Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 3153 - Chương 3381

Chương 3381 Chương 3381Chương 3381

 

 

Nghĩ đến khả năng đó.

 

 

Trong lòng Quân Tiêu Dao còn có tò mò.

 

 

Hắn muốn xác nhận cách của bản thân có đúng hay không.

 

 

Nếu như là đúng.

 

 

Vậy thì Giới Uyên này đối với hắn không phải là tuyệt địa gì cả.

 

 

Trái lại là nơi tuyệt đối an toàn!

 

 

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao tiếp tục đi tới.

 

 

Đám nữ nhân cũng ngây ra.

 

 

Sắc mặt của Già Linh thì cứng lại, giống như vô cùng kinh ngạc, giống như khâm phục, nói: "Ngươi đúng là có dũng khí." Đổi lại là bất kỳ ai nhìn thấy cảnh tượng quái quỷ này, sợ là đã sớm chạy trốn rồi.

 

 

Quân Tiêu Dao chẳng những không lùi, trái lại còn muốn đi tìm nguồn gốc.

 

 

Sự gan dạ sáng suốt này khiến Già Linh không khỏi bội phục.

 

 

Chẳng qua trước mắt, ngoại trừ dựa vào Quân Tiêu Dao ra, thì dường như cũng không còn cách nào khác.

 

 

Cho nên bọn họ cũng đi theo.

 

 

Quân Tiêu Dao men theo tiếng nức nở loáng tháng, hốt hoảng đó.

 

 

Sương mù mê chướng đủ vây khốn cường giả Đế cảnh, cũng là thùng rỗng kêu to, căn bản không trói được hắn.

 

 

Không biết qua bao lâu.

 

 

Mọi người cảm giác chỉ là trôi qua mấy ngày, lại cảm thấy giống như trôi qua trăm nghìn năm.

 

 

Loại cảm giác này cực kỳ kỳ diệu.

 

 

Sương mù phía trước dần tản ra.

 

 

Cuối cùng mọi người cũng có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng phía trước.

 

 

Đó là biển Hư Vô đen kịt, âm u, không có chút sắc trời nào.

 

 

"Mảng biển này chính là ngọn ngưồn của sông Tam Đồ sao..." Hạ Uyển Họa lẩm bẩm nói.

 

 

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của đám người Quân Tiêu Dao đột nhiên ngưng lại.

 

 

Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy.

 

 

Ở nơi sâu trong biển Hư Vô hắc ám này.

 

 

Có một sườn núi màu đen cao vút.

 

 

Phía trên sườn núi thình lình có một bóng dáng mảnh khảnh đang thấp giọng khóc nức nở.

 

 

Tiếng khóc nức nở khiến cho người †a thương xót.

 

 

Đó là một thiếu nữ, ôm hai đầu gối, ngồi một mình trên sườn núi màu đen.

 

 

Nàng mặc váy trắng, không có trang sức.

 

 

Mái tóc dài đen như thác nước chiếu nghiêng xuống, che nửa khuôn mặt lại.

 

 

Nhưng nửa khuôn mặt còn lại lộ ra lại đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, cứ như không phải người thật, mà là đại danh từ hoàn mỹ.

 

 

Hai cánh tay của nữ tử ôm lấy bắp chân mảnh khảnh, cái cằm trong suốt kê lên đầu gối.

 

 

Trong đôi mắt có loại cô đơn như tuyết, lộ ra sự cô độc vạn cổ.

 

 

Khóe mắt của nàng như có vết tích của những giọt nước mắt để lại, còn có mấy giọt lệ óng ánh ngưng ở bên mặt.

 

 

Ánh mắt của Quân Tiêu Dao dừng lại, không phải bởi vì thiếu nữ đẹp đến thế nào.

 

 

Mà là ở bên cạnh của thiếu nữ thình lình có một mặt nạ quỷ!

 

 

"Quả nhiên!"

 

 

Quân Tiêu Dao không ngờ, chỉ là suy đoán mơ hồ có ý nghĩ hão huyền vừa rồi của mình.

 

 

Vậy mà lại là thật.

 

 

Mặt nạ quỷ!

