Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 3133 - Chương 3346

Chương 3346 Chương 3346Chương 3346

 

 

Ầm!

 

 

Trong chốc lát, thiên địa nổ tung, Hiên Viên nguyên thần chấn động lùi lại mấy bước.

 

 

Vân Khê thấy vậy, di chuyển ánh mắt, nhìn thấy một thân hình bay qua hư không đến.

 

 

Hắn mặc áo gai rất đơn giản, không nhìn rõ mặt, như thật như ảo, khiến cho người ta mãi mãi không nhìn thấu hình dạng của hẳn.

 

 

Thân hình của hắn không đến mức anh tuấn thần võ nhưng tỉ lệ rất hoàn hảo, giống như tương hợp với thiên địa, hài hòa tự nhiên.

 

 

"Vân Đạo Nhất!"

 

 

Ánh mắt Hiên Viên nguyên thần đầy ngưng trọng.

 

 

Vị nam tử này chính là đế tử Thiên mạch phong tồn của Vân Thánh đế cung, Vân Đạo Nhất!

 

 

Hắn có một khí chất đối lập với bên ngoài, phiêu diêu mờ mịt, không nhiễm bụi trần.

 

 

Cũng không có dáng vẻ uy thế kinh thiên động địa hay khí thế bá đạo như những vương giả phong tồn thời cổ khác.

 

 

Tất cả đều cũ kỹ, tự nhiên, đơn giản.

 

 

Nhưng trong sự bình thản này lại như giấu giếm huyền cơ, bình tĩnh như biển rộng, bên trong lại mãnh liệt vô cùng.

 

 

"Dám đụng đến người của Vân Thánh đế cung ta, các ngươi to gan lắm."

 

 

Vân Đạo Nhất nói.

 

 

"Hừ, Vân Đạo Nhất, tính cách của ngươi vẫn như xưa" Hiên Viên nguyên thần hừ lạnh một tiếng.

 

 

Tuy nói vậy nhưng trong đáy mắt hẳn cũng có sự ngưng trọng.

 

 

Nếu như Vân Đạo Nhất là nhân vật dễ đối phó thì hắn đã ra tay từ lâu rồi.

 

 

"Đa tạ"

 

 

Vân Khê nhìn về phía Vân Đạo Nhất, lễ phép nói.

 

 

"Xem ra trong những ngày ta ngủ say, Vân Thánh đế cung đã xảy ra thay đổi lớn." Vân Đạo Nhất nói.

 

 

"Ta tên Vân Khê, đến từ đế tộc Vân thị ở Giới Hải." Vân Khê nói.

 

 

"Thì ra là vậy, Địa mạch trở về à.”" Vân Đạo Nhất gật đầu.

 

 

Tính cách của hắn là như vậy, không hề dao động, cũng không có chuyện gì khiến cảm xúc của hắn thay đổi lớn.

 

 

Cũng đúng lúc này, nơi này có rất nhiều người đến.

 

 

Cửu Sắc Tiên Cung hạ xuống.

 

 

Thiên kiêu có thể đến đây đều sẽ đến.

 

 

Cho dù không có được cơ duyên thì lấy ít đồ thừa cũng được.

 

 

"Đã lâu không gặp, Vân Đạo Nhất!"

 

 

Trong lúc này, bỗng nhiên có giọng nói vang vọng như sấm.

 

 

Một nhóm người đến.

 

 

Chính là Chiến hoàng tử và một trong Hiên Viên tam kiệt của tộc Hiên Viên, Hiên Viên Lôi Minh!

 

 

Hiên Viên Lôi Minh có khí tức bá đạo hùng mạnh như sấm chớp, Vân Đạo Nhất vẫn là dáng vẻ ung dung không vội vàng. Nhưng không chỉ như vậy.

 

 

Đám người Dật hoàng tử và Hiên Viên Tung Hoành cũng đến.

 

 

Người của tộc Hiên Viên gân như đều đến đủ. Ngoài ra ở một phía khác, mấy người Nguyên Như Ý của Tam Sinh điện phủ cũng hiện thân.

 

 

Đôi mắt bọn họ đều hướng về Cửu Sắc Tiên Cung trong hư không kia.

