Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 3038 - Chương 3182: Liên Hoa Phật Thánh Ra Tay

Chương 3182: Liên Hoa Phật Thánh ra tay Chương 3182: Liên Hoa Phật Thánh ra tayChương 3182: Liên Hoa Phật Thánh ra tay

 

 

"Tiêu Dao chẳng lẽ đã đi xuống phía dưới Tử Hải?"

 

 

Một đường đánh tới, Hạ Uyển Họa vân không nhìn thấy bóng dáng Quân Tiêu Dao đâu.

 

 

Nhưng vào lúc này.

 

 

Tử Hải bỗng nhiên nổi lên sóng to gió lớn, thủy triều đỏ như máu đánh vào không trung, một luồng khí tức đáng sợ tới đến vô cùng, chấn động cả thiên địa.

 

 

Luồng dao động này tản ra khiến toàn bộ sinh linh trên chiến trường câm nín.

 

 

"Là khí tức của Nữ Đết"

 

 

Có sinh linh Huyết tộc không nhịn được la lên, trong mắt mang theo sự tôn sùng.

 

 

Mà vẻ mặt của tu sĩ vũ trụ Khởi Nguyên đều là kinh hãi.

 

 

"Đây là...

 

 

Lúc Hạ Uyển Họa cảm ứng được luồng khí tức này.

 

 

Nàng bỗng nhiên xuất hiện một loại phản ứng, nguyên thân đau nhói, linh hồn chấn động.

 

 

Nàng cảm thấy trong cơ thể có sức mạnh nào đó đang cuộn trào, máu huyết đều nóng rát hết cả lên, phân lưng có cảm giác cháy bỏng.

 

 

Trên lưng như bị bàn ủi nóng dính lên.

 

 

Nhưng Hạ Uyển Họa dù sao cũng không phải người bình thường, cũng không để lộ ra trạng thái kỳ lạ, chẳng qua chỉ là nhíu nhẹ mày. Cùng lúc đó, Đông Lăng Tự phía xa xa.

 

 

Chỗ sâu trong chùa, bên trong một căn thiền đường cũ.

 

 

Một lão tăng mặc tăng y cũ kỹ, đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn thiền định.

 

 

Bỗng chốc lão tăng mở đôi mắt ra.

 

 

Trong đôi mắt đục ngầu của lão như có những đóa sen nở rộ, mang theo ý cát tường.

 

 

"Không tốt."

 

 

Phật quang màu vàng trên người lão tăng bùng lên, tràn ngập sự huyền ảo, không gian xuất hiện dao động.

 

 

Thân hình của lão mờ đi trong nháy mắt rồi tan biến ngay tại chỗ.

 

 

Đây chính là một trong sáu thân bên †rong Thân Túc Thông của Phật Môn.

 

 

Cái gọi là Thân Túc Thông, cũng không phải là công phu dùng chân như ý nghĩa trên mặt chữ.

 

 

Mà là một loại thân thông mạnh mẽ của Phật Môn thân không vướng bận, tùy †âm sở dục, đi khắp chư thiên.

 

 

Đương nhiên, người tu Phật pháp bình thường khó mà tu luyện tới loại cảnh giới này.

 

 

Nhưng lão tăng này khác biệt.

 

 

Lão chính là trụ trì của Đông Lăng Tự, Liên Hoa Phật Thánh, tu vi cả đời, công tham tạo hóa, tuy không đến trình độ như Đông Lăng Phật Đế nhưng cũng không thua kém quá nhiều.

 

 

Dưới đáy mắt biển của Tử Hải.

 

 

"Người nào ở trong tối âm mưu hại tai"

 

 

Trân Huyền gào to một tiếng, tỉnh lại. Sắc mặt hắn trắng bệch, khóe miệng vẫn còn lưu lại vết máu, xương trán đau nhức giống như muốn nứt ra.

 

 

Nguyên Thần bị công kích, nếu không phải có Tam Sinh Luân Hồi Ấn bảo vệ, phần nhiều sẽ vỡ nát.

 

 

"Rốt cuộc là ai?"

 

 

Đôi môi Trần Huyền run rẩy, giận đến nghiến răng nghiến lợi, lục phũ ngũ tạng đều sôi trào, máu huyết như muốn cháy rụi sạch.

 

 

Theo lý thuyết, hẳn là sẽ không ai biết được mục đích chuyến đi này của hắn mới đúng, cũng sẽ không ai nghĩ tới việc hắn sẽ đến lấy pháp trượng Thiên Đạo.

