Tình cảnh yên tĩnh mà ly kỳ.
Rất nhiều người thậm chí bừng tỉnh như mộng, cảm giác cảnh tượng nhìn thấy trước mắt như đang nằm mơ.
Vương giả thời cổ phong ấn của tộc Hiên Viên, một trong tam kiệt cứ vậy bị đánh bại?
Chuyện này có đôi phần đột ngột.
Một vương giả phá phong ấn còn chưa lộ ra hùng tâm, tranh đoạt cơ duyên đương thời.
Lại đã bại.
Thực ra trong lòng bọn họ từng có tưởng tượng.
Hai người quyết đấu, hoặc là Quân Tiêu Dao yếu hơn một bậc. Hoặc là đánh ngang tay.
Thậm chí, dù là đám người Vân Chiêu của Vân Thánh đế cung cũng nhiều nhất cảm thấy.
Quân Tiêu Dao có thể đánh lui Hiên Viên Tung Hoành cũng đã coi như rất cường thế rồi.
Nhưng mọi người đều tuyệt đối không nghĩ tới.
Vậy mà sẽ là loại kết quả này.
Hiên Viên Tung Hoành đã không phải rơi vào thế hạ phong.
Mà là thảm bại, không hề nghỉ ngờ!
"Sao có thể?"
Có hoàng nữ tộc Hiên Viên thấy một màn như vậy, sắc mặt tái nhợt, tay ngọc che miệng, khó mà tin được vào hai mắt mình.
Sắc mặt Dật hoàng tử cũng cứng lại.
Sau khi vùng đất Tiên Di mở ra, Quân Tiêu Dao không tới ngay từ đầu.
Còn có lời đồn đại vô căn cứ truyền ra, nói là Quân Tiêu Dao kiêng dè vương giả thời cổ phong ấn trong vùng đất Tiên Di.
Sợ chiến tích bất bại của hắn bị kết thúc.
Nhưng hiện giờ thì sao?
Ngay cả một trong Hiên Viên tam kiệt Hiên Viên Tung Hoành đều đã bại.
Điều này đủ để chứng minh, cho dù là vương giả phong ấn, yêu nghiệt thời cổ đều không phải đối thủ của Quân Tiêu Daol
Một yêu nghiệt ở trong thiên kiêu đương đại đều coi như tuyệt đối trẻ tuổi quá mức. Thế mà trực tiếp đánh bại vương giả thời cổ phong ấn của thế lực chung cực.
Chuyện này truyền ra đi sẽ gây nên chấn động.
"Khu... Ngươi..."
Hiên Viên Tung Hoành từ trong sơn thể sụp đổ phá ra.
Một cánh tay ra quyền của hắn rũ xuống, hiển nhiên xương cốt trong đó đã vỡ vụn.
Nhưng lấy thể chất của Hiên Viên Tung Hoành, đây cũng không phải vết thương chí mạng gì.
Mà làm người kinh hãi là, chiến giáp Thiên Tung trên người Hiên Viên Tung Hoành lại xuất hiện vết rạn, giống như đồ sứ nứt vỡ.
Điều này làm cho một số người đều hít ngược một hơi.
Nếu không có chiến giáp Thiên Tung hộ thân.
Vậy Hiên Viên Tung Hoành có thể thảm hại hơn không?
"Quyền pháp này của ngươi là gì?"
Hiên Viên Tung Hoành lúc này dưới cằm đều là máu, trên chiến giáp cũng nhỏ máu, thoạt nhìn tương đối có mấy phần thê thảm.
"Lục Đạo Luân Hồi Quyên.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
"Lục Đạo Luân Hồi Quyền, hay cho một Lục Đạo Luân Hồi Quyền!"
Hiên Viên Tung Hoành lau đi máu tươi trên khóe miệng.
Chiêu Tung Hoành Thiên Hạ, Tuyệt Không Thần Quyền này của hắn là chiêu thức hắn lấy làm tự hào. Trước kia tuy có người tiếp được một quyền này của hắn.
Nhưng cũng không giống như hôm nay, bị người lấy quyền pháp, phá quyền pháp.
"Đi"
Hiên Viên Tung Hoành không nói hai lời, xoay người rời đi.
Hắn biết, cho dù hắn còn dư sức nhưng cũng không làm gì được Quân Tiêu Dao.
Huống chỉ, Quân Tiêu Dao lại đã thi triển hết toàn lực ư?
Vẻ mặt đám người tộc Hiên Viên Dật hoàng tử cũng ngơ ngác.
Sau đó trong mắt đều có ý phức tạp.
Song cũng đi theo Hiên Viên Tung Hoành rời đi. Nhìn đến đây, Quân Tiêu Dao trái lại âm thầm gật đầu.
Hiên Viên Tung Hoành này tuy nói có điểm ngạo khí, nhưng còn may, không đặc biệt ngốc lắm.
Biết tiếp tục miễn cưỡng chỉ sẽ càng thêm mất mặt.
Đương nhiên, Quân Tiêu Dao còn có phương thức đơn giản hơn có thể dạy bọn họ làm người.
Ví dụ như thi triển ra thần thông mới của Sáng Thế Kỷ.
Nhưng trước mắt, chỉ riêng đối phó với một mình Hiên Viên Tung Hoành, Quân Tiêu Dao cảm thấy hoàn toàn không cần thiết.
Giết gà cần gì dao mổ trâu.
Có lẽ chờ lúc nào đó, có một đám yêu nghiệt thời cổ muốn vây công hắn, nói không chừng hắn mới có hứng thú thi triển ra.
Nhìn thấy tộc Hiên Viên rời đi.
Thiên kiêu tu sĩ thế lực khác như đám Lê tộc ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có phần không biết làm sao.
Bọn họ còn trông cậy tộc Hiên Viên và Vân Thánh đế cung đối chọi với nhau, nói không chừng bọn họ còn có thể được tí chỗ tốt.
Cho dù không cướp được Vũ Hoá Tiên Liên.
Nhưng trong vườn thuốc này cũng có mấy cây bán tiên dược trân quý.
Kết quả Hiên Viên Tung Hoành lại đã bại, tộc Hiên Viên xám xịt rời đi.
Quân Tiêu Dao không để ý đến đám ô hợp đó.
Không có tộc Hiên Viên, bọn họ ngay cả dũng khí xuất thủ đục nước béo cò cũng không có.
"Tiểu đệ, lợi hại nha."
Giọng nói ôn nhu như thanh tuyền giữa núi vang lên.
Vân Nhược Thuỷ ngưng mắt nhìn Quân Tiêu Dao.
Nàng sở dĩ tôn sùng Vân Đạo Nhất là vì cho rằng Vân Đạo Nhất có năng lực làm rạng danh Vân Thánh đế cung.
Mà bây giờ, nàng phát hiện, lựa chọn này hình như không chỉ có một mình Vân Đạo Nhất.
Biểu hiện và năng lực của Quân Tiêu Dao vượt xa tưởng tượng của nàng.
Huống chỉ còn đẹp trai như vậy.
"Chuyện này không tính là gì.” Quân Tiêu Dao nói.
Hiên Viên tam kiệt vẫn còn hai người.
Nếu có thể, hắn đều muốn gặp.
Không, thực ra là hắn muốn quét ngang tất cả yêu nghiệt thời cổ, xem có mấy người có thể địch lại hắn.
Mà cũng vào lúc này.
Cấm chế trận pháp thiên nhiên của Vũ Hoá Tiên Liên cuối cùng cũng bị phá mở.
Một mùi hương càng thêm nồng đậm toả khắp, làm cả người người ngửi tê dại, lỗ chân lông đều thư giãn mở ra.
Quân Tiêu Dao cũng đi tới trước Vũ Hoá Tiên Liên.
Không thể không nói, tiên dược quả thực rất phi phàm.
Trên cánh hoa sen khắc nổi hoa văn tự nhiên, tiên vụ lượn lờ, mơ hồ hóa thành các loại dị thú quý hiếm, cực kỳ kỳ lạ.
Vân Nhược Thuỷ nhìn thoáng qua, sau đó nói.
"Vân Tiêu tiểu đệ, ngươi thu lại nó trước đi, suy cho cùng có thể lấy được thứ này vẫn là nhờ phúc của ngươi."
"Ta cảm thấy, lấy năng lực của Nhược Thuỷ tộc tỷ, hẳn cũng sẽ không để Hiên Viên Tung Hoành cướp đi Vũ Hoá Tiên Liên này." Quân Tiêu Dao cười nhạt nói.
"Bất kể ra sao, mang về gia tộc, sau này lại xem phân phối thế nào." Vân Nhược Thuỷ đạo.
Tuy tiên dược mê người.
Nhưng Vân Nhược Thuỷ lại không hề có ý tranh đoạt.
"Cũng được."
Lúc Quân Tiêu Dao muốn thu hồi Vũ Hoá Tiên Liên.