 

 

Phía khác còn có bóng người, yêu khí ngút trời đến.

 

 

Đó là người Yêu tộc.

 

 

Trong đó có vương giả phong tồn của Vạn Long Yêu môn và Cửu Phượng Tộc.

 

 

Bọn họ đến đây không chỉ vì đồ thừa.

 

 

Mà còn đến vì Quân Tiêu Dao.

 

 

Dù sao Quân Tiêu Dao cũng khiến cho tinh giới Yêu Hoang phẫn nộ cùng cực.

 

 

Hắn đã sớm trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Yêu tộc.

 

 

Vân Khê thấy nhiều người tụ tập thì nhíu chặt mày lại.

 

 

Trong tình huống này muốn bình yên đoạt được truyền thừa Địa Hoàng không phải chuyện đơn giản.

 

 

Đang vào lúc Vân Khê đang thầm nghĩ thì nàng cảm ứng được gì đó, đột nhiên nhìn lại.

 

 

Ở một hướng khác có nhóm người bay xuống.

 

 

Một người trong đó, tay nâng bảo tháp, chính là Đông Phương Hạo!

 

 

Mà đáng lưu ý là bên cạnh Đông Phương Hạo còn có ba người nữa, tỏa ra khí tức bất phàm. "Một truyền nhân Địa Hoàng khác cũng tới."

 

 

"Ôi ba người kia chắc là ba vị yêu nghiệt phong tồn của thế lực Tam Hoàng."

 

 

"Lần này có trò vui xem rồi."

 

 

Một số thiên kiêu bàn tán ầm ï.

 

 

"Vân Khê, giữa ta và ngươi nên kết thúc rồi."

 

 

"Rốt cuộc thiên mệnh Địa Hoàng là của ai, nên quyết định ở đây đi."

 

 

Đông Phương Hạo bình tĩnh nói lại đầy kiên quyết.

 

 

Hắn nhất định phải trở thành truyền nhân Địa Hoàng.

 

 

Bởi vì thứ này không chỉ đại diện cho danh dự, địa vị và quyên lực mà còn đại diện cho thực lực.

 

 

Có thực lực, hắn mới có thể tự tay báo thù Đông Phương Ngạo Nguyệt.

 

 

Sau khi biết Nguyệt Niệm Quân chính là Đông Phương Ngạo Nguyệt, Đông Phương Hạo càng gấp gáp muốn có được truyền thừa Địa Hoàng.

 

 

Sau đó sẽ vạch trân bộ mặt thật của nàng, tự tay báo thù.

 

 

Thậm chí trả thù cả đế tộc Đông Phương.

 

 

Tuy hắn họ Đông Phương nhưng đế tộc Đông Phương chỉ cho hắn những ký ức thống khổ.

 

 

Mà muốn làm tất cả những thứ này, hắn nhất định phải trở thành truyền nhân Địa Hoàng.

 

 

"Ngươi nói không sai, trận chiến tranh giành truyền nhân Địa Hoàng cũng nên kết thúc rồi." Vân Khê nói.

 

 

Đông Phương Hạo vì mục tiêu của mình, muốn đoạt được truyền thừa Địa Hoàng. Nàng làm sao lại không có chứ?

 

 

Chấp niệm của nàng chính là muốn khiến Quân Tiêu Dao thấy kiêu ngạo tự hào vì nàng.

 

 

"Cũng khá náo nhiệt đó."

 

 

Ánh mắt Vân Đạo Nhất nhìn qua, tộc Hiên Viên, Tam Sinh điện phủ, Thánh đô Tam Hoàng, thế lực Yêu tộc...

 

 

"Vân Đạo Nhất, với một mình ngươi không thể bảo vệ được Cửu Sắc Tiên Cung."

 

 

Hiên Viên Lôi Minh của tộc Hiên Viên mở miệng nói.

 

 

Nhưng Vân Đạo Nhất còn chưa nói gì thì một giọng nói trong trẻo như dòng suối vang lên.

 

 

"Hiên Viên Lôi Minh coi thường Vân Thánh đế cung ta không có ai sao?” Một hàng người đi vào.