 

 

Thiếu nữ này có nhân quả với Quỷ Diện Nữ Đất

 

 

Thậm chí, có lẽ nàng với Mộng Đế, Mẫu Hoa Bỉ Ngạn là thân một kiếp của Quỷ Diện Nữ Đết

 

 

Phát hiện này khiến tinh thân của Quân Tiêu Dao mơ hồ rung động.

 

 

Ở Giới Hải cũng có dấu vết của Quỷ Diện Nữ Đế để lại ư?

 

 

Mà thiếu nữ này tồn tại như thế nào vậy?

 

 

Một người hóa ra cấm địa Giới Hải.

 

 

Thậm chí còn được thế lực các phương vũ trụ Khởi Nguyên cho rằng là †ôn tại không cách nào tưởng tượng.

 

 

Lúc này, đám người Quân Tiêu Dao lại nhìn thấy.

 

 

Giọt nước mắt để lại trên mặt của thiếu nữ rơi xuống biển Hư Vô.

 

 

Trong nháy mắt tóe lên sóng lớn ngập trời, khiến cho sương mù khí cơ của nơi này.

 

 

"Lẽ nào..." Trong lòng đám người Quân Tiêu Dao dâng lên một suy nghĩ hoang đường.

 

 

Chẳng lẽ cái gọi là sông Tam Đồ thật ra chính là nước mắt của thiếu nữ này biến thành?

 

 

Điêu này hơi kinh khủng, khiến người ta không cách nào tin tưởng.

 

 

Sông Tam Đồ bị rất nhiều người kiêng ky, được xưng là nơi quy về của chúng hồn, lại là nước mắt hội tụ chảy xuôi mà thành.

 

 

Đổi lại là ai, tuyệt đối không ngờ đến điểm này.

 

 

Tuy thiếu nữ này không tản ra bất kỳ uy áp khiến người ta hít thở không thông nào.

 

 

Nhưng lại là điều khủng bố nhất.

 

 

Không cảm nhận được uy hiếp, chứng minh chênh lệch quá lớn. Mấy nữ nhân Đông Phương Ngạo Nguyệt đều có vẻ mặt nghiêm túc.

 

 

Tuy thiếu nữ này trông có dáng vẻ Vô hại.

 

 

Nhưng bọn họ đều biết nữ tử này tuyệt đối không phải là tồn tại có thể trêu chọc.

 

 

Mà tiếp theo, động tác của thiếu nữ lần nữa khiến ánh mắt bọn họ ngưng tụ.

 

 

Thiếu nữ như không còn muốn sống, đưa tay nắm một cái, cách không tạo vật.

 

 

Một mảnh giấy đen hiện lên.

 

 

Thiếu nữ cầm giấy đen, bắt đầu gấp thuyền giấy.

 

 

"Thuyền giấy đó là do nàng gấp..."

 

 

Mấy nữ nhân ở đây nhìn nhau.

 

 

Như vậy, có thể hoàn toàn chắc chắn. Thiếu nữ đó chính là tôn tại không cách nào tưởng tượng khiến cho thế lực các phương vũ trụ Khởi Nguyên kiêng ky.

 

 

Có lẽ cũng không có mấy người thực sự gặp qua thiếu nữ này.

 

 

Bọn họ đều không cách nào tưởng tượng.

 

 

Tồn tại khiến vô số đại lão kiêng ky lại là thiếu nữ tuyệt đẹp như vậy.

 

 

Ngay lúc trong lòng mấy nữ nhân rung động.

 

 

Thì bỗng nhiên Quân Tiêu Dao bước ra, đi về phía thiếu nữ đang gấp thuyền giấy.

 

 

"Tiêu Dao..."

 

 

Đông Phương Ngạo Nguyệt, Hạ Uyển Họa đều không khỏi căng thẳng tinh thần, sau đó hơi cắn răng, cũng đi theo. "Bọn họ đều điên rồi sao?"

 

 

Già Linh, Già Tâm cũng kinh ngạc.

 

 

Nếu trêu chọc đến tồn tại đó thì hậu quả sẽ khó lường.

 

 

Vậy mà Quân Tiêu Dao không hề kiêng ky, còn trực tiếp hiện thân.

 

 

"Cô nương..."

 

 

Quân Tiêu Dao đi đến bên cạnh sườn núi màu đen, suy nghĩ một lúc, rồi mở miệng nói.

