Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao tạm biệt người của Gia Cát Càn, quay về thôn với Lạc Lạc.
Mà sau khi Quân Tiêu Dao rời đi, Mộ Linh Nga bỗng nhiên mở miệng nói: “Lời ngươi nói lúc trước, dị số quấy nhiễu quỹ tích vận mệnh của truyền nhân Nhân Hoàng kia là hắn sao?”
Gia Cát Càn mỉm cười gật đầu nói: “Không sai.”
“Tuy trước đây đã tính toán, rất có thể sẽ gặp phải.”
“Nhưng không ngờ gặp được nhanh như vậy.”
“Quan trọng nhất là, khiến cho ta cũng không tính toán được người này lại có thể chiếm được Hiên Viên lệnh.”
“Vậy điều này có nghĩa là thiên mệnh chân chính của chủ thượng sẽ rơi vào người hắn không?” Mộ Linh Nga tò mò hỏi.
Gia Cát Càn thản nhiên lắc đầu nói: “Nếu thật sự như vậy thì hiện tại truyền nhân Nhân Hoàng chắc chắn đã là người này rồi.”
“Nhưng hắn không muốn nhận thiên mệnh của Nhân Hoàng.”
“Ngược lại là thiếu nữ rút được Nhân Hoàng kiếm kia…” Gia Cát Càn đăm chiêu nói.
“Chẳng lẽ… thật sự là nàng?” Mộ Linh Nga nói.
“Chắc là vậy, nếu đúng là trường hợp đó thì tiếp theo nàng sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ít nhất Bạt tộc sẽ không bỏ qua cho nàng.” Gia Cát Càn nói.
“Như vậy xem ra, cho dù thế nào chúng ta cũng phải lên núi.” Giọng nói Mộ Linh Nga trở nên nghiêm túc.
“Nếu Hiên Viên lệnh đã xuất thế, chúng ta đương nhiên không thể nhàn rỗi mà đứng ngoài cuộc nữa. Vân Tiêu chỉ là cho chúng ta mặt mũi mà thôi, không muốn dùng Hiên Viên lệnh ra lệnh cho chúng ta.”
Nghe Gia Cát Càn nói, Mộ Linh Nga cũng khẽ gật đầu.
Trước đó, lý do bọn họ từ chối Sở Tiêu là vì hắn không có Hiên Viên lệnh. Mà bây giờ, Hiên Viên lệnh đã xuất thế. Sau đó nếu họ từ chối thì không thể nói bất kỳ điều gì nữa.
Hiên Viên lệnh đối với bọn họ vẫn có ràng buộc, dù sao đây cũng là biểu tượng quyền uy chủ thượng của bọn họ.
“Xem ra ngươi đã lựa chọn rồi.” Mộ Linh Nga liếc nhìn Gia Cát Càn.
Sở Tiêu, Quân Tiêu Dao.
Ngũ Hổ Thần Tướng bọn họ luôn phải lựa chọn một trong số đó.
Bây giờ xem ra, Gia Cát Càn đã có tính toán.
“Ngồi yên chờ xem đi, nhưng ngược lại ta rất tò mò, Sở Tiêu được người Nhân Hoàng điện chọn có thể đi đến bước nào.” Gia Cát Càn cười nhạt nói.
“Hừ, ta cũng không có hảo cảm với Nhân Hoàng điện, nhưng chỉ là một đám trộm ỷ vào uy danh của chủ thượng để nâng vị trí mình lên cao mà thôi.” Mộ Linh Nga khinh thường nói.
Trước đây Nhân Hoàng điện đã mời họ nhưng bị họ từ chối.
Ngũ Phương sơn nhất định không có khả năng dung nhập vào Nhân Hoàng điện.
Phía bên kia.
Quân Tiêu Dao và Lạc Lạc cùng trở về thôn trang dưới chân núi.
“Tiêu Dao, mới vừa rồi nghe các ngươi nói, ngươi muốn tìm Nhân Hoàng vệ sao, ở nơi nào?” Lạc Lạc chớp mắt nói.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Quân Tiêu Dao khẽ cười nói.
“Điều này… à, chẳng lẽ… không phải chứ?”
Tuy Lạc Lạc đơn thuần nhưng không có nghĩa nàng ngốc, nàng lập tức nghĩ đến một số điều.