 

 

Nữ tử nói chuyện, cầm một chiếc ô giấy, trên người mưa bụi mịt mờ.

 

 

Khuôn mặt như vẽ, mắt như lưu ly, răng như ngọc, nhan sắc rung động lòng người. Đây chính là nhóm người Vân Nhược Thủy.

 

 

"Đế Nữ Thiên mạch của Vân Thánh đế cung cũng tới!"

 

 

"Lần đầu tiên ta gặp một tuyệt sắc giai nhân như vậy."

 

 

Theo đám người Vân Nhược Thủy đến, nơi này lại xảy ra náo động.

 

 

"Đạo Nhất tộc huynh." Vân Nhược Thủy đến đây, mỉm cười nói với Vân Đạo Nhất.

 

 

"Bái kiến đế tử Đạo Nhất!"

 

 

Những thiên kiêu còn lại của Vân Thánh đế cung cũng lập tức chắp tay chào Vân Đạo Nhất.

 

 

Tuy uy vọng của Quân Tiêu Dao ở Vân Thánh đế cung có một không hai nhưng dù sao Vân Đạo Nhất cũng là vương giả thời cổ của Vân Thánh đế cung, còn là đế tử Thiên mạch. Thân phận địa vị vẫn còn, cho dù là đám người Vân Chiêu cũng cực kỳ kính cẩn.

 

 

Vân Đạo Nhất phất tay, thản nhiên nói: "Không cần nói lời thừa thãi nữa, xem ra vị Vân Khê cô nương này có duyên với truyền thừa Địa Hoàng."

 

 

"Không sai, đại trưởng lão cũng dặn dò ta phải trợ giúp đế nữ Vân Khê chiếm được truyên thừa Địa Hoàng."

 

 

Vân Chiêu nói. Chương 3347

 

 

Vân Đạo Nhất gật đầu đáp: "Tất nhiên rồi."

 

 

Sau đó Vân Đạo Nhất bước ra, đưa mắt nhìn xung quanh.

 

 

Khuôn mặt hắn mơ hồ ẩn trong sương mù, không có bao nhiêu người có thể nhìn thấu bộ dạng của hắn.

 

 

"Tất cả cơ duyên ở đây đều thuộc về Vân Thánh đế cung ta, mời chư vị trở về." Giọng nói của Vân Đạo Nhất thản nhiên.

 

 

Thậm chí có thể nói là nho nhã lễ độ.

 

 

Nhưng lời nói ra lại vô cùng bá đạo.

 

 

Có thể nói là dùng giọng điệu lễ phép nói ra lời bá đạo nhất.

 

 

"Quả nhiên tính cách của Vân Đạo Nhất này là như vậy..." Ở đây, vài vị yêu nghiệt thời cổ mang sắc mặt lạnh lùng.

 

 

Đừng nhìn Vân Đạo Nhất giống như không tranh giành quyền thế, lễ phép nho nhã.

 

 

Nếu người nào tin thật thì chắc chắn gặp thua thiệt.

 

 

"Vân Đạo Nhất, Vân Thánh đế cung các ngươi quá bá đạo, trước đó gây chuyện ở tinh giới Yêu Hoang, bây giờ ta sẽ thanh toán với các ngươi!"

 

 

Một yêu nghiệt thời cổ nói.

 

 

Chính là vương giả phong tôn của Vạn Long Yêu môn Yêu tộc, trên đầu có sừng thú vàng kim, sau lưng mọc Ứng Long cánh. Hắn tên là Long Tường Thiên.

 

 

"Vân Thánh đế cung rất bá đạo, khiến người ta oán trách, bây giờ còn muốn độc chiếm cơ duyên, nằm mơ đi." Phía khác, yêu nghiệt thời cổ của Cửu Phượng Tộc, Phượng Cửu Huyền nói.

 

 

Sau lưng hắn mọc cánh phượng, thân mặc bảo y, vâng sáng lưu chuyển, trong mắt sinh ra huyền quang chín màu, khí tức cực kỳ đáng sợ.

 

 

"Không sai, tất cả đều nên xem trọng cạnh tranh công bằng."

