Long Thanh Huyền cũng xuất phát, đi tìm vị Yêu Tôn kia.
Sau lưng vị Yêu Tôn ấy không hề có tộc đàn gì.
Bởi vì bản thể của hắn là một con Thanh Ngưu yêu bình thường.
Là loại tùy ý có thể thấy được.
Sau này được Yêu Thần điểm hóa mới có cơ hội thành tựu Yêu Tôn.
Cho nên Thanh Ngưu Yêu Tôn tuyệt đối trung thành với Yêu Thần.
Sau khi trải qua một phen tìm kiếm.
Long Thanh Huyền cũng tìm được một nơi tên là Thanh cốc.
"Vấn bối Long Thanh Huyền, bái kiến tiền bối!"
Ở bên ngoài Thanh cốc, Long Thanh Huyền chắp tay hô.
Bên trong yên tĩnh không một tiếng động.
Long Thanh Huyền thấy vậy, ánh mắt cũng xác định, lắc mình mà vào.
Trong Thanh cốc, hoàn cảnh thanh u, bóng trúc lay động, sóng biếc dập dờn.
Chỗ sâu trong rừng trúc, một lão giả áo xanh hờ hững ngồi trên một vách đá.
Trên đầu hắn có một cặp sừng trâu cổ xưa, thoạt nhìn cổ xưa huyền ảo.
Nhìn thấy Long Thanh Huyền đến, lão giả này, hoặc là nói Thanh Ngưu Yêu Tôn mở miệng nói.
"Đã bao lâu không có sinh linh vào Thanh cốc này rồi, tiểu bối, ngươi rất có dũng khí." Thanh Ngưu Yêu Tôn nói. Ông thoạt nhìn là một lão giả bình thường, không hề có yêu khí hùng hồn.
Long Thanh Huyền cũng không muốn nói nhiều lời vô ích.
Hẳn trực tiếp thúc giục một tia khí tức của hũ Luyện Yêu.
"Đây lài"
Đồng tử Thanh Ngưu Yêu Tôn co rụt lại, trực tiếp lắc mình, đến trước mặt Long Thanh Huyền.
Lúc này, khí tức ông phát ra, yêu khí trùng tiêu, giống như một Yêu Vương cái thế.
"Ta và Yêu Thần có quan hệ, hũ Luyện Yêu này là minh chứng."
"Hy vọng tiền bối có thể giúp ta"
Long Thanh Huyền nói thẳng ra.
Hắn đang đánh cược! Đánh cược Thanh Ngưu Yêu Tôn trung thành và tận tâm với Yêu Thần, tuyệt đối sẽ giúp hắn!
Sắc mặt Thanh Ngưu Yêu Tôn chợt ngưng lại, sau đó nói: "Ngươi và chủ nhân có quan hệ thế nào?"
"Nói thật, vãn bối hiện tại cũng không xác định, hoặc là thân chuyển thế, hoặc là gì đó khác."
Long Thanh Huyền cũng nói một số Tình huống cho Thanh Ngưu Yêu Tôn.
Đương nhiên, hắn cũng giữ lại một †ay.
Không nói ra chuyện Tam Sinh Luân Hồi Ấn.
Chỉ nói trong đầu hẳn hiện ra cảnh tượng huyền ảo có liên quan tới Yêu Thần.
Còn có hũ Luyện Yêu này chủ động chui vào đan điền của hắn.
Rất lâu sau, sau khi hiểu rõ, Thanh Ngưu Yêu Tôn cũng cảm khái không thôi.
Nhưng ánh mắt ông nhìn về phía Long Thanh Huyền đã khác.
"Tiểu chủ nhân" Thanh Ngưu Yêu Tôn chắp tay với Long Thanh Huyền.
"Tiền bối, không cần phải vậy."
Trong mắt Long Thanh Huyền hiện lên một vêth vui mừng, mặt ngoài lại khách khí nói.
"Không, khi đó nếu không phải Yêu Thần chủ nhân điểm hóa ta, ta vẫn chỉ là một con Thanh Ngưu yêu bình thường." Thanh Ngưu Yêu Tôn nói.
Sau khi đạt được sự công nhận của Thanh Ngưu Yêu Tôn, Long Thanh Huyền cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất, cuối cùng hắn cũng có một chỗ dựa cấp Yêu Tôn.
"Phải rồi, tiểu chủ nhân, nếu thật sự muốn làm rõ quan hệ giữa ngươi và Yêu Thần đại nhân."
"Có lẽ ngươi có thể đi cấm địa Yêu Cổ, trong đó có lẽ có di tàng chủ nhân để lại."
"Đến lúc đó, có lẽ có thể làm rõ nhân quả trong đó." Thanh Ngưu Yêu Tôn đề nghị.
"Đây cũng là một cách."
Long Thanh Huyền cũng gật đầu.
