Vân Vong Quy gào thét, trực tiếp lôi trái tim Yêu Thần ra!
Mà trái tim Yêu Thần chẳng khác gì cá trên bờ, giãy giụa nhảy lên hấp hối.
Năng lượng của nó cũng bị kén trùng thần bí hấp thu trong thời gian rất ngắn, lại còn đang tiếp tục.
"Không..."
Long Thanh Huyền thấy vậy, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch.
Hắn biết, xong rồi.
Mọi thứ đều xong rồi.
Lợi thế duy nhất cũng không còn nữa.
Quân Tiêu Dao quay qua nhìn về phía Long Thanh Huyền.
Sắc mặt Long Thanh Huyền tái nhợt như tờ giấy.
Thân hình hắn vội vàng trốn ra.
Quân Tiêu Dao đánh ra một chưởng.
Long Thanh Huyền hét lên giận dữ, tế ra hũ Luyện Yêu ngăn cản, đồng thời thôi động Tam Sinh Luân Hồi Ấn, bộc phát toàn bộ thực lực của mình.
Nhưng có tác dụng gì không?
Ở trước mặt Quân Tiêu Dao, tất cả đều vô dụng.
Hũ Luyện Yêu đúng thật là một món bảo bối.
Cố tình Long Thanh Huyền cũng không thể hoàn toàn thôi động.
Quân Tiêu Dao trực tiếp tế ra Thất Thải Trảm Thiên Hồ, Đại La Kiếm Thai từ giữa dâng lên mà ra, chém ra kiếm khí rộng lớn, chống lại hũ Luyện Yêu.
Đồng thời chưởng ấn Hỗn Độn của bản thân Quân Tiêu Dao đè ép xuống, như bầu trời đổ xuống.
Một chưởng này chính là tuyệt sát.
Nhận ra được cảm giác tử vong kề bên, Long Thanh Huyền cũng bộc phát toàn bộ thực lực của chính mình.
Thậm chí huyết mạch thân thể đều đang thiêu đốt, muốn liều chết đánh cược một lần.
Hắn cũng điên cuồng thôi động Tam Sinh Luân Hồi Ấn.
Mà dưới điên cuồng cực hạn.
Long Thanh Huyền dường như đã nhận ra gì đó từ trong Tam Sinh Luân Hồi Ấn, trong ánh mắt mang theo ý chấn động.
Hắn giống như xuyên qua Tam Sinh Luân Hồi Ấn nhìn thấy một bóng dáng vô cùng mông lung mơ hồ, mang theo ý bàng quan.
Dường như không tồn tại trong giới này.
Đó không phải là bóng dáng của Yêu Thần.
"Lẽ nào..."
Vẻ mặt Long Thanh Huyền chấn động kịch liệt, giống như đã hiểu ra gì đó.
Mà trước mắt, Quân Tiêu Dao một chưởng áp xuống, lượn lờ Hỗn Độn Chân Hoả.
Long Thanh Huyền dù dốc hết toàn lực cũng không cách nào ngăn chặn, thân hình vẫn sụp đổ, hóa thành từng tấc tro bụi.
Nhưng trước khi chết.
Long Thanh Huyền điên cuồng cười nói: "Ha ha, thì ra là thế, thì ra là thế."
"Vẫn chưa kết thúc đâu, ngươi cứ chờ đó."
"Có lẽ ta không đối phó được ngươi, nhưng 'hắn tuyệt đối có thểi"
Lời nói vừa dứt, thân hình Long Thanh Huyền hóa thành từng tấc tro bụi trong Hỗn Độn Chân Hoả.
Nghe thấy lời của Long Thanh Huyền, ánh mắt Quân Tiêu Dao thâm thúy.
Trước đó, lúc Lục Nguyên vẫn lạc cũng từng nói mấy lời tương tự.
Nói đây không phải kết thúc, mà là bắt đầu.
"Tất cả đều có liên quan tới bí mật phía sau ấn ký."
Quân Tiêu Dao nhìn lại.
Quả nhiên. Ấn ký tràn ngập ý Luân Hồi đã biến mất không thấy, không biết tung tích.
