Một bên khác, Quân Tiêu Dao và Lê Tiên Dao cũng rời thành Lê Thiên.
Có không ít thiên kiêu đều đi theo tới đây.
Bọn họ sở dĩ theo tới tự nhiên muốn xem có thể bám víu tí quan hệ nào với Quân Tiêu Dao hay không.
Cho dù chỉ có thể nói một câu, đều có chỗ tốt rất lớn.
Quân Tiêu Dao tự nhiên lười để ý bọn họ, trực tiếp bảo Tô Thiển đuổi hết bọn họ đi.
Sau đó, Tô Thiển và Quân Tiêu Dao, Lê Tiên Dao cùng nhau trở về Bỉ Ngạn đạo cung.
Trên đường đi, Quân Tiêu Dao và Lê Tiên Dao cũng trao đổi một phen.
Quân Tiêu Dao kể lại đơn giản tình huống của mình cho Lê Tiên Dao.
Hắn tu luyện song thân, lại đều có thể chất vạn cổ vô song.
Lê Tiên Dao nghe vậy, vô cùng kinh ngạc.
Nhưng biết bản thân Quân Tiêu Dao là yêu nghiệt không thể dùng ánh mắt người thường để nhìn, cho nên cũng không quá mức bất ngờ.
Lê Tiên Dao lại nói cho Quân Tiêu Dao một số chuyện.
Bao gồm những chuyện của Y Y.
Sau khi Quân Tiêu Dao biết tình huống cũng khế thở dài.
Thực ra hắn cũng có chuẩn bị tâm lý, cuối cùng Y Y vẫn sẽ đi lên con đường này. Dù sao thứ như số mệnh này, nhiều khi đều tránh không khỏi, trốn không thoát.
Chỉ có điều, Quân Tiêu Dao cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Hắn sẽ gọi Y Y về.
Sau khi đám người Quân Tiêu Dao trở lại Bỉ Ngạn đạo cung, hắn cũng có thời gian có thể ôn chuyện cùng Lê Tiên Dao. ...
Khu vực phía tây tinh giới Hỗn Khư có một vùng đại lục cổ xưa trôi nổi trong Vũ trụ.
Đại lục giống vậy không thể đếm hết ở tinh giới Hỗn Khư, có rất nhiều nơi đều là vùng đất không người cực kỳ hoang vắng.
Lúc này, trong lòng đất chỗ sâu đại lục này thình lình có một cung điện màu máu cổ xưa. Có rất nhiều bóng người ở đây.
Bên trong cung điện.
Có một khối tiên nguyên màu máu.
Những bóng người đứng ở đây, từng người khí tức cường tuyệt, nhìn chằm chằm vào tiên nguyên máu máu này.
Lai lịch của tiên nguyên màu máu này cũng không nhỏ.
Đã từng dung nhập đế huyết của Phù Đồ Sát Đế, người sáng lập Phù Đồ sát điện, bởi vậy có màu đỏ như máu.
Lúc này, xuyên thấu qua tiên nguyên màu máu nửa trong suốt, có thể nhìn thấy trong đó có một bóng dáng mông lung.
Bóng dáng này chính là con nối dòng duy nhất Phù Đồ Sát Đế để lại.
Phù Đồ đế tử.
Một khoảnh khắc nào đó. Trên tiên nguyên màu máu chợt truyền đến âm thanh răng rắc, có vết nứt lan tràn.
Cả khối tiên nguyên hệt như đồ sứ nứt rạn vỡ nát.
Ầm!
Trong đó khí tức ngút trời, pháp lực màu máu như dải lụa khuếch tán ra, bao phủ khắp nơi.
Luồng khí tức đó bất ngờ đã đạt đến Chuẩn Đế cảnh.
Mà trong sương mù màu máu mờ mịt đi ra một bóng dáng.
Đó là một nam tử có mái tóc đỏ, người mặc huyết bào, giống như đạp lên núi xác biển máu đi tới, sát khí ngút trời.
