Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 3047 - Chương 3197: Tiệc Thiên Kiêu Lê Tộc, Lê Thừa Thiên

Chương 3197: Tiệc thiên kiêu Lê tộc, Lê Thừa Thiên Chương 3197: Tiệc thiên kiêu Lê tộc, Lê Thừa ThiênChương 3197: Tiệc thiên kiêu Lê tộc, Lê Thừa Thiên

 

 

Mà sau đó, phía bên Lê tộc cũng phát ra lời mời rộng rãi đến toàn bộ thiêu kiêu các thế lực tại tỉnh giới Hỗn Khư có thể tiến về Lê tộc tham gia.

 

 

Tô Thiển cũng dẫn theo Quân Tiêu Dao khởi hành đến yến hội.

 

 

Lê tộc chiếm giữ một tinh vực vô cùng rộng lớn trong tinh giới Hỗn Khư.

 

 

Địa điểm tổ chức tiệc thiên kiêu cũng nằm trong tinh vực, là một tổ thành trên tỉnh cầu tổ của Lê tộc, thành Lê Thiên.

 

 

Thân là Đế tộc Thượng Cổ, nội tình của Lê tộc đương nhiên cũng bất phàm.

 

 

Thành Lê Thiên vô cùng rộng lớn và hùng vĩ, những tòa tháp cao chót vót, cung điện nối tiếp liên miên, trời quang mây tạnh, thần hi rực rỡ.

 

 

Dòng người đến đi nhiều vô kể, đây đều là những người đến tham gia tiệc thiên kiêu.

 

 

Trong thành còn có binh lính của Lê tộc đang tuần tra, duy trì trật tự.

 

 

Lúc này, sâu trong thành Lê Thiên có một tòa lầu cổ xưa cao đến nghìn trượng.

 

 

Đứng trên đỉnh cao nhất của tòa lâu, có thể nhìn bao quát được toàn bộ thành Lê Thiên.

 

 

Trên một tầng của đỉnh lầu cao.

 

 

Mấy thân hình đang đứng đấy, là những thiên kiêu tinh anh của Lê tộc.

 

 

Trong đó bao gồm cả Lê Tỉnh Hà và Lê Bội Ngọc.

 

 

Nhưng hút ánh nhìn nhiều nhất, lại thuộc về một nam một nữ.

 

 

Nữ tử một thân xiêm y trắng, mặt che một lớp khăn tơ mỏng, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng, trong như bích thủy, hàng mi đen dài.

 

 

Thân hình cao gây mảnh khảnh, làn da trắng nõn, giống như chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể cuốn theo nàng, trong sáng rực rỡ.

 

 

Cả người nàng hiện lên, tựa như trăng non trong trẻo, ngọc thụ phủ tuyết, vô cùng xinh đẹp.

 

 

Đây còn là trong tình huống nàng đã che đi mặt, nếu không sẽ càng hấp dẫn ánh mắt người khác.

 

 

Rất nhiều tu sĩ thiên kiêu của Lê tộc cũng khó kiềm lòng mà liếc nhìn nàng.

 

 

Mà nữ tử này, không ai khác chính là Lê Tiên Dao vừa từ bên ngoài trở về Lê tộc. Còn về nam tử kia lại rất uy vũ, mái tóc đen được thả phía sau lưng.

 

 

Gương mặt hắn góc cạnh, đôi mắt sáng như kim đăng, trong mắt còn có phù văn lượn lờ.

 

 

Điểm nổi bật nhất chính là hoa văn kỳ lân giữa đôi lông mày.

 

 

Đây chính là pháp được ông trời ban tặng cho hắn, ẩn chứa sức mạnh kì bí, vô cùng cường đại.

 

 

Mà người này, chính là yêu nghiệt trong lời đồn mà Tô Thiển đã nói, người có vận thừa thiên của Lê tộc, Lê Thừa Thiên.

 

 

Lê Thừa Thiên nhìn về phía Lê Tiên Dao, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên nói: "Không ngờ tới, lần này ta phá phong ấn lại có được tin tức tốt này."

 

 

"Thế hệ trẻ của Lê tộc ta có được Tiên Dao cô nương sở hữu Thái Thượng Đạo Thể gia nhập, thật đúng là như hổ mọc thêm cánh."

 

 

"So với yêu nghiệt các thế lực như Vân Thánh đế cung, tộc Hiên Viên, Tam Sinh điện đường cũng không kém là bao."

 

 

Nghe vậy, sắc mặt Lê Tiên Dao vẫn vô cùng bình tĩnh.

 

 

Nghiêm túc mà nói, nàng đối với Lê tộc không có bao nhiêu cảm tình, lần này trở về cũng không có bao nhiêu cảm giác là mình thuộc về nơi này.