Nhưng hiển nhiên không thể là bị Hỗn Độn Chân Hoả thiêu rụi.
Càng giống như là sau khi ký chủ bị phá hủy, rời khỏi ký thể.
Những đứa con khí vận đó cho rằng, ấn ký là bàn tay vàng của bọn họ.
Không nghĩ tới bọn họ chỉ là ký chủ ký sinh mà thôi.
Song Long Thanh Huyền đã vẫn lạc, chuyện này cũng coi như kết thúc.
Về phần tồn tại phía sau ấn ký.
Sau này cuối cùng vẫn sẽ phơi bày ra ánh sáng.
Quân Tiêu Dao ngược lại hy vọng có thể xuất hiện đối thủ làm hắn cảm thấy hứng thú.
Mà không phải như những đứa con khí vận như đồ này trong tay hắn.
Bên kia, hai mẹ con Ngân Phi, Ngân Quả cũng bổ nhào tới Vân Vong Quy.
"Phụ thân!"
"Vong Quy!"
Một nhà ba người giờ đây đoàn tụ.
"Quả Quả, Ngân Phi..."
Vân Vong Quy khôi phục thần chí, nhìn thấy người nhà xa cách đã lâu, cũng cảm khái.
Quân Tiêu Dao thấy một màn như vậy, cũng hơi mỉm cười.
Đối với hắn, thân tình cũng là thứ hắn coi trọng nhất.
Không quấy rầy người nhà này gặp lại.
Quân Tiêu Dao thôi động lực lượng của Thất Thải Trảm Thiên Hồ và Đại La Kiếm Thai, bắt đầu trấn áp hũ Luyện Yêu. Hũ Luyện Yêu này tuy không phải hũ
Luyện Yêu trong thần thoại truyền thuyết. Nhưng cũng là chí bảo hiếm thấy,
hơn nữa có tác dụng lớn đối với Yêu tộc.
Quân Tiêu Dao tuy không phải Yêu tộc, nhưng bảo bối bậc này cũng không thể cho không những Yêu tộc kia.
Quân Tiêu Dao thôi động thủ đoạn luyện khí trong Bảo Thư, trấn áp hũ Luyện Yêu.
Sau khi tạm thời trấn trụ nó.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao chuyển về phía trái tim Yêu Thần.
trái tim Yêu Thần đã héo rút hơn rất nhiều so với lúc trước, yêu năng cuồn cuộn ẩn chứa bên trong cũng yếu đi không ít.
Mà kén trùng thần bí trong đó bắt đầu giống như trái tim đập nhịp nhàng, hệt như có thứ gì đó sắp xuất thế.
Nhưng hẳn còn cần chờ thêm một thời gian nữa.
Mắt Quân Tiêu Dao rất tỉnh, hắn chợt nhìn thấy thứ gì đó.
Bấm tay bắn ra, từ trái tim Yêu Thân lấy ra một lát cắt đồng xanh cổ xưa.
"Đây là...
Ánh mắt Quân Tiêu Dao quan sát lát cắt đồng xanh này.
Mặt trên có khắc văn tự Yêu tộc chỉ chít, kích cỡ như một đám kiến.
Nhưng lại lập loè chói mắt như sao trời.
Người không có chút đạo hạnh, thậm chí muốn xem coi cũng rất khó.
Chuyện này đối với Quân Tiêu Dao tự nhiên không thành vấn đề. "Thì ra là Yêu Thần Cổ Kinh."
Sau khi xem một mặt, Quân Tiêu Dao thờ ơ nói.
Yêu Thần Cổ Kinh là kinh văn Yêu Thần tu luyện.
Đối với Yêu tộc là kinh văn vô thượng, cho dù không thể tu luyện, lấy ra làm tham khảo cũng được lợi vô cùng.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao lại không mảy may có sức hấp dẫn.
Thậm chí dù là làm tham khảo, hắn cũng cảm thấy không có ý nghĩa quá lớn.
Song đúng lúc này, vũ trụ bên trong của Quân Tiêu Dao lại có dị động.
Một bóng dáng thình lình vụt ra.
Là một con quạ nhỏ lông đen.
Đúng là Kim Ô Tiểu Hắc Tử.