Lúc này một số dân làng vây quanh đến, kể cả nam nhân mặt chữ quốc đó.
“Vị tiểu huynh đài này, không biết đại nhân nói gì với các ngươi?”
Những người trong làng xung quanh đều mang vẻ mặt tò mò.
Dù sao họ cũng không bao giờ được bước vào Ngũ Phương sơn.
Mà Quân Tiêu Dao có thể được đám người Gia Cát Càn gọi đến lại khiến bọn họ rất ngạc nhiên.
Quân Tiêu Dao cũng không nói gì, dứt khoát lấy ra Hiên Viên lệnh.
Ầm!
Nhìn thấy Hiên Viên lệnh, bao gồm cả đại hán mặt chữ quốc, rất nhiều người thôn hơi thở không tự chủ được lan ra như động đất.
“Hiên Viên lệnh!”
Đại hán mặt chữ quốc đột nhiên thay đổi sắc mặt, mang vẻ khiếp sợ, kính trọng, thậm chí trong đôi mắt hổ còn lấp lánh vì kích động.
Hiên Viên lệnh màu vàng, cổ xưa nặng nề, giống như ánh sáng vinh quang chiếu rọi.
Lúc Quân Tiêu Dao lấy ra Hiên Viên lệnh, bọn họ biết đây chắc chắn là sự thật.
Hiên Viên lệnh không thể là giả.
Toàn bộ Giới Hải chỉ có một!
Nhiều dân làng, bao gồm cả đại hán mặt chữ quốc đã trực tiếp quỳ một gối xuống đất, đầu gối nặng nề nện xuống đất.
Gây ra rúng động như có trận động đất!
Họ không quỳ vì Quân Tiêu Dao mà là quỳ vì Hiên Viên lệnh!
“Cái này…”
Lạc Lạc nhịn không được đưa bàn tay nhỏ lên che miệng.
Là sự thật!
Những dân làng này sống cùng nàng sớm chiều lại chính là Nhân Hoàng vệ trong truyền thuyết!
Điều này quá đáng ngạc nhiên.
Tuy Lạc Lạc cũng biết một số dân làng có tu vi không tầm thường.
Nhưng điều này vẫn vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng.
Nhìn những thôn dân quỳ một chân trên đất kia, trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra ý cười nhạt.
Quả nhiên đối với Ngũ Hổ Thần Tướng, có lẽ Hiên Viên lệnh không thể điều khiến bọn họ như điều khiển thuộc hạ.
Nhưng Hiên Viên lệnh lại là biểu tượng thống soái chí cao đối với Nhân Hoàng vệ.
Giống như biểu tượng binh quyền hổ phù.
Hiên Viên lệnh trong lòng Nhân Hoàng vệ tương đương với Hiên Viên Đại Đế.
Thật lâu sau, một đám thôn dân mới đứng lên.
Đại hán mặt chữ quốc mở miệng, giọng nói mang theo sự kính cẩn trước đó chưa từng có: “Vị này… à, các hạ, xin hỏi Hiên Viên lệnh này…”
Tất cả mọi người đều tò mò.
Một thanh niên còn trẻ như vậy lại có thể có được Hiên Viên lệnh.
“Ta bất ngờ phát hiện và lấy được Hiên Viên lệnh này, còn thân phận của ta…”
Sau khi biết thân phận của Quân Tiêu Dao, mấy người đại hán kia cũng giật mình.
Tin tức của bọn họ cũng không hạn hẹp, cũng hiểu biết lai lịch của Quân Tiêu Dao lớn đến mức nào.
“Không ngờ thiếu chủ Vân thị lại đạt được Hiên Viên lệnh của Đại Đế…”
Sau đó, Quân Tiêu Dao trao đổi với bọn họ.
Đại hán mặt chữ quốc này tên Vệ Hổ, chính là thống lĩnh của Nhân Hoàng vệ.
Thôn dân ở nơi này chỉ là một phần nhỏ bên trong Nhân Hoàng vệ.
Còn những Nhân Hoàng vệ còn lại đều bế quan tu luyện.
Tuy bọn họ giải ngũ về quê nhưng cũng không thật sự ẩn cư.
Chẳng qua bọn họ đang đợi Hiên Viên lệnh xuất thế, chờ đợi một hành trình mới.
Dù sao nhiệt huyết quân nhân vẫn muốn vẩy lên chiến trường.