 

 

Dù sao nàng cũng đã biết được những chuyện Lê Thánh đã từng làm với mẹ của nàng.

 

 

Tâm tình của Lê Tiên Dao đối với Lê Thánh vốn đã rất phức tạp rồi, càng đừng nói đến là đối với Lê tộc.

 

 

Tuy nhiên, Lê Tiên Dao còn chưa kịp nói ra điều gì. Ở bên cạnh, một nam tử mặc áo xanh lên tiếng nịnh nọt.

 

 

"Đương nhiên rồi, chúng ta đều là người một nhà, đến lúc đó vẫn mong Thừa Thiên tộc huynh sẽ chiếu cố đến chúng ta."

 

 

Nam tử vừa lên tiếng, không ai khác chính là Lê Hành, người đã bị Quân Tiêu dao đoạn tử tuyệt tôn.

 

 

"Chuyện này dễ nói." Lê Thừa Thiên lạnh nhạt nói.

 

 

Tuy rằng trong lòng Lê Thừa Thiên xem thường Lê Hành.

 

 

Nhưng hắn dù sao cũng là con trai của Lê Thánh.

 

 

Lê Thánh ở Lê tộc cũng là một nhân vật lớn, quyền cao chức trọng.

 

 

Từ rất sớm, ông ta đã được an bài gia nhập vào Thiên Hoàng các, mà sau đó cũng trở thành Thiên Hoàng các chủ.

 

 

"Tiên Dao cô nương, Lê tộc của chúng ta cũng từng có một vị tổ tiên giống như cô có được Thái Thượng Đạo Thể."

 

 

"Lê tộc chúng ta có được tình cảnh như bây giờ, không thể không nói đến công lao của vị tổ tiên kia đã lưu lại căn cơ"

 

 

"Ta tin rằng, nếu như chúng ta có thể liên thủ, Lê tộc sau này sẽ được nâng lên một tâm cao mới."

 

 

Lê Thừa Thiền không để tâm đến Lê Hành.

 

 

Nhưng Lê Tiên Dao, cho dù là nhan sắc, thực lực hay thiên phú, tất cả các phương diện này đều hoàn hảo.

 

 

Có thể nói là không tìm thấy khuyết điểm nào trên người nàng. Đến cả người chỉ chuyên tâm tu luyện, không gần nữ sắc như Lê Thừa Thiên cũng nhịn không được có chút động tâm.

 

 

Mị lực của nữ tử này.

 

 

Mà sau khi Lê Tiên Dao nghe xong, đôi mắt trong như bích thủy của nàng lại tĩnh lặng không có một chút gợn sóng.

 

 

"Tộc huynh, bây giờ đã nói chuyện này, có phải vẫn còn quá sớm không."

 

 

Lê Thừa Thiên nghe nàng nói vậy, trong lòng cũng hiểu được, Lê Tiên Dao vừa từ bên ngoài trở về, đối với tình hình của Lê tộc vẫn chưa thể thích ứng.

 

 

Hắn cười nói: "Ha ha, đúng thế, những chuyện thế này vẫn nên để sau này rồi nói."

 

 

"Nhưng mà trước mắt, ta nghe nói bia Phong Thần đã sắp giáng thế." "Trước đây, ta cũng đã từng lưu lại tên của mình trên các bia Phong Thân khác nhau, cũng được tính là có thành tích."

 

 

"Lần này, ta không chỉ muốn lưu danh, mà còn muốn đứng đầu bia Phong Thần."

 

 

Khi Lê Thừa Thiên nói đến đây, giọng nói mang theo sự tự tin tột độ.

 

 

Hơn nữa còn có một chút khoe khoang trong đó.

 

 

Dù sao chỉ cân là nam nhân, đa số đêu muốn khoe mẽ ở trước mặt người đẹp.

 

 

Tuy là nhân vật giống như Lê Thừa Thiên cũng không ngoại lệ.

 

 

Lê Tiên Dao nghe thấy thế, cũng không để ý.

 

 

Nàng nghĩ đến Quân Tiêu Dao, một người đã leo lên đỉnh đứng đầu bảng mấy khối bia Phong Thần.

 

 

So sánh với nhau, Lê Thừa Thiên có tên ở mấy khối bia Phong Thần tính là cái gì?

 

 

Nghĩ vậy, trong lòng Lê Tiên Dao lại nhớ nhung đến Quân Tiêu Dao.

 

 

"Nếu có thể nhanh chóng nhìn thấy thì tốt quá..."

 

 

Lê Tiên Dao yên lặng suy nghĩ.

