Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 3135 - Chương 3350

Chương 3350 Chương 3350Chương 3350

 

 

"Còn chưa tới giúp ta!"

 

 

Ngay giữa làn khói bụi mù mịt kia truyền đến giọng điệu phân nộ của Hiên Viên Lôi Minh.

 

 

Thật ra với thực lực của Hiên Viên Lôi Minh cũng không đến mức thê thảm như vậy.

 

 

Nguyên nhân chủ yếu vần là do: Thứ nhất, thực lực chân chính của Quân Tiêu Dao khiến hắn không thể nào ngờ được. Thứ hai, ngay từ đầu hắn không chiếm được thế chủ động, bị Quân Tiêu Dao áp chế, thế nên lúc sau vẫn bị áp chế không †ìm được cơ hội chuyển mình.

 

 

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Hiên Viên nguyên thần khó coi.

 

 

Thân là vương giả thời cổ, trong lòng có ngạo khí, đương nhiên không bằng lòng hợp tác với người khác để cùng đánh một người rồi.

 

 

Nhưng nhìn thấy Hiên Viên Lôi Minh bị áp chế, chuyện này không khác gì đang làm tộc Hiên Viên mất mặt.

 

 

Hiên Viên nguyên thần cũng ra tay.

 

 

Hiên Viên Tung Hoành ở bên cạnh tuy đã thấy qua thực lực của Quân Tiêu Dao từ lâu rồi, nhưng hắn vẫn không cam lòng, thế nên muốn tiếp tục chiến.

 

 

Cho nên, Hiên Viên Tung Hoành lại ra tay lần nữa.

 

 

Thấy hai người này ra tay, tất cả mọi người ở đây đều giật mình.

 

 

Hiên Viên tam kiệt vậy mà cùng nhau ra tay.

 

 

Đây tuyệt đối là cảnh tượng trước giờ chưa từng có. Huống chỉ đối thủ của bọn họ chẳng phải cũng là vương giả thời cổ như bọn họ, mà là một thiên kiêu đương thời.

 

 

Chuyện này hiếm có khó tìm hơn tất thảy.

 

 

Hai người Hiên Viên nguyên thần, Hiên Viên Tung Hoành ra tay, uy thế lay động đất trời.

 

 

Quân Tiêu Dao thấy thế bèn tạm lui cơ thể về.

 

 

Hiên Viên Lôi Minh cuối cùng cũng có được cơ hội thở dốc.

 

 

Hắn giờ phút này đây chật vật không thôi, nửa người đều bị đánh tan, máu chảy không ngừng.

 

 

Trên mặt, trên tóc đều là bụi đất.

 

 

Vẻ Mặt hắn lạnh lùng vô cùng, trực tiếp nuốt xuống một viên thuốc.

 

 

Hắn đồng thời vận chuyển Bất Hủ Thiên Lôi, trong cơ thể truyền đến tiếng răng rắc của xương cốt.

 

 

Những vết thương vỡ nát xương cốt kia đang dân dần khép lại.

 

 

"Vân Tiêu, ngươi đừng hung hăng càn quấy, vì ta vội vàng chưa chuẩn bị đầy đủ nên ngươi mới được lời như thế."

 

 

"Nếu không..."

 

 

Hiên Viên Lôi Minh chưa nói dứt câu đã thấy Quân Tiêu Dao lách mình đến trước mặt hắn, đấm ra một quyền!

 

 

Một quyền này không chỉ có là Lục Đạo Luân Hồi Quyền, mà còn có thêm cả Hỗn Độn Chân Hỏa!

 

 

Hiên Viên Lôi Minh há to miệng gào lên.

 

 

Lôi đình lấp lánh, một con Lôi Long mang theo sự hủy diệt lao tới.

 

 

Đấy chính là thần thông mạnh mẽ nhất của hắn, Thiên Long Lôi Âm!

 

 

Nhưng mà...

 

 

Âm!

 

 

Một quyền của Quân Tiêu Dao đánh nổ Lôi Long.

 

 

Sức mạnh sấm sét có mạnh mẽ cũng không sánh bằng Hỗn Độn Chân Hỏa của hắn.

 

 

Sau đó, Quân Tiêu Dao lại đánh ra một quyền, Hiên Viên Lôi Minh lại bị đánh cho bay đi lần nữa, bả vai nổ tung, mảnh vụn xương trắng bắn ra tung tóe!

 

 

Trong lúc nhất thời mọi người lại im lặng lần nữa.

 

 

Có thể nói bầu không khí ngay lúc này đây có chút quỷ dị. Hiên Viên Lôi Minh lại bị hành hạ tiếp.

 

 

Hắn mới vừa nãy còn bảo là do vội vàng không kịp chuẩn bị, nên Quân Tiêu Dao đánh được.

