Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2958 - Chương 3022: Vương Giả Mạch Dạ

Chương 3022: Vương giả mạch Dạ Chương 3022: Vương giả mạch DạChương 3022: Vương giả mạch Dạ

 

 

Nam tử tóc trắng thờ ơ, sau đó...

 

 

Ầm!

 

 

Ngọn giáo dài đen tuyền hắn cầm trong tay đột nhiên giơ ngược lại, giống như một con rồng màu đen giận dữ, đâm về phía Vu Lạc!

 

 

Thương đâm như rồng, trời đất rung chuyển!

 

 

Trong chốc lát, long trời lở đất!

 

 

khí Hỗn Độn mạnh mẽ trào ra cuộn cuồn ngút trời, nứt toạc đất trời, chấn động thiên hạ!

 

 

Một thương đâm ngang, xuyên phá bầu trời vạn dặm!

 

 

Vu Lạc thấy thế, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Tu vi Chuẩn Đế nhất kiếp không hề giữ lại mà bùng nổ, lực lượng Ách Nạn khủng bố quét sạch.

 

 

Phù văn ách nạn đan chéo, hóa thành con dấu màu đen chống lại.

 

 

Kết quả là trực tiếp bị ngọn giáo dài đen tuyển đâm vỡ nát!

 

 

Ngọn giáo được khí Hỗn Độn quấn quanh, uy thế không giảm, trực tiếp xuyên thủng thân thể Chuẩn Đế của Vu Lạc, khiến hắn bay đi, đóng cọc trên một ngọn núi thần bí cao ngất ở phía xa!

 

 

Lúc này, đất trời cũng yên lặng.

 

 

Nam tử tóc trắng lạnh lùng nói: "Lý do này đủ không?"

 

 

Yên lặng!

 

 

Yên lặng hơn bao giờ hết!

 

 

Bên ngoài cấm địa Luyện Ngục.

 

 

Vẻ mặt của tất cả sinh linh đến đây ngắm nhìn Ách tộc đều cứng đời

 

 

Tuy Vu Lạc không phải là yêu nghiệt vô song như Huyết Bồ, Hình Minh, Tà Ảnh.

 

 

Nhưng cũng là một vị Chuẩn Đế nhất kiếp, thực lực phi phàm.

 

 

Lại bị vị nam tử tóc trắng này dùng một ngọn giáo đóng cọc trên ngọn núi.

 

 

Một chiêu áp đảo một vị Chuẩn Đế, đây là loại thực lực nào vậy?

 

 

Mà quan trọng nhất là bọn họ thấy được rằng.

 

 

Lúc vị nam tử tóc trắng này ra tay, khí Hỗn Độn dày đặc cuồn cuộn ngất trời, nghiền nát hư không, khiến toàn bộ thiên hạ đều run rẩy vô cùng, những ngôi sao lớn đầy trời cũng sắp rơi xuống!

 

 

"Khí Hỗn Độn, chẳng lẽ..."

 

 

Một vài tu sĩ Ách tộc dường như nghĩ tới điêu gì đó, hàm răng cũng đang run rẩy.

 

 

Chẳng lẽ vị nam tử tóc trắng này có loại thể chất kia trong truyền thuyết?

 

 

Nhưng mà, còn chưa đợi mọi người suy đoán gì.

 

 

Trên ngọn núi phía xa.

 

 

Vu Lạc đang giãy giụa, muốn rút ngọn giáo dài màu đen trên ngực ra.

 

 

Nhưng lại phát hiện hoàn toàn không thể rút ra được, dường như có quy tắc hạn chế nào đó.

 

 

Hắn không nhịn được tức giận hét lớn: "Ngươi điên rồi, nếu ngươi thực sự có gan giết ta, thì không sợ gây mâu thuẫn trong tộc mạch à!?"

 

 

Hắn chỉ nghỉ ngờ nên thăm dò một chút mà thôi.

 

 

Vậy mà lại gặp phải kiếp nạn này. Chuyện khiến hẳn ngạc nhiên nhất là.

 

 

Dù sao hắn cũng là một vị Chuẩn Đế nhất kiếp mà không phải con kiến gì.

 

 

Nhưng ở trước mặt vị nam tử tóc trắng này, hắn lại không hề có sức phản kháng nào, khiến hắn không khác gì một con kiến.

 

 

Thực lực của hắn rốt cuộc mạnh đến mức nào vậy?

 

 

Nhưng mà đối mặt với tiếng gào thét của Vu Lạc.

 

 

Nam tử tóc trắng chỉ thản nhiên nói một câu.

 

 

"Ách tộc có ta là đủ rồi."

 

 

Dứt lời, nam tử tóc trắng giơ tay, búng tay một cái.

 

 

Ngay lập tức!

 

 

Có ngọn lửa đen tuyền bắt đầu bùng cháy trên ngọn giáo dài.

 

 

Ngọn lửa đen tuyền kia vô cùng kỳ lạ, không hề nóng cháy, ngược lại rất là lạnh lẽo!

 

 

Vu Lạc cảm thấy thân thể của mình, thậm chí nguyên thần cũng dường như sắp bị ngọn lửa màu đen này đóng băng, hóa thành vụn băng!

 

 

"Ngọn... ngọn lửa này là..."

 

 

Ban đầu Vu Lạc sửng sốt, sau đó thân thể giấy giụa dữ dội, tức giận gào thét: 'Dừng tay!"

 

 

Không ai đáp lại.

 

 

"La Già, cứu ta!"

 

 

Vu Lạc nhìn La Già, kêu cứu.

 

 

Nhưng mà lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của La Già cũng tái nhợt vô cùng, mặt cắt không còn giọt máu.

 

 

Khóe mắt nàng liếc nhìn nam tử đeo mặt nạ xương trắng, tóc trắng bay trong gió.

 

 

Tuy không cố ý tỏa ra hơi thở gì, nhưng dường như có một loại áp lực khủng bố khiến người sợ hãi.

 

 

Điều này khiến thân thể mảnh khảnh của La Già không thể động đậy được, thậm chí cũng không có can đảm giải cứu Vu Lạc!

 

 

Mà trong tình huống này.

 

 

Ngọn lửa đen tuyên nhấn chìm Vu Lạc.

 

 

Thân thể của hắn, cùng với nguyên thần đều trực tiếp bị ngọn lửa màu đen đóng băng, giống như là khối băng bình thường, cuối cùng hóa thành vụn băng, rơi lả tả trên đất.

 

 

Một vị Chuẩn Đế nhất kiếp đã tử vong như vậy! Nam tử tóc trắng thấy thế, giơ tay lên nắm trong hư không!

 

 

Ngọn giáo dài đen tuyền lập tức chấn động, giơ ngược trời xanh, bay vào trong tay nam tử tóc trắng.

 

 

Lúc này, tất cả mọi người đều câm như hến.

 

 

Giết một vị Chuẩn Đế nhất kiếp như nghiền chết một con kiến.

 

 

"Chẳng lẽ ngọn lửa kia là lửa Minh Thần..." Ánh mắt Tịch Dạ Thánh Nữ cũng hơi mất hồn.

 

 

Chỉ có loại thể chất kia mới có được lửa Minh Thần đó.

 

 

Nhưng trước khi vị nam tử tóc trắng này ra tay, lại kèm theo khí Hỗn Độn.

 

 

Vậy hẳn rốt cuộc là...

 

 

Lúc này, đừng nói là người mạch tộc khác. Cho dù là tộc nhân mạch Dạ thì cũng không hiểu rõ.

 

 

Tộc mạch bọn họ có một yêu nghiệt này lúc nào vậy?

 

 

"Chẳng lẽ là con ngoài giá thú bị che giấu của Vĩnh Dạ Ách Đế?" Vài người không nhịn được tỏ vẻ nghi ngờ.

 

 

Bằng không thì làm sao giải thích được thực lực nghịch thiên của nam tử tóc trắng?

 

 

Tâm mắt của nam tử tóc trằng chuyển sang La Già.

 

 

"Ngươi cũng cân một lý do à2"

 

 

La Già nghe vậy, hai chân mềm nhữn tê liệt, trực tiếp ngã quy trên mặt đất.

 

 

"Không... không có, không cần..."

 

 

Nam tử tóc trắng hơi gật đầu.

 

 

Lúc này, trong lòng Tịch Dạ Thánh Nữ hơi lo lắng, nàng tiến lên, hơi hành lễ với nam tử tóc trắng, hỏi.

 

 

"Không biết tên của đại nhân là?"

 

 

Vừa hỏi xong, tất cả tu sĩ Ách tộc ở đây đều dỏng tai lắng nghe.

 

 

Bởi vì bọn họ biết, trong tương lai tên này tuyệt đối sẽ vang vọng Ách tộc, khu Vô Nhân, thành lũy Tam Hoàng, thậm chí là toàn bộ Giới Hải!

 

 

"Ta?" Giọng điệu nam tử tóc trắng hơi dừng lại một lát, sau đó mới nói.

 

 

"Dạ Quân Lâm!"

 

 

Ba chữ, chấn động đất trời!

 

 

Tất cả đồng tử của mọi người đều run lên.

 

 

Vương giả bóng đêm, thống trị thiên hạ, đây là cái tên khí phách gì vậy?

 

 

Nhưng mà nhìn biểu hiện của Dạ Quân Lâm thì hình như cũng thực sự phù hợp loại khí phách này.

 

 

"Quân Lâm đại nhân..."

 

 

Trong mắt Tịch Dạ Thánh Nữ cũng xuất hiện vẻ kỳ lạ.

 

 

Giới Hải, kẻ mạnh được tôn trọng, tôn thờ quy tắc cá lớn nuốt cá bé.

 

 

Mà chủng tộc Hắc Họa ở khu Vô Nhân càng phát huy quy tắc này tột độ.

 

 

Chỉ cần đủ mạnh thì sẽ được mọi người ngưỡng mộ, sẽ đứng trên đỉnh vạn linh.

 

 

Mà Dạ Quân Lâm chắc chắn là loại †ồn tại này.

 

 

Sự xuất hiện của hắn cũng tiếp thêm sức sống mới cho mạch Dạ đang suy tàn. Chương 3023: Dạ Quân Lâm

 

 

"Ngươi là..."

 

 

Dạ Quân Lâm nhìn Tịch Dạ Thánh Nữ.

 

 

Tịch Dạ Thánh Nữ vội vàng nói: "Nô gia là thánh nữ mạch Dạ, Tịch Dạ."

 

 

"Ừm." Dạ Quân Lâm khẽ gật đầu, sau đó nói.

 

 

"Dẫn đường đi."

 

 

"Đại nhân, ngài muốn đi đâu?" Tịch Dạ Thánh Nữ hơi sửng sốt.

 

 

Tiếng cười nhẹ phát ra từ dưới mặt nạ xương trắng của Dạ Quân Lâm.

 

 

"Chiến trường."

 

 

Vẻ mặt Tịch Dạ Thánh Nữ hơi cứng đờ.

 

 

Dạ Quân Lâm mới vừa ra khỏi Luyện Ngục, vậy mà không hề dừng lại, đã muốn đến chiến trường bên thành lũy Tam Hoàng trước à?

 

 

Nhưng mà Tịch Dạ Thánh Nữ cũng không nói thêm gì, trực tiếp gật đầu, dân Dạ Quân Lâm rời đi.

 

 

Mà những người còn lại ở đây đều cảm giác sau lưng toát mồ hôi lạnh.

 

 

Còn La Già, càng tê liệt ngã quy trên mặt đất, hai chân yếu ớt, khó đứng lên.

 

 

"Thật kinh khủng..."

 

 

Môi La Già cũng tái nhợt không còn giọt máu.

 

 

Khí Hỗn Độn, còn có ngọn lửa màu đen kia.

 

 

Rốt cuộc hắn là loại tồn tại gì vậy?

 

 

"Hình Minh đại ca sẽ là đối thủ của hắn ư?"

 

 

Đôi mắt La Già đờ đẫn, giống như mất đi linh hồn. ....