 

 

Lúc này một trong ba người đứng bên cạnh Đông Phương Hạo, nam tử áo vàng bước lên trước, mở miệng nói.

 

 

Hắn chính là Thiên Nguyên Tử trong Thiên Địa Nhân Tam Nguyên TỬ.

 

 

Mà Địa Nguyên Tử mặc áo bạc và Nhân Nguyên Tử mặc áo đen cũng bước lên.

 

 

Bọn họ cần trợ giúp Đông Phương Hạo đạt được truyền thừa Địa Hoàng, đương nhiên sẽ không chịu nhượng bộ.

 

 

Bên phía Tam Sinh điện phủ, đôi mắt đẹp của Nguyên Như Ý thâm sâu, nàng cũng không nói gì.

 

 

Bởi vì nàng đang chờ một người.

 

 

Nàng tin người kia nhất định sẽ đến.

 

 

"Ha ha, Vân Đạo Nhất, chỉ dựa vào Vân Thánh đế cung ngươi mà muốn ngăn cản tất cả mọi người đoạt lấy cơ duyên, ngươi cảm thấy điều này có thể sao?"

 

 

Tam kiệt Hiên Viên Lôi Minh, Hiên Viên nguyên thần, hiên Viên Tung Hoành cũng đứng ra.

 

 

Nhất thời, tám vị vương giả phong †ồn, yêu nghiệt thời cổ đều đứng ra.

 

 

Thấy vậy, cho dù là Vân Nhược Thủy cũng nhíu mày.

 

 

Vân Đạo Nhất rất mạnh, tu vi thâm bất khả lộ. Nhưng những đối thủ này đều không phải người lương thiện. Còn sắc mặt Vân Đạo Nhất vẫn bình tĩnh như nước.

 

 

Vào lúc hắn đang muốn mở miệng nói gì đó thì một giọng nói lạnh lùng đây cường thế vang lên.

 

 

"Một đám ô hợp cũng dám sủa ở đây? Hôm nay ngoại trừ muội muội ta ra, ai dám bước vào Cửu Sắc Tiên Cung này một bước thì đây sẽ là mộ của kẻ đó!"

 

 

Vừa nói ra, mọi người yên tĩnh.

 

 

Tên trên mộ ngươi để ta khắc!

 

 

Người có thể nói ra lời này.

 

 

Người có can đảm nói lời này với yêu nghiệt thời cổ.

 

 

Chỉ có một người!

 

 

Ấm!

 

 

Tâm mắt của mọi người bỗng nhiên đồng loạt chuyển hướng. Trên không trung một bóng dáng mặc đồ trắng băng qua hư không.

 

 

Đồng tử thâm thúy mang theo sự lạnh nhạt, giáng xuống rồi đưa mắt nhìn mọi người. Khác với kiểu "nho nhã lễ độ" của Vân Đạo Nhất kia.

 

 

Quân Tiêu Dao rất trực tiếp và thẳng thắn, không có quanh co vòng vèo gì.

 

 

Ai dám cản trở muội muội hắn đoạt cơ duyên, hắn sẽ để cho người đó hôm nay xuống hoàng tuyền, chỉ thô bạo đơn giản như vậy.

 

 

"Ga

 

 

Thấy Quân Tiêu Dao đến, Vân Khê nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền.

 

 

Quân Tiêu Dao hạ xuống nơi này, đầu tiên là hắn nhìn thoáng qua Vân Đạo Nhất, sau đó chắp tay: "Đa tạ tộc Đạo Nhất huynh." Hắn phải đối phó với Lê Thừa Thiên nên làm trễ chút ít thời gian. Có thể nói, nếu như không có Vân Đạo Nhất chấn nhiếp, đám người này e là đã cùng nhau xông lên rồi.

 

 

"Khách khí, quả nhiên là sóng sau xô sóng trước."

 

 

Vân Đạo Nhất đương nhiên có thể nhìn ra Quân Tiêu Dao không tâm thường.

 

 

Nói thật, Vân Đạo Nhất vẫn rất là hiếu kỳ với nhân kiệt trong đám hậu bối của gia tộc này, thậm chí tay cũng hơi ngứa.