 

 

Kết quả hiện tại lại bị đánh bay.

 

 

Có thể nói là mất hết mặt mũi.

 

 

"Láo xược!"

 

 

Hiên Viên nguyên thần ra tay.

 

 

Giữa mi tâm xuất hiện dao động linh hồn sáng chói, hóa thành ảo ảnh trường mâu, đâm thẳng đến chỗ Quân Tiêu Dao.

 

 

"Linh hồn nguyên thần..."

 

 

Quân Tiêu Dao nhìn về phía Hiên Viên nguyên thần.

 

 

Đây là một thiên kiêu chuyên tu linh hồn nguyên thần, hắn cũng từng nghe nói qua.

 

 

Nhưng mà nguyên thân của Quân Tiêu Dao ăn chay hay gì? Sóng linh hồn của hắn cũng lan tràn ra bên ngoài. Thậm chí không dùng bất kỳ thần thông linh hồn nào, chỉ là dựa vào sức mạnh nguyên thân mênh mông đã có thể nghiền ép Hiên Viên nguyên thần.

 

 

"Cái gì, tu vi nguyên thần của ngươi!"

 

 

Cảm giác được Quân Tiêu Dao sức mạnh linh hồn đáng sợ kia giống như vô số biển rộng.

 

 

Hiên Viên nguyên thần lần đầu tiên biến sắc, không tài nào tin được. Có thể nói, dù cho cảnh giới của Quân Tiêu Dao có cao hơn, thực lực mạnh hơn đi nữa thì với Hiên Viên nguyên thần, nó chẳng là gì cả.

 

 

Bởi vì thứ hắn đang tự hào nhất chính là tu vi cảnh giới nguyên thần.

 

 

Trên cơ bản là cùng thế hệ không ai có thể địch lại. Thế nhưng hiện tại thì Sao. Nơi Quân Tiêu Dao đó lấy ra sức mạnh linh hồn còn kinh khủng hơn hắn rất nhiều lần.

 

 

"Cấp Hằng Sa đại viên mãn..." Hiên Viên nguyên thần khó có thể tin

 

 

Cho dù cảnh giới nguyên thân mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo đó, chẳng qua cũng chỉ mới là cấp Hằng Sa tiền kỳ mà thôi.

 

 

Cấp Hằng Sa tiền kỳ và cấp Hằng Sa đại viên mãn, tuy đều là cùng cấp Hằng Sa, nhưng chênh lệch có thể nói là khác biệt to lớn. Cả hai căn bản không cùng chung một khác niệm.

 

 

Thật giống như Chuẩn Đế nhất kiếp và Chuẩn Đế cửu kiếp, đều là Chuẩn Đế cả nhưng có thể đánh đồng sao?

 

 

"Đáng chết..."

 

 

Râm! Sức mạnh linh hồn va chạm, cơ thể Hiên Viên nguyên thần lùi lại liên tục.

 

 

Đầu óc hắn chấn động, cảm giác rạn nứt đau đớn.

 

 

Cho dù nguyên thần của hắn đặc thù thì giờ phút này cũng có vẻ hơi khó có thể chịu đựng, có cảm giác đau nhói kinh khủng.

 

 

"Chuyện này..."

 

 

Xem đến lúc này, tất cả mọi người ở đây đều hít vào một hơi lạnh.

 

 

Bọn họ cũng cảm nhận được luồng sức mạnh linh hồn của Quân Tiêu Dao như vô số biển sâu gộp lại.

 

 

"Đế tử Vân Tiêu tu luyện nguyên thần đến trình độ nào vậy?"

 

 

"Trời ạ, chiến lực vô song, cơ thể vô song thì cũng thôi đi, linh hồn nguyên thân vậy mà cũng sâu không lường được như thế... Một số thiên kiêu kinh ngạc cảm thán không thôi.

 

 

Ngay từ đầu, bọn họ còn tưởng rằng Quân Tiêu Dao muốn một đánh tám là đang mạnh miệng, nói chuyện khoác lác.

 

 

Bây giờ xem ra, không phải là không có khả năng này...

 

 

"Ta nói rồi, các ngươi chỉ có cùng ra tay mới có thể mang đến cho ta chút vui thú được." Quân Tiêu Dao chắp tay nói.

 

 

Âm!

 

 

Khí tức của Hiên Viên Lôi Minh vừa bị đánh bay đã hừng hực trở lại. Hắn thật sự tức giận rồi, liên tiếp bị vả mặt, chuyện này với hắn mà nói là sự nhục nhã.

 

 

Hắn lại ra tay lần nữa, để tay ở giữa, ánh chớp bắn ra xen lẫn vào nhau, cuối cùng hóa thành một tấm lưới che phủ vùng trời.
Bình Luận (0)
Comment