chủ của Nhân Hoàng điện.
Đã xuất hiện ở vũ trụ Huyền Hoàng, Hiên Viên Đế lăng dưới hình thức hình chiếu.
Cũng là hắn đưa Sở Tiêu gia nhập vào Nhân Hoàng điện.
“Lại thất bại?”
Tam điện chủ thản nhiên nói.
Sở Tiêu nghe vậy thì siết chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng nói: “Ta không hiểu tại sao bây giờ bọn họ vẫn không thừa nhận ta.”
“Ta có huyết mạch Hiên Viên, tu luyện Nhân Hoàng Đạo Kinh, còn có Nhân Hoàng kiếm. Họ có tư cách gì không chấp nhận ta?”
Tam điện chủ nghe vậy thì thản nhiên lắc đầu nói.
“Ngươi đừng tức giận, tính tình mấy người đó đều như vậy đấy.”
“Lúc trước khi thành lập Nhân Hoàng điện của chúng ta cũng từng tốn nhiều công sức mời bọn họ gia nhập.”
“Dù sao bọn họ cũng là tùy tùng của Nhân Hoàng, thân phận địa vị và thực lực đều rất phi phàm.”
“Có bọn họ gia nhập, Nhân Hoàng điện của ta sẽ càng thêm thịnh vượng.”
“Nhưng họ quá cố chấp.”
“Ngoại trừ Nhân Hoàng chân chính, bọn họ không phục bất kỳ tồn tại nào, trừ phi có hiệu lệnh của Hiên Viên lệnh, nhưng đó cũng chỉ hơi ràng buộc họ mà thôi.”
“Đừng nói là ngươi, đến Nhân Hoàng điện của ta bọn họ cũng không chấp nhận, cho rằng chúng ta không phải Nhân Hoàng chính thống.”