 

 

Khoảng cách giữa khu Vô Nhân và Giới Hải là thành lũy Tam Hoàng.

 

 

Mà trong phạm vi tiền tuyến thành lũy Tam Hoàng và khu Vô Nhân có bốn khu vực có phạm vi rộng lớn.

 

 

Cũng là khu vực Trấn Giới quân của thành lũy Tam Hoàng và chủng tộc Hắc Họa giao chiến thường xuyên nhất.

 

 

Được gọi là tứ đại chiến trường.

 

 

Tứ đại chiến trường là nơi trận doanh hai phe tập trung xung đột nhiều nhất.

 

 

Chiến trường khác nhau có cấp bậc thực lực cũng khác nhau.

 

 

Một vài tu sĩ có thực lực cảnh giới không đủ mà tiến vào chiến trường có cấp bậc cao, thì cũng chỉ là tự tìm đường chết mà thôi. Mà lúc này, tại chiến trường U Tâm của một trong tứ đại chiến trường.

 

 

Chiến trường U Tâm ở khu Sương Trắng, là tiền tuyến mà Trấn Giới quân của thành lũy Tam Hoàng và chủng tộc Hắc Họa giao chiến, hàng năm đều có xung đột.

 

 

Đặc biệt là sau khi chủng tộc Hắc Họa có động tĩnh khác thường càng ngày càng thường xuyên, chiến trường U Tâm luôn luôn bùng nổ chém giết.

 

 

Mà một vài yêu nghiệt thiên kiêu của các thế lực lớn ở Giới Hải đến thành lũy Tam Hoàng rèn luyện, cũng sẽ lựa chọn chiến trường U Tâm làm nơi tập luyện.

 

 

Ở một khu nào đó trong chiến trường U Tâm.

 

 

Có vài tia sáng cầu vồng xẹt qua hư không. Đó là thiên kiêu bên Giới Hải.

 

 

Khoảng chừng mười mấy người, từng người đều có tài hoa hơn người, hơi thở phi phàm.

 

 

Trong đó có một vị nam tử trẻ tuổi mang áo cà sa trắng như tuyết, sau đầu bao phủ tràng phật.

 

 

Hắn tên là Huyền Đà, đến từ Đại Thiên Tự, một trong tam giáo.

 

 

Chính là thiên kiêu cấp phá cấm của Đại Thiên Tự, danh tiếng cũng không quá kém chưởng lệnh giả đương nhiệm Đại Thiên Tự, Phạm Thanh Đăng.

 

 

Mà lúc này, một vị nam tử khác mang áo lông vũ khẽ mỉm cười nói.

 

 

"Chúng ta đã chém giết hai vị tồn tại trên bảng giải thưởng Hắc Họa, tuy thứ hạng không cao, nhưng cũng có thể đạt được không ít chiến công." Vị nam tử áo lông vũ này cũng là một vị thiên kiêu cấp phá cấm, đến từ thế lực Bất Hủ.

 

 

"Đúng vậy, có hai vị thiên kiêu cấp phá cấm là Huyền Đà phật tử và Ly Nguyên công tử ở đây, thì nhiệm vụ như vậy chẳng phải là quá dễ dàng à?"

 

 

Các vị thiên kiêu khác cũng mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh.

 

 

Tuy bọn họ không phải là thiên kiêu cấp phá cấm, nhưng cũng chỉ kém cấp phá cấm một chút.

 

 

Có thể nói, đây là một tiểu đội có thực lực cực mạnh, cho dù đụng tới nhân vật có cấp bậc Chuẩn Đế thì cũng có thể bình tĩnh rút lui.

 

 

Nhưng mà đúng lúc này.

 

 

Rầm rập...

 

 

Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.

 

 

Ánh mắt Huyền Đà phật tử và Ly Nguyên công tử nhìn về phía nơi xa, lập tức cau mày lại.

 

 

Một bóng dáng từ nơi xa châm chậm đi tới.

 

 

Tóc trắng như sương, áo đen như mực.

 

 

Sợi tóc theo gió tung bay, trên mặt mang đeo mặt nạ bạch cốt.