 

 

Nhìn thấy bộ dạng Lê Tiên Dao bình tĩnh không gợn sóng, lại không có tí để ý nào.

 

 

Vẻ mặt của Lê Thừa Thiên hơi cứng ngắc.

 

 

Thân là yêu nghiệt đứng đầu Lê tộc, hẳn không có sức hút như vậy à?

 

 

Trước kia không biết có bao nhiêu thiếu nữ mang lòng ngưỡng mộ hắn. Lê Tiên Dao lại không để ý, thậm chí căn bản còn không có chú ý. Chương 3198: Tiệc thiên kiêu trên hồ Bích Ba, gặp lại Lê Tiên Dao (tt)

 

 

"Được rồi, cũng sắp đến lúc tiệc thiên kiêu mở ra rồi, chúng ta đi thôi." Lê Thừa Thiên nói.

 

 

Lê Tiên Dao trực tiếp rời đi.

 

 

Nhìn bóng dáng Lê Tiên Dao rời đỉ, đáy mắt Lê Thừa Thiên thần sắc biến ảo.

 

 

"Thật là nữ nhân tuyệt thế, nhưng đáng tiếc."

 

 

"Vận mệnh của nàng, là gả cho truyền nhân Thiên Hoàng tương lai, trở thành Thiên Hậu à..."

 

 

Lê Thừa Thiên âm thầm lắc đầu.

 

 

Tuy ngay cả hắn cũng rung động trước Lê Tiên Dao. Nhưng hẳn cũng biết, số mệnh của Lê Tiên Dao là như thế nào.

 

 

Đó chính là trở thành Thiên Hậu.

 

 

Đây là kế hoạch do Lê Thánh bày ra.

 

 

Nếu có thể sinh ra liên hệ với truyền nhân Thiên Hoàng, uy danh Lê tộc của bọn họ cũng sẽ nhờ vào đó tăng vọt, nước lên thì thuyền lên.

 

 

Mà Lê Tiên Dao, chẳng qua là một công cụ mà thôi. ...

 

 

Nơi tiệc thiên kiêu tổ chức là ở bên trong thành Lê Thiên, một nơi tên là hồ Bích Ba.

 

 

Liếc mắt nhìn ra, sóng gợn bao la, theo gió nhẹ thổi, linh khí bốc lên.

 

 

Bên cạnh hồ có rất nhiều đình đài lầu các, giờ phút này đang mở tiệc lớn, đã có không ít thiên kiêu tụ hội.

 

 

Đầu là những thiên kiêu của thế lực có uy tín danh dự ở khắp tỉnh giới Hỗn Khư.

 

 

Hoặc là thánh tử đại giáo, hoặc là công chúa hoàng triều, hoặc là thiếu chủ gia tộc cổ xưa một phương.

 

 

Có thể được Lê tộc mời, tất cả đều không phải nhân vật bình thường.

 

 

Giờ phút này, ở một chỗ trong yến hội, Quân Tiêu Dao bình tĩnh ngồi đó.

 

 

Tô Thiển ở một bên, đang rót trà cho hắn.

 

 

Ở bên cạnh bọn họ không có thiên kiêu nào cả.

 

 

Bởi vì Quân Tiêu Dao thích yên lặng, cho nên Tô Thiển trực tiếp để cho người †a dọn sạch xung quanh.

 

 

Với thân phận đạo nữ Bỉ Ngạn đạo cung của nàng, một mình chiếm một phía ghế ngồi tất nhiên là không có vấn đề gì.

 

 

Mà ở chỗ xa xa, rất nhiều ánh mắt đều dừng ở phía bên Quân Tiêu Dao, mang theo vẻ ngạc nhiên.

 

 

"Vị kia là người phương nào, mà lại có thể làm đạo nữ của Bỉ Ngạn đạo cung rót trà đổ nước thế?"

 

 

Rất nhiều người đều kinh ngạc.

 

 

Bọn họ nhìn về phía Quân Tiêu Dao, thậm chí đều nhìn không rõ, giống như có một tầng sương mù như có như không, lượn lờ quanh thân.

 

 

Có vẻ thần bí không tâm thường.

 

 

Thanh danh của Quân Tiêu Dao tuy lấy Khởi Nguyên Học Phủ làm trung tâm phóng xạ ra phía ngoài.

 

 

Nhưng rốt cuộc còn chưa tới trình độ oanh động cả mười đại tinh giới.

 

 

Cũng chỉ có một ít thế lực tin tức linh thông mới biết được một chút.

 

 

Đúng lúc này, một nhóm người từ xa ngự không bay đến.

 

 

"Người của Lê tộc tới."

