Sau đó Quân Tiêu Dao nói chuyện của Đông Phương Hạo cho Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Mà Đông Phương Ngạo Nguyệt không toả ra sát ý lạnh lẽo như trong tưởng tượng của hẳn.
Đông Phương Ngạo Nguyệt nghe xong tin này chỉ nói: 'Hắn còn sống à?"
Sau đó, Đông Phương Ngạo Nguyệt nâng mắt nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
Trong đôi mắt kia dường như có một loại cảm xúc nào đó đang bắt đầu cuộn trào.
"Tiêu Dao, ta bây giờ có phải là làm cho người ta chán ghét lắm không?"
"Sao vậy?" Quân Tiêu Dao đáp. Khóe miệng Đông Phương Ngạo Nguyệt lộ ra ý cười tự giễu giống như chút bi thương.
"Rõ ràng ta đã từng trải qua việc mẫu thân mất đi."
"Thế nhưng sau này ta lại tự tay làm chuyện mà ta thống hận nhất, giống như Lê Thánh vậy."
"Ta giết chết mẫu thân hắn ngay trước mặt Đông Phương Hạo."
"Cho nên, ta chính là một nữ nhân lòng dạ ác độc, lạnh lùng vô cảm, là kẻ khiến cho người người chán ghét phải không?"
Đông Phương Ngạo Nguyệt run rẩy hỏi.
Trong sự tê dại của những cơn đau đớn và báo thù, nàng đã sống thành bộ dạng mà mình chán ghét nhất. Quân Tiêu Dao im lặng một hồi, sau đó mới chầm chậm cất lời.
"Nói không sai, ngươi quả thật là một nữ nhân lãnh khốc ác độc đến mức khiến cho thế nhân phải chán ghét phỉ nhổ"
Đông Phương Ngạo Nguyệt nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ thê lương.
Đúng vậy, nàng chính là một nữ nhân như vậy.
"Nhưng..."
Đến đây lời nói của Quân Tiêu Dao chợt thay đổi.
"Ngươi là nữ nhân của ta."
"Cho dù toàn bộ thế giới này có quay lưng với ngươi thì ta cũng sẽ đứng về phía ngươi."
"Tên Đông Phương Hạo kia muốn tìm ngươi báo thù, vậy thì ta sẽ diệt Đông Phương Hạo."
"Nếu thế nhân đối địch với ngươi, vậy ta sẽ diệt thế nhân."
Giọng điệu Quân Tiêu Dao thản nhiên, giống như thần chỉ áp đảo thế nhân.
Lời này của hắn có lẽ là rất ích kỷ, có lẽ đối với Đông Phương Hạo thì rất không công bằng. Nhưng trên thế gian này làm gì có hai chữ công bằng?
Mà Quân Tiêu Dao hắn từ trước tới nay cũng chưa từng vỗ ngực tự xưng mình là chính nhân quân tử gì cả. Hắn chỉ muốn cho những người bên cạnh mình đều nhận được những gì tốt đẹp nhất mà thôi.
Trong đôi mắt như hắc bảo thạch của Đông Phương Ngạo Nguyệt có một màn sương mù hiện lên. Lời nói của Quân Tiêu Dao không có một câu tình yêu nào, nhưng với nàng đây chính là lời tâm tình đẹp đế ngọt ngào nhất thế gian.
Có thể nói, từ sau khi mẫu thân của Đông Phương Ngạo Nguyệt qua đời, nàng chưa từng chảy nước mắt bao giờ. Nhưng ai nói, Huyết Công Chúa không thể rơi lệ chứ?
Một giọt nước mắt lăn xuống gò má.
"Tiêu Dao..."
Đông Phương Ngạo Nguyệt nâng lên đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng hôn lên.
"Ta bị thế nhân phỉ nhổ cũng không sao, chỉ cần có ngươi là tốt rồi..."
Đông Phương Ngạo Nguyệt nhắm mắt khẽ hôn, thầm nghĩ. Thời gian trôi qua, nàng như đang chìm đắm trong hũ mật ngọt dịu dàng. Hôn thật lâu, Đông Phương Ngạo Nguyệt mới thả miệng, hơi hơi thở dốc.
Ánh mắt của nàng dường như trở nên mơ màng ngập nước hơn.
Không biết là nước mắt, hay là bởi nguyên nhân gì khác.
Chỉ là trông lại càng thêm động lòng người.
Khi Huyết Công Chúa vốn lạnh lùng vô tình biến thành nữ nhân nhu tình như nước.
Sức hấp dẫn đó, không một nam nhân nào có thể cưỡng lại được.
Mà càng thêm nguy hiểm chính là.
Tuy Đông Phương Ngạo Nguyệt không nói gì, nhưng đôi mắt mơ màng ẩn chứa tình ý cháy bỏng của nàng đã ngầm nói cho Quân Tiêu Dao.
Chỉ cần Quân Tiêu Dao nguyện ý, nàng hoàn toàn có thể.
Bởi vì nàng đã nhận định Quân Tiêu Dao chính là bạn đời duy nhất của nàng.
"Đúng rồi, Ngạo Nguyệt, ngươi gọi ta tới đây e là chẳng phải chỉ vì muốn gặp ta đâu nhỉ?" Quân Tiêu Dao đột nhiên nói.
Đôi mắt Đông Phương Ngạo Nguyệt cụp xuống, không biết đang suy nghĩ gì. Sau đó, nàng điều chỉnh tâm tình, nghiêm mặt nói.
"Thật ra là về việc hợp tác giữa Bạt tộc và Mạt Nhật Thân Giáo."
"Vũ Trụ Huyền Hoàng có thể sẽ gặp nguy hiểm."
"Quả nhiên, Bạt tộc đã liên hệ Tận Thế Thần Giáo, xem ra bọn chúng ra tay rất nhanh." Quân Tiêu Dao nói.
"Tiêu Dao, ngươi biết ư?' Đông Phương Ngạo Nguyệt bất ngờ.
Quân Tiêu Dao làm sao biết được chuyện này.
"Ta biết Bạt tộc sớm muộn gì cũng Sẽ ra tay."
"Đặc biệt là ở thời điểm hiện tại, thành lũy Tam Hoàng xảy ra vấn đề, mà phụ thân của ta lại bặt vô âm tín."
"Đây không phải là kế dương đông kích tây sao?"
"Xem ra là ta vẽ vời thêm chuyện." Đông Phương Ngạo Nguyệt nói.
Vốn là muốn thông báo trước cho Quân Tiêu Dao, kết quả là Quân Tiêu Dao đã sớm biết hết mọi chuyện.
"Còn có một chuyện khác, đó chính là đế tộc Đông Phương của ta cũng muốn tham chiến." Đông Phương Ngạo Nguyệt nói. "Hử?"
Quân Tiêu Dao nhìn Đông Phương Ngạo Nguyệt.
"Nếu như muốn hoàn toàn lấy được tín nhiệm của Mạt Nhật Thần Giáo, biện pháp duy nhất chính là trực tiếp để đế tộc Đông Phương kết thành đồng minh với Mạt Nhật Thần Giáo."
"Mà ta nhất định phải khống chế được Mạt Nhật Thần Giáo, cho nên chỉ có thể để Đế tộc Đông Phương làm như vậy."
Ngữ khí của Đông Phương Ngạo Nguyệt bỗng trở nên kiên quyết.
Lúc này, nàng giống như lại trở thành Huyết Công Chúa Đông Tôn thủ đoạn quả quyết, oai phong một cõi.
Không thể không nói, đây quả thực là bạo tay thực sự Đối với Đông Phương Ngạo Nguyệt, đây là một nước cờ hiểm, và cũng là một trận đánh cược lớn.
Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Đế tộc Đông Phương có thể lâm vào tình thế nguy hiểm.
"Ta nhất định phải tự tay giải quyết Lê Thánh, vậy nên ta nhất định phải lấy được toàn bộ lực lượng của Mạt Nhật Thần Giáo."
Mục tiêu báo thù của Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng không có thay đổi.
"Không hổ là ngươi."
Quân Tiêu Dao cảm thán một câu.
Đông Phương Ngạo Nguyệt suy cho cùng vẫn là Đông Phương Ngạo Nguyệt, một nữ cường nhân thủ đoạn cao cường.
Chỉ là cái giá phải trả cũng không hề rẻ.