 

 

Trong tay hắn kéo một cây trường thương đen kịt dính máu, cứ như vậy từng bước đi tới.

 

 

Chiến trường U Tâm hung hiểm vô cùng.

 

 

Cho dù là thiên kiêu yêu nghiệt cỡ nào đều sẽ kết thành tiểu đội hành động, mà sẽ không đơn độc hành động.

 

 

Nhưng bóng dáng ấy lại đơn độc một mình, kéo thương hoành hành chiến trường.

 

 

"Hửm? Khí tức quỷ dị đó, cẩn thận, là chủng tộc Hắc Hoại"

 

 

Ánh mắt Ly Nguyên công tử chợt ngưng.

 

 

Người còn lại cũng tâm thần cảnh giác, nhưng lại không có quá nhiều kiêng dè.

 

 

Bên bọn họ có tới mười mấy người, còn có hai thiên kiêu cấp phá cấm.

 

 

Cho dù gặp phải Chuẩn Đế, dù có đánh không lại, chạy trốn cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

 

 

"Luồng khí tức đó... Không phải Bạt tộc, cũng không phải Phệ tộc, mà là... Ách tộc!"

 

 

Ánh mắt Huyền Đà phật tử nhìn về phía bóng dáng đi tới, trong mắt mang theo đôi phần nghiêm trọng.

 

 

"Ách tộc..."

 

 

Nghe thế, mấy thiên kiêu còn lại cũng chợt run rẩy trong lòng.

 

 

Là chủng tộc thân bí nhất, quỷ dị nhất trong chủng tộc Hắc Hoạ.

 

 

Sự cường đại của chủng tộc này là không thể nghi ngờ.

 

 

"Ách tộc lại như thế nào, hắn cũng chỉ có một mình mà thôi." Một thiên kiêu khác nói.

 

 

"Người này không thể coi thường." Biểu cảm của Ly Nguyên công tử cũng trầm ngưng.

 

 

Bóng dáng này tự nhiên là Dạ Quân Lâm.

 

 

Ánh mắt dưới mặt nạ bạch cốt của hắn quét qua đám người Huyền Đà phật tử. Cho dù có hai thiên kiêu cấp phá cấm ở trong đó, ánh mắt hắn cũng không có biến hóa nào.

 

 

"Xuất thủ!"

 

 

Ly Nguyên công tử và đám người Huyền Đà phật tử trực tiếp xuất thủ.

 

 

Hai trận doanh va chạm, không cần lời thừa gì, đánh là được.

 

 

Âm!

 

 

Dạ Quân Lâm cũng xuất thủ, trường thương đen kịt trong tay quét ngang, đâm xuyên đi, giống như một con nộ long đen nhánh.

 

 

Một thương quét ra, lay động càn khôn, thương khung vỡ nát.

 

 

Đi đôi với lửa Minh Thần đen lịt, dao động thổi quét chiến trường!

 

 

"Cái này!"

 

 

Dạ Quân Lâm vừa xuất thủ, vẻ mặt hai người Huyền Đà phật tử và Ly Nguyên công tử bỗng thay đổi!

 

 

"Chuẩn Đế!"

 

 

Bọn họ có thể cảm giác được, Dạ Quân Lâm rất trẻ tuổi, cực kỳ trẻ tuổi.

 

 

Thậm chí có thể trẻ tuổi hơn thiên kiêu cấp phá cấm tu luyện mấy ngàn năm như bọn họ nhiều.

 

 

Nhưng một tồn tại trẻ tuổi như vậy lại là Chuẩn Đế?

 

 

Ai dám tin?

 

 

Song trước mắt không phải lúc khiếp sợ.

 

 

Ly Nguyên công tử và đám người Huyền Đà phật tử đều thi triển hết cực chiêu.

 

 

Nhưng mà, vô dụng!

 

 

Ly Nguyên công tử cấp bậc cấp Phá Cấm trực tiếp bị trường thương đen kịt một thương xuyên thủng, ngay cả thân thể đều nổ tung, mưa máu văng khắp nơi.
Bình Luận (0)
Comment