Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khoảnh khắc Ngũ Hổ Thần Tướng xuất hiện, trên mặt của Sở Tiêu cũng hiện lên vẻ vui mừng theo bản năng.
Hắn còn tưởng rằng là do lời mời chân thành của chính mình có tác dụng rồi.
Sự cố chấp của hắn đã khiến Ngũ Hổ Thần Tướng cảm động.
Nhưng bây giờ, thấy rằng Mộ Linh Nga ra tay vì Quân Tiêu Dao.
Trong lòng Sở Tiêu đập thình thịch.
Trong tận đáy lòng hắn xuất hiện một loại phỏng đáng, thậm chí khiến môi của hắn run rẩy.
“Ồ? Mộ Linh Nga, các ngươi vậy mà lại xuất sơn rồi?”
Tam điện chủ Minh Hồng khẽ cau mày.
Nếu như bọn họ trực tiếp đến đây, muốn gia nhập Nhân Hoàng điện hoặc là phụ tá Sở Tiêu.
Vậy thì Minh Hồng rất hoan nghênh.
Nhưng bây giờ xem ra, Mộ Linh Nga lại là đang bảo vệ Quân Tiêu Dao.
Nhưng thiếu chủ Vân thị có thể có quan hệ gì với Ngũ Hổ Thần Tướng?
“Minh Hồng lão nhi, ngươi thật sự sống lại rồi, đường đường là một Đại Đế, vậy mà lại ra tay với một hậu sinh tiểu bối.”
Trên gương mặt thanh tú của Mộ Linh Nga hiện lên vẻ khinh thường mỉa mai.
“Mộ Linh Nga, đến cùng thì lần này các ngươi tới đây là có ý gì, muốn phụ tá truyền nhân Nhân Hoàng sao?” Minh Hồng bình tĩnh nói.
Trước đây Nhân Hoàng điện bọn họ đã nhiều lần mời Ngũ Hổ Thần Tướng, nhưng đều bị từ chối.
Cho dù Sở Tiêu có chân thành mời móc cũng không thể mời được bọn họ.
Nhưng lần này, bọn họ lại chủ động xuất hiện, thực sự khiến người ta ngạc nhiên.
“Ồ, phụ ta cho truyền nhân Nhân Hoàng, hắn xứng sao?”
Mộ Linh Nga nói chút không thương tiếc mà nói.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Sở Tiêu trở nên khó coi tới cực điểm.
Chuyện này thực sự giống như tát vào mặt hắn ngay trước mặt mọi người, cái kiểu phát ra tiếng “chan chát”.
“Vậy thì các ngươi có ý gì?” Giọng điệu của Minh Hồng cũng trầm xuống.
Có một mình Quân Tiêu Dao gây chuyện thì thôi đi.
Bây giờ ngay cả Ngũ Hổ Thần Tướng cũng tới đây để gây chuyện.
“Tất nhiên là để chống lưng cho Vân Tiêu rồi, đỡ mất công lão bất tử nhà ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ.” Mộ Linh Nga nói.
“Cái gì?”
Những lời này nằm ngoài dự đoán của mọi người có mặt ở đây.
“Ngũ Hổ Thần Tướng có quan hệ với thiếu chủ Vân thị từ khi nào?”
“Đúng vậy, giữa bọn họ có quăng tám cái sào cũng không tới được.”
Rất nhiều người đều không thể nào tưởng tượng nổi.
Quân Tiêu Dao thì lại mỉm cười thản nhiên.
Hắn biết, đám Mộ Linh Nga chắn chắc sẽ ra mặt vì hắn.
Gốc cỏ Đạo Hóa kia của hắn cũng không phải là để cho không.
“Minh Hồng, lần này ta tới đây cũng là muốn nói cho ngươi biết, Ngũ Hổ Thần Tướng ta, sẽ không gia nhập Nhân Hoàng điện ngươi, cũng không phụ tá cái người gọi là truyền nhân Nhân Hoàng này.”
Giọng điệu của Gia Cát Càn vân đạm phong khinh.
Sở Tiêu nghe vậy thì thân thể không khỏi lùi về sau hai bước, sắc mặt trắng bệch, đôi môi và răng đều khẽ run lên.
Những lời này khiến hắn không thể tin vào tai của mình!
“Cái gì, Gia Cát Càn, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?” Ánh mắt của Minh Hồng hơi nheo lại, sau đó nói.
“Thiên mệnh của Ngũ Hổ Thần Tướng là phụ tá cho truyền nhân Nhân Hoàng.”
“Hay là các ngươi đã không còn tôn trọng ý chí của Nhân Hoàng Hiên Viên Đại Đế nữa?”
Lời nói của Ming Hồng cũng có chút ý tứ bắt bẻ về đạo đức.
Mà mục đích của hắn cũng là như vậy.
Chính là muốn dùng đạo đức và dư luận để áp chế Ngũ Hổ Thần Tướng, khiến bọn họ không thể không phụ tá cho Sở Tiêu.
Tuy nhiên, cũng đã nằm trong dự đoán của Gia Cát Càn.
Hắn khẽ mỉm cười nói: “Minh Hồng, không cần giở mấy trò tâm cơ như vậy, Ngũ Hổ Thần Tướng chúng ta chỉ nghe theo Hiên Viên Đế hoặc mệnh lệnh của Hiên Viên lệnh.”
“Hừ, hiện tại không biết được tung tích của Hiên Viên lệnh, đi đâu mà tìm, đây không phải là các ngươi đang tìm cớ sao?”
Minh Hồng lạnh lùng hừ một tiếng.
“Vậy sao?”
Trên mặt Gia Cát Càn hiện lên nụ cười.
Ngay lập tức, Quân Tiêu Dao bước lên một bước, tùy ý vung tay.
Một tấm lệnh bài màu vàng kim kiểu cách cổ xưa dày cộm nặng nề xuất hiện tại chỗ, rơi vào tầm mắt mọi người.
Mà khi nhìn thấy tấm lệnh bài kia.
Bao gồm cả Minh Hồng, đồng tử của rất nhiều tu sĩ trong Nhân Hoàng điện đột nhiên co lại.
Một số người lại không nhịn được mà kêu lên: “Hiên Viên lệnh!”
Xôn xao.
Khắp nơi đều trở nên xôn xao, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Hiên Viên lệnh bị đồn là đã thất lạc, không rõ tung tích lại bất ngờ xuất hiện trong tay thiếu chủ Vân thị.
“Chuyện này.”
Vẻ mặt của đại tư mệnh Thiên Hoàng các An Nhiên cũng ngơ ngác.
Chấn động mà vị thiếu chủ Vân thị này mang lại có chút lớn.
“Chuyện này là không thể!”
Một giọng nói không thể tin được vang lên, đến từ Sở Tiêu.
Vị truyền nhân của Nhân Hoàng từ khi đại yên bắt đầu tới giờ tâm tính vẫn luôn bình tĩnh này.
Khoảnh khắc Quân Tiêu Dao lấy Hiên Viên lệnh ra, tâm tính đã hoàn toàn tan vỡ.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Gân xanh trên trán Sở Tiêu nổi lên.
Hắn đường đường là truyền nhân của Nhân Hoàng, là thiên mệnh sở quy, vậy mà lại không thể chiếm được Hiên Viên lệnh.
Mà tại sao Quân Tiêu Dao lại có thể có được?
Sở Tiêu hắn chân thành kính mời, muốn mời Ngũ Hổ Thần Tướng xuất sơn, nhưng ngay cả mặt cũng không thấy đâu.
Mà Quân Tiêu Dao, lại có thể có được Ngũ Hổ Thần Tướng bảo hộ, hắn dựa vào cái gì chứ?
Sở Tiêu thực sự cảm thấy có chút không thể kìm chế được nữa rồi.
“Ta mới là truyền nhân Nhân Hoàng, các ngươi đều phải phụ tá ta!”
Sở Tiêu không nhịn được mà gầm lên, có chút thất lễ
Thật ra thì chuyện này cũng không thể trách Sở Tiêu, đổi lại nếu là bất cứ người nào, liên tục bị đả kích như vậy, thì cũng sẽ bị tổn thương tâm lý, tâm tính sẽ sụp đổ.
Nhìn thấy bộ dạng thất lễ của Sở Tiêu, lông mày lẻ đen của Mộ Linh Nga khẽ nhíu lại.
Tâm tính như vậy, cũng xứng đáng trở thành truyền nhân của Nhân Hoàng sao?
Gia Cát Càn thì lại hoàn toàn không nhìn đến Sở Tiêu, mà là nhìn về phía Minh Hồng nói.
“Ngũ Hổ Thần Tướng ta tuân lệnh của Hiên Viên lệnh, hiện tại Hiên Viên lệnh xuất thế, ngươi có gì muốn nói không?”
Nghe được lời nói của Gia Cát Càn, cho dù có là Minh Hồng thì trong nhất thời cũng phải im lặng, vẻ mặt cũng không được tốt cho lắm.