Hắn cũng từng nghe nói, trong cấm địa Yêu Cổ có cái gọi là mộ phần Yêu Thần, tuy vẫn luôn chưa từng có người nào tìm được.
Nhưng suy cho cùng hắn cũng Tam Sinh Luân Hồi Ấn và hũ Luyện Yêu, muốn tìm được di tàng này hẳn không khó. "Đúng rồi, tiểu chủ nhân, ngoài lão hủ ra còn có một người cũng tuyệt đối có thể tín nhiệm." Thanh Ngưu Yêu Tôn nói.
"Ta biết, Thiên Hương Yêu Tôn." Long Thanh Huyền nói.
Thanh Ngưu Yêu Tôn khẽ gật đầu nói: "Không sai, Hông Hồ Tộc trước đây cũng là một chủng tộc nhỏ yếu."
"Thiên Hương Yêu Tôn cũng mượn uy danh Yêu Thần mới có thể chấn hưng tộc duệ, nàng lại còn là thị nữ của Yêu Thần."
"Nàng cũng là lòng có cảm kích với Yêu Thần đại nhân."
Sau đó, Long Thanh Huyền và Thanh Ngưu Yêu Tôn cũng xuất phát đến tộc địa Hồng Hồ Tộc.
Hồng Hồ Tộc vốn chỉ là một tiểu tộc. Nhưng vì Thiên Hương Yêu Tôn, hiện tại cũng chiếm cứ một khu vực diện tích rộng lớn.
Tổ địa của bọn họ nằm ở dãy núi Hồng Hồ.
Trong hư không dãy núi Hồng Hồ, hai bóng dáng hiện ra.
Đúng là Thanh Ngưu Yêu Tôn và Long Thanh Huyền.
Một lát sau, ở phía trước bọn họ có một nhóm bóng dáng xuất hiện.
Dân đầu một nữ tử vũ mị, một thân váy đỏ, đúng là Liễu Như.
"Long Thanh Huyền, sao lại là ngươi?"
Liễu Như nhìn thấy Long Thanh Huyền, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Song sau khi nhìn thấy Thanh Ngưu Yêu Tôn bên cạnh Long Thanh Huyền, sắc mặt nàng hơi đổi.
Tuy không phải tất cả mọi người đều chưa từng gặp Thanh Ngưu Yêu Tôn.
Nhưng loại cảm giác không thể trêu chọc mơ hồ này lại làm Liễu Như sinh lòng cảnh giác.
Loại cảm giác mơ hồ này, nàng chỉ từng cảm nhận được trên người sư tôn nhà mình, Thiên Hương Yêu Tôn.
Nói cách khác, nếu không có gì ngoài ý muốn, lão giả áo xanh này lại cũng là một Yêu Tôn!
Vẻ mặt Liễu Như duy trì trầm tĩnh, trong lòng lại kinh ngạc không thôi.
Làm sao Long Thanh Huyền lại có quan hệ với nhân vật bậc này?
"Liễu Như cô nương, bọn ta muốn bái kiến Thiên Hương Yêu Tôn." Long Thanh Huyền hơi chắp tay nói. Lúc này, bên tai Liễu Như truyền đến một âm thanh.
Nàng khẽ gật đầu nói: "Mời hai vị."
Liễu Như mời hai người Long Thanh Huyền và Thanh Ngưu Yêu Tôn vào chỗ sâu dãy núi Hồng Hồ.
Chỗ sâu dãy núi bất ngờ có một tòa cung điện tráng lệ huy hoàng.
Liễu Như tiếp dẫn hai người đến cửa.
Long Thanh Huyền và Thanh Ngưu Yêu Tôn đi vào trong.
Vừa bước vào, Long Thanh Huyền đã ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi hương ngọt mị.
Làm người ta tê dại đến trong xương cốt.
Một giọng nói vô cùng kiêu nhu mị hoặc từ chỗ sâu cung điện truyền đến. "Ây dô, lão Thanh Ngưu, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?"
Vẻ mặt Thanh Ngưu Yêu Tôn bình tĩnh, nói: "Thiên Hương, ta muốn giới thiệu một người cho ngươi."
"Ồ, vào trước đi."
Long Thanh Huyền và Thanh Ngưu Yêu Tôn đi vào trong điện.
Một nữ tử ung dung mạn diệu nghiêng người dựa vào trên một chiếc ghế dựa, tay ngọc nắm chặt tẩu thuốc, đang hút linh yên từ cổ dược nào đó luyện chế thành.
Khói thuốc lượn lờ, tràn ngập khắp nơi, càng làm cho dung nhan mỹ diễm tuyệt luân của nữ tử có loại mỹ cảm mông lung.
Nhưng làm người ta chú ý nhất vẫn là dáng người của nàng, quả thực quá mức xuất sắc. Chân ngọc đầy đặn thon dài, đường cong lả lướt chập chùng, hệt như quả đào mật chín mọng.
Sau lưng lại giương ra chín cái đuôi cáo màu đỏ.