"Tham kiến Phù Đồ đế tử!"
Lúc nhìn thấy bóng dáng này, rất nhiều tu sĩ Phù Đồ sát điện ở đây đều cùng nhau chắp tay hành lễ.
Nam tử tóc đỏ này chính là Phù Đồ đế tử.
Nhưng lúc này, chỗ sâu trong mắt Phù Đồ đế tử dường hồ có một loại dị quang nào đó đang biến ảo, chỉ là mọi người ở đây đều không chú ý tới.
"Đế tử đại nhân, cuối cùng ngài cũng đã phá phong rồi, Phù Đồ sát điện †a còn cần lãnh đạo của ngài."
Một cường giả của Phù Đồ sát điện nói.
Trước đây Phù Đồ sát điện và BỉỈ Ngạn đạo cung đại chiến, Phù Đồ sát điện gần như hủy diệt.
Nhưng cũng giữ lại đôi phần lực lượng.
Những người này đều trung thành tuyệt đối với Phù Đồ Sát Đế. Còn có một nguyên nhân đó là trong huyết mạch của bọn họ đều bị khắc cấm chế, chỉ có thể trung với Phù Đồ Sát Đế và con nối dòng của hắn.
Mà sau khi Phù Đồ Sát Đế vẫn lạc, Phù Đồ đế tử tự nhiên là đối tượng thần phục duy nhất của bọn họ.
"Ừm, nhưng chỉ dựa vào nội tình của chúng ta hiện tại, vẫn chưa thể chống lại Bỉ Ngạn đạo cung."
"Chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi lấy sức." Phù Đồ đế tử suy nghĩ chốc lát, nói.
Nghe đến đây, trong mắt những sát tướng Phù Đồ sát điện ở đây đều lóe lên một tia nghỉ hoặc.
Trong ấn tượng của bọn họ, tính cách của Phù Đồ đế tử hẳn là giống với Phù Đồ Sát Đế phụ thân hắn, quả quyết cuồng ngạo, không hề kiêng dè.
Sao bây giờ lại thận trọng như vậy? Song bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều.
Có lẽ là Phù Đồ đế tử bị phong ấn quá lâu, biết tình thế hiện giờ không thích hợp chủ động xuất kích.
"Đúng rồi, đế tử đại nhân, nghe nói bia Phong Thần sắp giáng thế, đế tử đại nhân có muốn đi không."
"Nếu có thể lưu danh, cũng coi như cổ vũ uy thế của Phù Đồ sát điện ta."
Một vị sát tướng bỗng nói.
"Bia Phong Thần?"
Trong mắt Phù Đồ đế tử lóe lên một vệt dị sắc.
Hắn suy nghĩ chốc lát, chậm rãi gật đầu nói.
"Cũng được, thanh danh của Phù Đồ sát điện ta quả thực cũng nên được đánh ra." "Được rồi, các ngươi ra ngoài trước đi, ta còn cần điều tức một lát.' Phù Đồ đế tử nói.
"Vâng!"
Mọi người Phù Đồ sát điện rời đi.
Trong cả cung điện màu màu chỉ còn lại một mình Phù Đồ đế tử.
Trên mặt Phù Đồ đế tử bất chợt lộ ra một nụ cười dị dạng.
"Thân thể này trái lại cũng không tệ lắm"
Phù Đồ đế tử lẩm bẩm.
Nhưng quỷ dị là, giọng điệu của hắn lại lộ ra vẻ tang thương cổ lão vô cùng, không phù hợp với vẻ ngoài của hắn.
"Nếu không phải có Ma Thai Ký Sinh Quyết, nói không chừng bản tổ thực sự đã bị Tiên Đỉnh chấn diệt vẫn lạc rồi."
"Xem ra ngay cả thiên ý cũng không cho bản tổ vẫn lạc, thay ta tìm được một thân thể thích hợp."