 

 

Nhưng mà với cục diện trước mắt này, rõ ràng không phải lúc để luận bàn.

 

 

"Chính là hắn sao?"

 

 

Ánh mắt Hiên Viên Lôi Minh, Hiên Viên nguyên thân đều đông cứng lại. "Đúng vậy, các ngươi nhất định không được khinh thường."

 

 

Thấy Quân Tiêu Dao đến, vẻ mặt của Hiên Viên Tung Hoành khó coi.

 

 

Thể nghiệm chật vật trước đó vẫn còn hiện rõ mồn một ngay trước mắt.

 

 

"Thậm chí ngay cả ngươi cũng thất thủ, Hỗn Độn Thể này quả thật không hề đơn giản chút nào."

 

 

"Nhưng, cũng chưa chắc có thể quét ngang một giới được." Hiên Viên nguyên thần nói.

 

 

Mấy vương giả bị phong ấn hay yêu nghiệt thời cổ, tên nào mà chẳng lòng đầy kiêu ngạo. Trước khi bị người khác dạy dỗ, đương nhiên có hơi ngạo mạn rồi.

 

 

Hiên Viên Tung Hoành im lặng không nói, hắn đã từng bị người ta chỉnh cho một trận rồi, thế nên giờ phút này giữ yên lặng. Nói lời gì cũng đều vô dụng, lúc bị đánh là biết đau ngay ý mà.

 

 

"Ngươi chính là Vân Tiêu, chém giết hậu nhân Ứng Long Tử của tộc ta."

 

 

Yêu nghiệt thời cổ của Vạn Long Yêu Môn là Long Tường Thiên Đạo, trong mắt lóe lên một tia đối địch.

 

 

"Ngươi là.." Quân Tiêu Dao nhìn qua.

 

 

"Vạn Long Yêu Môn, Long Tường Thiên."

 

 

Quân Tiêu Dao câm nín.

 

 

Đám Long tộc này đều đặt tên thô tục như thế hết à.

 

 

Hở tí là Long gì đấy rồi tới Thiên.

 

 

Dù sao Long gì đấy Thiên hẳn giết cũng không ít, nên chẳng bận tâm lắm việc có thêm một tên như vậy.

 

 

"Còn có người của Cửu Phượng Tộc †a cũng bị ngươi giết chết ở tinh giới Yêu Hoang."

 

 

Vương giả bị phong ấn là Phượng Cửu Huyền của Cửu Phượng Tộc cũng đứng ra, ánh mắt bùng cháy lửa hận mang theo lạnh lùng.

 

 

Thấy cảnh này, rất nhiều thiên kiêu ở chung quanh đều âm thầm kinh hãi.

 

 

Đế tử Vân Tiêu này cũng biết kéo thù hận ghê, nhà nào cũng kết thù hết luôn.

 

 

Đối mặt với nhiều ánh mắt có lẫn hận thù bên trong đấy, sắc mặt của Quân Tiêu Dao vẫn thong dong bình thản như thường.

 

 

Hắn chẳng thèm quan tâm bản thân có bao nhiêu kẻ thù. Bởi vì hắn đi thẳng một đường đến đây, kẻ thù đã nhiều đến chẳng kế siết.

 

 

Nhưng đi đến cuối cùng chỉ có mình hắn!

 

 

"Ta nghĩ các ngươi có chút hiểu lầm, cho tới bây giờ ta cũng không phải nói chuyện với các ngươi bằng giọng điệu thương lượng."

 

 

"Muội muội của ta là truyền nhân của Địa Hoàng, đây là cơ duyên thuộc về muội muội của ta."

 

 

"Người nào đoạt thì người đấy chết, hiểu chưa hả?" Chương 3348

 

 

Quân Tiêu Dao nói thẳng ra luôn.

 

 

Nghe thấy như thế, tất cả mọi người ở đều là có thể cảm nhận được sự lạnh lùng và sát ý ở trong đó.

 

 

Quân Tiêu Dao quả thật không nói suông bao giờ.

 

 

Vân Khê nghe thấy lời này, trong lòng cảm động phải biết.

 

 

Nhưng ngay lập tức có một giọng nói lạnh lùng vang lên.

 

 

"Nhưng truyền nhân của Địa Hoàng cũng không chỉ có một mình Vân Khê."

 

 

Đông Phương Hạo đứng ra, hắn đương nhiên không thể nào chắp tay nhường truyền thừa Địa Hoàng được. Quân Tiêu Dao chỉ mỉm cười.

 

 

"Nếu ngươi chết rồi, không phải chỉ còn lại một mình muội muội của ta thôi sao?"

 

 

Nghe nói như thế, vẻ mặt của Đông Phương Hạo sững sờ ngay.

 

 

Những người còn lại đều lộ ra sắc mặt phức tạp.

 

 

Những lời này bá đạo đến vô pháp vô thiên rồi!

 

 

"Ngươi đến!"

 

 

Ba viện của Thiên Địa Nhân đều đứng ra hết, uy thế đảo loạn mây trời gió đất!

 

 

Quân Tiêu Dao không có để ý chút ấm ïĩ cỏn con này.

 

 

Hắn ngược lại nhìn về phía Vân Khê nói: "Khê Nhi, ngươi đi đi, nơi này có vi huynh ngăn cản, không ai có thể quấy rây đến ngươi đâu." Cơ duyên là cả tòa Tiên Cung này đều thuộc về muội muội hẳn. Vẻ mặt Vân Khê rung động, bàn tay nắm chặt, trong lòng xúc động.

 

 

"Ca, Khê Nhi sẽ không khiến cho ngươi thất vọng!"

 

 

Nàng đinh ninh nói ra.

 

 

Sau đó cũng không quay đầu lại, lao thẳng tới Tiên Cung.

 

 

Bởi vì nàng biết báo đáp lớn nhất dành cho Quân Tiêu Dao chính là trở thành truyền nhân duy nhất của Địa Hoàng!

 

 

Thấy Vân Khê lao đến Cửu Sắc Tiên Cung, những người ở đây không còn bình tĩnh đứng yên được nữa.

 

 

Đừng nói Đông Phương Hạo, cho dù là những người còn lại cũng khát vọng †ột cùng với truyên thừa của Địa Hoàng.

 

 

Dù cho không đạt được truyền thừa hạch tâm nhất, nhưng chỉ với một chút râu ria bên ngoài thôi cũng đã rất trân quý, đủ để bọn họ đánh cược một lần.

 

 

Thấy những tên kia bắt đầu rục rịch, Quân Tiêu Dao dậm chân đi ra.

 

 

Vốn dĩ khí tức của hắn đã thâm sâu giống như biển rộng rồi, thế mà giờ phút này đây lại để lộ ra ngoài, khí thế của Hỗn Độn lan tràn mãnh liệt, khiến cho thiên địa thương khung vì thế mà dao động!

 

 

"Ai muốn chiến thì ra tay."

 

 

Quân Tiêu Dao câu nói này ra không khác gì đang khiêu khích.

 

 

Hiên Viên Lôi Minh, Hiên Viên nguyên thần bước ra.

 

 

Ánh mắt của Hiên Viên Tung Hoành lóe lên, cuối cùng cũng đứng dậy.

 

 

Còn có Long Tường Thiên của Vạn Long Yêu Môn. Phượng Cửu Huyền của Cửu Phượng Tộc.

 

 

Còn có thế lực Tam Hoàng là Thiên Nguyên Tử, Địa Nguyên Tử, Nhân Nguyên TỬ.

 

 

Đầy đủ tám vương giả bị phong ấn và yêu nghiệt thời cổ đứng ra!

 

 

Cảnh tượng này có thể nói là khiến người người kinh hãi!

 

 

Đây chính là tám yêu nghiệt cường đại đã từng tung hoành ngang dọc một thời, giờ phút này lại đang cùng nhau đứng ra, chiến y trào dâng.

 

 

Đây là chuyện hiếm thấy!

 

 

"Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi, dù cho Vân Đạo Nhất và Vân Nhược Thủy của Vân Thánh đế cung cùng nhau ra tay, ba đánh tám khó mà đánh thắng được." Đám người nghĩ thầm.

 

 

Mấy yêu nghiệt thời cổ này ai mà chẳng có chút tài năng, với lại cũng chẳng là kẻ thiện lương gì.

 

 

Dù cho nhiều thêm một người thì chiến lực cũng sẽ có sự chênh lệch rất lớn.

 

 

Chớ nói chi là tám đánh ba, chiến lực này chênh lệch hơi bị lớn.

 

 

Cộng thêm đám người Đông Phương Hạo, Chiến hoàng tử, Hiên Viên Phượng Vũ, Nguyên Như Ý đều mang theo nỗi lòng riêng của từng người.

 

 

Vân Đạo Nhất và Vân Nhược Thủy thấy thế đều muốn tiến lên.

 

 

Trong mắt bọn họ, Quân Tiêu Dao tuy là Hỗn Độn Thể có chiến lực nghịch thiên, nhưng đối thủ quá đông thế này.

 

 

Thế mà đúng vào lúc này, Quân Tiêu Dao bỗng nhiên nói.

 

 

"Mong tộc huynh tộc tỷ bảo hộ Cửu Sắc Tiên Cung kia, đừng để cho bất kỳ ai đến gần hoặc đi vào bên trong."

 

 

"Cái gì, vậy ngươi..." Trong lúc nhất thời vẻ mặt của Vân Nhược Thủy đều là kinh ngạc, dường như vẫn chưa kịp phản ứng lại.

 

 

"Tám người này, một mình ta đối phó là đủ rồi."

 

 

Quân Tiêu Dao đứng chắp tay, thản nhiên nói.

 

 

"Cái gì!"

 

 

Quân Tiêu Dao cũng không che giấu gì cả cho nên tất cả những thiên kiêu ở đây đều nghe thấy những lời này.

 

 

Trong đầu bọn họ đều vang lên tiếng ong ong, tâm trí rung động, không thể tin được! "Ta... Ta không nghe lầm chứ, đế tử Vân Đạo muốn lấy một địch tám?"

 

 

"Một người độc chiến tám vương giả thời cổ, đây là bị điên rồi sao?"

 

 

"Cuồng, thật ngông cuồng, ở vũ trụ Khởi Nguyên này, đây chính là trận chiến Xưa nay chưa từng có!"

 

 

Mọi người đều sôi trào hết lên vì một câu nói của Quân Tiêu Dao.

 

 

Bởi vì chuyện này quá đáng kinh ngạc, không tài nào tin được.

 

 

Vương giả bị phong ấn hay yêu nghiệt thời cổ đều là thiên kiêu yêu nghiệt đã từng ít nhất một lần tung hoành ngang dọc một tỉnh giới, nhân vật độc chiếm vị trí đầu.

 

 

Mỗi một người đều không hề tâm thường, có thể xưng nhân tài kiệt xuất tuyệt đối, đủ để tranh đoạt thiên mệnh. Nhưng mà với mấy tên yêu nghiệt như vậy, thiên kiêu lúc bây giờ là Quân Tiêu Dao lại muốn một chiến tám!

 

 

Có thể nói, giờ phút này tất cả mọi người đều như rơi vào giấc mộng.

 

 

Đừng nói những người khác, ngay cả Vân Thánh đế cung bên này.

 

 

Rất nhiều thiên kiêu đều rung động trong đầu.

 

 

Dung nhan tú lệ của Vân Nhược Thủy cũng xuất hiện sự ngạc nhiên vô cùng.

 

 

Nàng biết tộc đệ này có chút bá khí, nhưng cũng không rằng có dũng khí một chiến tám.

 

 

Như này cũng không khỏi có hơi cuồng quá mức đi chứ.

 

 

"Làm vậy có phải hơi không cân sức quá rồi không?” Vân Đạo Nhất cũng hơi nhíu mày.

 

 

Cũng không phải hắn nghi ngờ thực lực của Quân Tiêu Dao.

 

 

Hỗn Độn Thể không thể nghi ngờ chính là tôn tại mạnh mẽ.

 

 

Nhưng để mà một chiến tám, dưới góc độ của Vân Đạo Nhất là một hành động gan dạ nhưng khó mà thành công được.
Bình Luận (0)
Comment