Chính là một trong hai người Nhị Lão Sơn Hải đã đến Khởi Nguyên học phủ đón Quân Tiêu Dao trước đó, Vân Quan Sơn.
"Tiền bối quá khen rồi, vãn bối vẫn còn cần nỗ lực thêm." Vân Tiêu Dao cũng chắp tay mìm cười.
Lúc này, một đại nhân vật khác của Vân Thánh đế cung nói: "Thật ra lần này gặp người, cũng không có ý gì khác."
"Ngươi có thể lựa chọn một người trong bọn ta làm sư tôn dạy bảo ngươi."
Lời này nói ra ngoài, không biết có bao nhiêu thiên kiêu tại Vân Thánh đế cung ước ao.
Thiên kiêu bình thường cho dù rất xuất sắc cũng chỉ là để một ít nhân vật cấp trưởng lão tự mình dạy bảo thôi.
Có thể bái một vị trong chư tổ làm sư tôn, thật sự là một chuyện không dám tưởng tượng.
Sợ là chỉ có mấy vị đế tử đế nữ yêu nghiệt nhất kia, mới có đãi ngộ này.
Vậy mà Quân Tiêu Dao vừa đến, liền có đại ngộ này.
"Khụ khụ, ta cảm thấy, Vân Tiêu là người đi ra từ Địa mạch, hẳn là để người của Địa mạch chúng ta giáo dục."
Một vị Cổ Tổ Địa mạch vội ho một tiếng nói.
"Lời đó sai rồi, tuy Vân Thánh đế cung chia ra hai mạch thiên địa, nhưng cũng không có ở riêng, bái vào Thiên mạch ngược lại cũng không tệ."
"Thiên mạch các ngươi đã có Vân Đạo Nhất rồi, cũng không cân ôm đồm luôn cả Hỗn Độn Thể qua chứ?"
"Dù sao bản tổ cũng không chê nhiều"
"Lão bất tử nhà ngươi đừng có nghĩ nữa, Vân Tiêu là người Địa mạch ta..."
Thấy chư tổ kia vì muốn nhận mình làm đồ đệ mà đánh võ mồm, ngươi tới ta đi, Quân Tiêu Dao cũng không phản bác được.
Nhưng khóe môi hắn lại nở nụ cười.
Cảm giác này khiến hắn có cảm giác trở lại làm Quân gia.
Nhưng đáng tiếc...
Quân Tiêu Dao suy nghĩ rồi chắp tay nói: "Vãn bối đa tạ sự ưu ái của chư vị tiền bối, con đường của vãn bối muốn tự mình đi. Đương nhiên, nếu như có các chư tổ theo bên cạnh chỉ bảo, cũng là may mắn của vấn bối." Lời này của Quân Tiêu Dao là khéo léo từ chối.
Nhưng sự từ chối rất khôn khéo.
Tuy từ chối nhưng vẫn cho chư tổ thể diện, nói là có thể được chỉ bảo của bọn họ chính là vinh hạnh.
Thật ra Quân Tiêu Dao đâu cần ai chỉ bảo đâu?
Chính hắn cũng là lão sư tốt nhất rồi.
"Ha ha, hậu sinh bây giờ khó lường thật."
"Già thật rồi, đã coi thường rồi."
Vài vị Cổ Tổ ở đây lắc đầu khẽ cười, nhưng cũng không tức giận gì.
Trong đám hậu bối có nhân vật như này, thân là Cổ Tổ, bọn họ càng nên vui mừng mới phải.
"Vậy được, sau này ngươi cần gì cứ nói thẳng là được."
Cổ Tổ Vân Quan Sơn trong Nhị Lão Sơn Hải nói.
"Nói như vậy, vãn bối vân còn một việc, không biết có thể nói ra hay không." Quân Tiêu Dao nói.
"Ngươi nói đi." Vân Vọng Hải nói.
"Ta muốn để Vân Thánh đế cung xuất binh tiêu diệt Thánh triều Thần Tiêu."
Quân Tiêu Dao thản nhiên nói một câu lại là quyết định vận mệnh của một thế lực Bất Hủi!
Nghe thấy vậy, các chư tổ ở đây đều không có bất ngờ nào.
Đối với Vân Thánh đế cung mà nói, ngược lại cũng không phải chuyện to lớn gì.
Chẳng qua có vài vị Cổ Tổ khẽ nhíu mày.