 

 

"Vị kia là Lê Thừa Thiên à, quả nhiên tư thế oai hùng thần võ, không hổ là nhân trung long phượng."

 

 

"A, vị nữ tử kia là..."

 

 

Rất nhiều người cũng chú ý tới Lê Tiên Dao.

 

 

Ánh mắt của rất nhiều nam tử ở đây càng nhìn chăm chú.

 

 

Mà Quân Tiêu Dao vẫn luôn ngồi im trên yến hội uống trà có cảm ứng.

 

 

Khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm, khế uống một ngụm nước trà trong ly.

 

 

"Hôm nay cảm ơn các vị đã đến tham gia tiệc thiên kiêu." Lê Thừa Thiên và đoàn người đã hạ xuống hồ Bích Ba.

 

 

"Nào có nào có, Lê huynh khách khí."

 

 

"Đúng vậy, chúc mừng Lê huynh đã phá phong xuất quan, tương lai danh tiếng của Lê huynh tất nhiên sẽ tăng lên một bậc thang."

 

 

"Ta thấy trên bảng vàng Khởi Nguyên, Lê huynh tuyệt đối có thể cầm cờ đi trước."

 

 

Lê Thừa Thiên giáng xuống nơi đây, hầu như thiên kiêu ở trên yến hội đều đứng dậy, nâng chén với Lê Thừa Thiên.

 

 

Dù sao Lê Thừa Thiên cho dù là thiên phú, thực lực hay thân phận đều không thể bắt bẻ.

 

 

Trên trán hắn có hoa văn kỳ lân, lưng đeo thiên đồ, càng được coi như là mang vận thừa thiên, là người được trời cao hướng vào.

 

 

Nhưng mà giữa sân, chỉ có hai người vẫn ngồi đó không có đứng dậy, càng không nâng chén.

 

 

Tất nhiên là Quân Tiêu Dao và Tô Thiển.

 

 

Quân Tiêu Dao bưng chén trà, từ từ uống từng ngụm.

 

 

Còn Tô Thiển, vốn cũng định muốn tỏ ý.

 

 

Nhưng nhìn thấy Quân Tiêu Dao không có động tác gì, nàng cũng rất ăn ý không đứng dậy.

 

 

"Ừm?"

 

 

Lê Thừa Thiên đưa ánh mắt nhìn lại đây.

 

 

Giờ phút này, thân thể của Lê Tiên Dao ở một bên đã sớm cứng đờ, giống như đông cứng lại. Chỉ có một đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào công tử áo trắng đang từ từ uống trà.

 

 

Một giọt nước mắt trong suốt nơi khóe mắt không thể khống chế được chảy xuống.

 

 

Đúng là hẳn rồi, đúng là người kia rồi.

 

 

Tuy sau khi Lê Tiên Dao đi vào vũ trụ Khởi Nguyên, nghe được tin tức Quân Tiêu Dao xuất hiện cũng đã rất khiếp sợ và không thể tưởng tượng được.

 

 

Dù sao nàng đã tận mắt nhìn thấy Quân Tiêu Dao bị kén sáng chú văn của Chiết Tiên Chú phong bế, gần như nhập tịch.

 

 

Sao có thể sẽ có người giống như hẳn xuất hiện, hơn nữa lại là Hỗn Độn Thể hoàn toàn khác Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai được. Thế nhưng.

 

 

Hiện tại, ở khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng áo trắng kia.

 

 

Lê Tiên Dao hoàn toàn triệt để biết rằng.

 

 

Đó chính là Quân Tiêu Dao, không có một chút sai lầm nào.

 

 

Mà lúc này, Quân Tiêu Dao cũng đứng dậy, nhìn về phía Lê Tiên Dao.

 

 

"Tiên Dao, đã lâu không thấy."

 

 

Không chân chờ chút nào.

 

 

Gần như trong chớp mắt, Lê Tiên Dao nhào vào trong lòng của Quân Tiêu Dao.

 

 

Cái gì mà rụt rè, cái gì mà cố ky, giờ phút này đều không nằm trong phạm vi suy xét của nàng.

 

 

Khi Đông Phương Ngạo Nguyệt đâm ra một kiếm nàng. Là Quân Tiêu Dao chắn trước người nàng.

 

 

Khi nàng biết được chân tướng tàn khốc về thân thế.

 

 

Là Quân Tiêu Dao an ủi nàng, cho nàng cánh tay để dựa vào.

 

 

Cái gì mà sứ mệnh, cái gì mà vận mệnh Thiên Hậu.

 

 

Tại thời khắc khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao đều bị vứt lên trên chín tầng mây rồi.

 

 

Nàng chỉ là nhớ người này, rất nhớ rất nhớ, chỉ thế mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment