Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng sự bình tĩnh như vậy không giữ được quá lâu.
Vào một lúc nào đó, cách ngàn dặm bên ngoài phi thuyền trên không của nhóm Quân Tiêu Dao.
Có một ánh sáng đỏ nhấp nháy.
Trong đó có một thiếu nữ với mái tóc đỏ, đôi mắt đỏ, như đang tránh cái gì đó.
Trên lưng nàng có một đôi cánh phượng hoàng, mang lại tốc độ cực nhanh, nhưng vẫn bị đuổi theo.
Ở phía sau có một con thuyền hải tặc cũ kỹ đang đuổi theo. Trên boong tàu có một hàng người đứng đó, dẫn đầu là một thanh niên trông khá lưu manh, mắt hẹp mũi ưng, không giống người tốt.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp chạy phía trước, người thanh niên không đứng đắn nói: “Tiểu công chúa Hoàng tộc, ngươi cần gì phải trốn?”
“Nếu đã bỏ nhà ra đi, hay là làm áp trại phu nhân của ta, chẳng phải vui vẻ hơn sao?”
Thiếu nữ tóc đỏ mắt đỏ nghe vậy thì quay đầu hung dữ lườm thanh niên kia một cái.
“Hừ, bà cô ta mà thèm ngươi sao, tốt nhất ngươi đừng dừng lại, nếu không Hoàng tộc ta sẽ tiêu diệt đám đạo tặc các ngươi!”
Giọng điệu của thiếu nữ tóc đỏ có hơi nóng nảy.
“Haha, không hổ là tiểu công chúa Hoàng tộc, nhưng chúng ta mà sợ sao?”
Thanh niên nghe nói vậy thì hờ hững bật cười.
“Đáng ghét…”
Thiếu nữ tóc đỏ thầm nghiến răng.
Nếu không phải lần này một mình nàng lẻn ra ngoài, bên cạnh không có tùy tùng cường giả thì làm sao gặp phải tên vô lại này, còn muốn bắt nàng về làm áp trại phu nhân, nằm mơ đi!
Nhưng trước tiên không nói đến sức mạnh của thanh niên này, mà vài vị Thần Tôn bên cạnh hắn, nàng cũng không đối phó được.
“Nếu có tỷ tỷ ở đây…”
Nghĩ đến bóng dáng xinh đẹp oai hùng hiên ngang kia, trong đôi mắt đỏ của nàng rưng rưng.
Nếu tỷ tỷ biết hoàn cảnh hiện tại của nàng thì nàng sẽ không bị bắt nạt.
Ngay sau đó, đột nhiên thiếu nữ tóc đỏ nhận thấy một chiếc phi thuyền đay bay trên trời trước mặt, đôi mắt nàng sáng lên nhưng sau đó lại ảm đạm.
Nàng nhận ra có ai đó trên phi thuyền đó, nhưng lại không nhận ra khí tức mạnh mẽ.
Nàng đương nhiên không biết đó là vì, với tu vi của nàng không thể cảm giác được khí tức của Quân Tiêu Dao.
Đừng nói Quân Tiêu Dao, ngay cả khí tức của Kiếm Vạn Tuyệt nàng cũng khó có thể phát hiện ra.
Ngay cả khi nàng cầu cứu, người kia cũng không nhất thiết muốn giúp đỡ.
Thiếu nữ tóc đỏ thở dài, bị đuổi theo quãng đường dài khiến pháp lực của nàng gần như cạn kiệt.
“Haha, không trốn nữa sao?”
Thấy thiếu nữ tóc đỏ dừng lại, người thanh niên mỉm cười.
Bên này.
Kiếm Vạn Tuyệt đi đến bên cạnh Quân Tiêu Dao và nói: “Công tử, phía trước hình như có chuyện gì đó.”
Sắc mặt Quân Tiêu Dao lạnh nhạt.
Trong giới tu hành, truy đuổi giết chóc là chuyện hết sức bình thường.
Hắn lười phải quan tâm đến.
Ngay cả khi một thiếu nữ xinh đẹp bị đẩy đến đường cùng, ánh mắt của hắn cũng không thay đổi.
“Đi thôi.” Quân Tiêu Dao nói.
“Vâng.”
Kiếm Vạn Tuyệt đáp.
Tuy là kiếm tu, ít nhiều Kiếm Vạn Tuyệt cũng có ý thức chính nghĩa vì chuyện bất bình, rút kiếm trợ giúp.
Nhưng bây giờ hắn là người hầu của Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao không nói gì, sao hắn có thể tùy ý ra tay, gây phiền phức cho Quân Tiêu Dao chứ?
Phi thuyền chuyển hướng trên bầu trời.
Thiếu nữ tóc đỏ thấy thì cười khổ. Tuy nàng cũng đoán được.
Ở Tây Thiên giới vực này chắc không có mấy người muốn đi trêu chọc đám tôn tử của đạo tặc.
Thanh niên kia đương nhiên cũng chú ý đến hướng đi của phi thuyền.
Thấy thức thời như vậy thì hắn cũng không thèm quan tâm nữa.
Bây giờ hắn nhìn thiếu nữ tóc đỏ này, đôi mắt nóng rực.
Trói về là áp trại phu nhân là tuyệt.
Tuy Hoàng tộc sẽ nổi giận.
Nhưng hắn là tôn tử của đại đạo tặc Tây Thiên giới vực, muốn trốn cũng không thành vấn đề.
Đến lúc gạo nấu thành cơm, nói không chừng còn thành thông gia với Hoàng tộc.
Nhưng đúng lúc này, Quân Tiêu Dao như cảm giác được cái gì đó, trước mặt hiện lên sự nghi ngờ.
“Khí tức này… chẳng lẽ liên quan đến nàng?”
Quân Tiêu Dao tuyệt đối không phải loại thánh mẫu xen vào việc của người khác.
Càng không phải thấy nữ nhân là lập tức đến cứu.
Nhưng hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc từ thiếu nữ tóc đỏ.
Làm cho hắn nghĩ đến một người.
Ấn tượng của hắn với người kia cũng tốt.
Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao vẫn bất động như trước nhưng lại nói với Kiếm Vạn Tuyệt: “Đi cứu thiếu nữ kia.”
Đồng tử Kiếm Vạn Tuyệt sáng ngời, hiện lên luồng kiếm quang rực rỡ.
Hắn cũng là một người chiến đấu tốt, đã lâu không được ra tay rồi.
“Vâng!”
Thân hình Kiếm Vạn Tuyệt lướt đi.
Bên kia, khóe miệng thanh niên khi nhìn thiếu nữ tóc đỏ nở nụ cười gian ác.
“Tiểu công chúa Hoàng tộc, dù sao Hác mỗ cũng là người có thân phận địa vị. Làm áp trại phu nhân của ta hẳn là không lỗ chứ?”
“Tên khốn kiếp!”
Thiếu nữ tóc đỏ rất nóng tính, dù trong hoàn cảnh bất lợi này mà tính cách của nàng cũng vẫn kiêu ngạo.
Ngược lại thanh niên kia không giận, chậc chậc cười nói: “Nghe nói nữ tử Hoàng tộc ai cũng có tính cách nóng nảy, quả nhiên là thế. Nhưng như vậy cũng tốt, thú vị hơn nhiều.”
Nghe nói vậy, với tính cách thiếu nữ tóc đỏ đã tức giận đến run rẩy.
Những người này, bản thân thuộc về khu vực bên ngoài, làm một số việc vô sỉ trộm cắp, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên: “Các hạ bắt nạt một thiếu nữ như vậy không phải quá đáng sao?”
Nghe thấy giọng nói này.
Thiếu nữ tóc đỏ mở to đôi mắt lấp lánh, mắt đỏ như hồng ngọc.
Chẳng lẽ giống như trong sách viết, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân sắp xảy ra?
Đôi mắt thiếu nữ nhìn lại.
Người lên tiếng là Kiếm Vạn Tuyệt.
Hắn ăn mặc đơn giản, ngoại hình cũng bình thường, lưng đeo một thanh kiếm, lúc này không tỏa ra khí tức.
Thấy có người ra tay trợ giúp, trong mắt thiếu nữ tóc đỏ lộ ra vẻ cảm kích.
Nhưng điều khiến nữ tử tóc đỏ hơi nuối tiếc chính là anh hùng cứu mỹ nhân này trông hơi bình thường.
Không giống nam chính trong sách được miêu tả anh tuấn, tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, vừa có nhan sắc vừa có thực lực.
Nhưng dù sao miễn là ra tay giúp nàng là nàng cảm thấy may mắn rồi.