Trong đó có một người nói: "Vân Tiêu, ngươi có thể nói nguyên nhân không?"
"Tuy Vân Thánh đế cung ta có năng lực đó nhưng nếu vô duyên vô cớ hủy diệt thánh triều một phương, thì cũng ảnh hưởng không nhỏ."
Tuy thế lực chung cực đứng đầu vũ trụ Khởi Nguyên nhưng cũng không có nghĩa là tùy tiện nắm giữ quyền sinh sát trong tay.
Nếu một thế lực chung cực tùy tiện hủy diệt một thế lực khác, như vậy sẽ dẫn đến việc các thế lực còn lại liên hợp phản kháng.
Tuy Vân Thánh đế cung không sợ nhưng cũng không cần thiết làm ra chuyện hại người không có lợi cho mình như vậy. Nhưng bọn họ cảm thấy, với tính cách của Quân Tiêu Dao sẽ không nói linh tinh.
Quân Tiêu Dao nghe vậy thì không nói gì mà lấy một viên Lưu Ảnh thạch ra.
Quân Tiêu Dao thôi thúc nó, có bóng hình bắn ra.
Đây là hình ảnh trước đó, ở Trấn Ma Vực, khi Tần Thái Uyên liên hợp Huyết tộc thiết kế vây giết hắn.
Quân Tiêu Dao vẫn luôn giữ lại vì thời khắc này.
"Đây là..."
Đương nhiên khi nhìn thấy cảnh này, bao gồm cả Nhị Lão Sơn Hải trong chư †ổ cũng đều ngưng đọng ánh mắt.
"Người này tên là Tân Thái Uyên, là thái tử của Thánh triều Thần Tiêu, hắn bố trí cạm bẫy liên hợp với Huyết tộc muốn vây giết ta."
"Tuy cuối cùng cũng chết trong tay †a nhưng vãn bối cảm thấy không thể khinh địch mà buông tha Thánh triều Thần Tiêu như vậy. Nếu không sau này, chẳng phải thiên kiêu còn lại ở Vân Thánh đế cung ta cũng có thể bị người khác tính kế như vậy sao? Thực lực của vãn bối còn ổn nên không sao, nhưng đổi lại là người khác thì sao?”
Quân Tiêu Dao lạnh lùng nói.
"Sao có thể để như vậy, lúc còn ở Khởi Nguyên Học Phủ, ta đã cảnh cáo không được ra tay với ngươi, Thánh triêu Thần Tiêu to gan lớn mật, đúng là muốn chết."
Nhị tổ Vân Quan Sơn, Vân Vọng Hải nổi giận, khí tức dâng lên, uy áp đế đạo mãnh liệt.
"Cho dù kế hoạch đó là một mình hắn thi hành, nhưng Thánh triều Thần Tiêu đừng hòng phủi sạch quan hệ." Vân Vọng Hải nói.
"Không sai, Vân Thánh đế cung ta rất lâu chưa từng có hành động nào lớn, ngược lại khiến nhiều người quên mất uy nghiêm."
Các chư tổ còn lại cũng lạnh lùng nói.
Ý nghĩa của Quân Tiêu Dao với Vân Thánh đế cung không cần nói cũng biết.
Kết quả là thái tử Thánh triều Thân Tiêu kia dám to gan như vậy.
Cũng may thực lực của Quân Tiêu Dao uy nghiệt, không gặp nguy hiểm.
Lỡ như xảy ra vấn đề gì thì Vân Thánh đế cung bọn họ sẽ tổn thất một Hỗn Độn Thể. Đó là tổn thất không thể nào tưởng tượng được! Thấy thái độ chư tổ như vậy, Quân Tiêu Dao mỉm cười.
Vốn dĩ hắn cảm thấy có khi phải khuyên nhủ một chút, hiện giờ xem ra không cần đến.
Tính cách bao che khuyết điểm này của bọn họ đúng là đã hòa vào huyết mạch rồi.
Nhưng Quân Tiêu Dao vẫn nói: "Chư †ổ, lần này ra tay cũng có thể liên hợp với Thánh triều Đại Hạ. Sau này có thể đế Thánh triều Đại Hạ nhất thống hai đại thánh triều còn lại."
"Như vậy chẳng những có thể cho thấy uy nghiêm vô thượng của Vân Thánh đế cung chúng ta, còn có thể khiến Thánh triều Đại Hạ trở thành đồng minh, hoặc nói là phụ thuộc. Chắc chắn lời không lõ."