 

 

Mà bây giờ, pháp trượng Thiên Đạo không thấy đâu nữa, đương nhiên là kẻ đánh lén hắn cướp đi rồi.

 

 

"Là ai..." Trân Huyền không ngừng suy tư trong đầu, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.

 

 

Bình thường những đệ tử Thảo Đường kia thường hay châm chọc hắn, bởi vậy nên sẽ không có ai chú ý tới hẳn, càng không khả năng theo dõi hắn.

 

 

"Đúng rồi..."

 

 

Trần Huyền bỗng nhiên nghĩ đến, công tử áo trắng hôm đó đi chung với Hạ Uyển Họa đến Thảo Đường, cũng chính là Quân Tiêu Dao.

 

 

Khi đó, Trần Huyền cảm nhận được một loại uy hiếp lờ mờ tản ra từ người Quân Tiêu Dao.

 

 

Nhưng mà Quân Tiêu Dao với hắn chẳng nói rằng câu gì, cũng chẳng có tiếp xúc nào.

 

 

Làm sao có thể mục đích cũng như suy nghĩ của hắn được? Trần Huyền rất băn khoăn.

 

 

Nhưng dù thế nào đi nữa, lần té ngã này xem như hắn bị thua thiệt.

 

 

Mà chuyện nghiêm trọng thêm hơn không chỉ có thế này.

 

 

Thấy trận pháp phong ấn đang không ngừng rung chuyển kia, vẻ mặt Trần Huyền khó coi.

 

 

Lúc này xem như mất cả chì lẫn chài.

 

 

Mà lúc này, một bóng người lướt nhanh đến, rơi xuống chỗ này, chính là Vấn Tuệ Phật Tử.

 

 

"Trần huynh, đây là có chuyện gì?"

 

 

Vẻ mặt Trần Huyền cứng đờ, không trả lời lại.

 

 

Vấn Tuệ Phật Tử nhìn thoáng qua, vẻ mặt biến sắc.

 

 

"Pháp trượng Thiên Đạo biến mất, sao có thể như vậy được?"

 

 

Vấn Tuệ Phật Tử vô thức nhìn đến Trần Huyền.

 

 

Nếu như Trần Huyền lấy đi pháp trượng Thiên Đạo, chuyện đó sẽ rất nghiêm trọng.

 

 

Toàn bộ đại trận phong ấn sẽ không ổn định, tàn khu của Nữ Đế sẽ lộ ra khí tức khiến cho Huyết tộc càng điên cuồng hơn, hoặc là xảy ra sự biến đổi không lường trước được nào đó.

 

 

Nói tóm lại, hậu quả rất nghiêm trọng.

 

 

Trân Huyền đương nhiên không muốn gánh chuyện xấu này.

 

 

Hắn trực tiếp lắc đầu nói: "Phật Tử, ngươi hiểu lầm rồi."

 

 

"Không giấu gì, lúc ta đi vào nơi đây, có một người đánh lén sau lưng ta, ta cũng không biết là ai."

 

 

"Nhưng chắc chắn pháp trượng Thiên Đạo đã bị hắn trộm đi."

 

 

Trần Huyền nói rõ lý do khiến Vấn Tuệ Phật Tử nhướng mày.

 

 

Trước không nói người thân bí kia, làm cách nào để lấy pháp trượng Thiên Đạo mới là điều đáng nói.

 

 

Chỉ là Trần Huyền này dễ dàng bị đánh lén đến vậy sao?

 

 

Tuy hắn không lộ ra bản thân, nhưng Vấn Tuệ Phật Tử biết Trân Huyền tuyệt đối là người có năng lực.

 

 

Nhưng hiện tại tình hình nguy cấp, cộng thêm trước đó Vấn Tuệ Phật Tử thấy Trần Huyền cũng hợp ý.

 

 

Cho nên hẳn cũng tạm thời không hỏi tới, mà là lấy ra chỉ bảo của Đông Lăng Tự, Chuyển Luân Kinh Đồng, hỗ trợ đại trận phong ãn, trấn áp tàn khu của Nữ Đế.

 

 

Thế nhưng khiến vẻ mặt Vấn Tuệ Phật Tử cứng đờ hơn chính là.

 

 

Đại trận phong ấn vân không có dấu hiện ổn định.

 

 

"Lần này phiền phức..."

 

 

Vấn Tuệ Phật Tử thở dài trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment