Bên phía Địa Hoàng cung, trừ số ít đám người Hoàng Chỉ đứng bên phía Vân Khê ra.
Còn lại, bao gồm đệ tử của Tử Võ Thánh Vương, Thái Nhạc Thánh Vương, Thiên Khôi Thánh Vương, vẻ mặt đều mang theo ý lạnh lão.
Chiến tướng Địa Hoàng cung trực tiếp hoặc gián tiếp chết trong tay Quân Tiêu Dao tuyệt đối không ít.
Bọn họ chỉ có lãnh ý đối với Quân Tiêu Dao, .
Vùng đất tâm giới ngăn cách cảm giác của ngoại giới kia, có lẽ là một cơ hội không tồi.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao đến, còn có một người không bình tĩnh, ánh mắt vô thức dừng trên người hẳn.
Đương nhiên là Lê Tiên Dao.
Từ lần trước sau khi chia tay với Quân Tiêu Dao ở Kiếm gia.
Sau khi trở về, nàng lại có giấc mơ đó.
Vẫn là bóng dáng áo trắng quen thuộc.
Nhưng khác với trước kia.
Khuôn mặt sương mù mông lung, lân đầu tiên có hình tượng ngũ quan rõ ràng.
Mà khuôn mặt kia chính là Quân Tiêu Dao!
Lòng Lê Tiên Dao vẫn có chút hỗn độn.
Nàng tựa hồ có thể cảm giác được, bản thân và Quân Tiêu Dao, có lẽ có nhân quả gì đó. Nhưng lại không cách nào nghĩ ra.
Giống như đó là chuyện của đời trước, khó có thể nhớ lại.
Thật ra điều này cũng rất bình thường.
Bởi vì tuy Lê Tiên Dao là một trong bốn hồn của Khương Thánh Y.
Nhưng cũng không phải là sinh hồn mang ký ức.
Cho nên đương nhiên không gợi lên được những ký ức đó, chỉ là có chút cảm giác mông lung đối với Quân Tiêu Dao.
"Tiên Dao cô nương, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Dường như cảm giác được ánh mắt của Lê Tiên Dao, Quân Tiêu Dao nhàn nhạt cười nói.
"Vân Tiêu thiếu chủ... Lê Tiên Dao cũng khẽ gật đầu. Bên này, Vân Khê sửng sốt, cái đầu nhỏ nhảy ra dấu chấm hỏi.
Ca của nàng lại cua gái à?
Mà bên cạnh Lê Tiên Dao, Lê Hành mặc bộ trường sâm màu lam, khuôn mặt anh tuấn, nhìn thấy Lê Tiên Dao và Quân Tiêu Dao nói chuyện với nhau.
Trên mặt mơ hồ lộ ra chút vẻ khó chịu.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Quân Tiêu Dao tuấn tú đến mức làm cho hắn cũng ghen tị, trong lòng Lê Hành càng thêm khó chịu.
Cộng thêm Quân Tiêu Dao còn đưa cho Lê Tiên Dao con rồng khí vận.
Lê Hành sợ Lê Tiên Dao sẽ sinh ra thiện cảm gì đối với Quân Tiêu Dao.
"Hắn chính là Vân Tiêu..."
Ở bên cạnh Lê Hành còn có một nam tử sắc mặt u lãnh.
Hắn đến từ Ân gia, có quan hệ với vị Ân Hạo Vũ kia, tên là Ân U Vũ.
Hắn mới là thiên kiêu mà Ân gia che giấu, thực lực còn mạnh hơn Ân Hạo Vũ.
Nhìn Quân Tiêu Dao, trong mắt Ân U Vũ hiện lên một tia sắc lạnh cực hạn.
Trước đó chuyện của Kiếm gia, Quân Tiêu Dao có thể nói là làm cho Ân gia mất hết mặt mũi.
Hắn tự nhiên phải đòi lại món nợ này.
Nhưng chỉ dựa vào một mình hẳn, hiển nhiên khó có thể làm được.
Nhưng mà hiện tại xem ra, khó chịu với Quân Tiêu Dao, hình như cũng không phải chỉ có mình hẳn.
Quân Tiêu Dao cũng chú ý tới nam tử mặc lam sam bên cạnh Lê Tiên Dao. Sau khi gặp Lê Tiên Dao, Quân Tiêu Dao cũng có chút hiểu biết.
Nam tử mặc lam sam, ắt hẳn là con nối dòng của Lê Thánh và Ân Ngọc Dung, Lê Hành.
Mà ánh mắt Lê Hành nhìn về phía mình, cất giấu sự khó chịu.
Đó không thể nghi ngờ là bởi vì hắn có suy nghĩ với Lê Tiên Dao.
Hiển nhiên, Lê Hành cũng biết Lê Tiên Dao không phải do Ân Ngọc Dung sinh ra.
Nhưng cho dù như thế nào, chỉ riêng thân phận đứa con của Ân Ngọc Dung, Lê Hành này phải chết.
Càng đừng nói, hắn còn có dục vọng với Lê Tiên Dao, càng tìm đường chết.
Nhưng mà cứ như vậy giết hắn, hình như có chút quá mức dễ dàng.
Đáy lòng Quân Tiêu Dao đã có một vài suy nghĩ.
Hắn không chỉ muốn cho Lê Hành đau khổ.
Càng muốn cho Ân Ngọc Dung, Lê Thánh đều cảm giác được đau khổ.
Đây là bọn họ nợ Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Về phần đám người Ân U Vũ, Quân Tiêu Dao chắc chắn lười chú ý tới.
Người có địch ý với hẳn rất nhiều.