 

 

"Hả?"

 

 

Khuôn mặt của thiếu nữ đang gấp thuyền giấy chuyển hướng về phía Quân Tiêu Dao.

 

 

Lộ ra đôi mắt hiu quạnh, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp.

 

 

Nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt của Quân Tiêu Dao, đôi mắt của thiếu nữ khẽ động. Vốn là biểu cảm cô độc vạn cổ, lại như được thắp sáng.

 

 

Như màn đêm tối tăm bỗng nhiên có tỉnh quang lập lòe.

 

 

Ánh mắt đó mang theo vẻ nghi hoặc.

 

 

"Ngươi là..."

 

 

Đôi mắt của thiếu nữ nhìn lên trên người Quân Tiêu Dao.

 

 

"Mạo muội quấy rầy tiền bối rồi, tại hạ Quân Tiêu Dao, là người của Vân Thánh đế cung."

 

 

Quân Tiêu Dao chắp tay nói.

 

 

Tuy mỹ nữ tuyệt đẹp trước mắt thoạt nhìn tuổi tác không lớn.

 

 

Nhưng nghĩ đến cũng biết, đây tuyệt đối là tôn tại có cấp bậc "lão quái vật".

 

 

Nói không chừng còn khủng bố hơn! Chương 3382

 

 

"Quân Tiêu Dao?”

 

 

Thiếu nữ thì thào lập lại một lần.

 

 

Tuy là ở vùng hung hiểm bí hiểm như Giới Uyên.

 

 

Nhưng thiếu nữ thoạt nhìn như vô hại.

 

 

"Sao lại cảm giác có chút quen thuộc..."

 

 

Đồng tử của thiếu nữ nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao, giống như là muốn nhìn thấu hắn.

 

 

Trong nháy mắt, Quân Tiêu Dao thấy trong đồng tử của thiếu nữ phản chiếu vô số cảnh tượng huyền ảo, còn có cảnh tượng nhật nguyệt tỉnh thân biến hóa.

 

 

Cho đến lúc này, mới lộ ra chỗ bất phàm của thiếu nữ.

 

 

Đổi lại là người khác, liếc mắt thì sẽ bị nhìn thấu tất cả, nguyên thần đều bị phân tích dò xét.

 

 

Nhưng tinh thần của Quân Tiêu Dao kiên cố.

 

 

"Chậc, không nhìn thấy nhân quả và quá khứ của ngươi."

 

 

"Hình như là một chùm sương mù dày đặc."

 

 

"Nhưng tại sao ta lại có cảm giác mơ hồ quen thuộc." Thiếu nữ nói.

 

 

Quân Tiêu Dao hít thở sâu.

 

 

Thực lực của thiếu nữ này thật sự kinh khủng.

 

 

Tuy với tu vi nguyên thần của hắn, thì vừa nãy cũng rung động không thôi.

 

 

May mà thiếu nữ này vốn không có ác ý với hắn, cho nên không làm tổn thương đến nguyên thân của hắn.

 

 

Nếu không thì nguyên thân của Quân Tiêu Dao đều không chịu nổi.

 

 

"Mặt nạ này..."

 

 

Bỗng nhiên Quân Tiêu Dao nhìn về phía mặt nạ quỷ được đặt bên cạnh thiếu nữ.

 

 

Mặt nạ trông hơi vụng về, giống như khóc cũng giống như cười.

 

 

"Đây là của ta..."

 

 

Thiếu nữ cầm lấy mặt nạ quỷ, giống như là một món bảo bối.

 

 

Quân Tiêu Dao suy nghĩ một lúc, cũng lấy ra một mặt nạ quỷ.

 

 

Sắc mặt của thiếu nữ lập tức thay đổi.

 

 

Sau đó, toàn bộ biển Hư Vô nổi lên gợn sóng cực lớn! "Ngươi là..."

 

 

Đồng tử của thiếu nữ ngưng lại, nhìn lấy Quân Tiêu Dao, kinh ngạc giống như mất hồn vậy.

 

 

Nàng trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Quân Tiêu Dao, sau đó giơ bàn tay ngọc lên.

 

 

"Tiêu Dao..."

 

 

Đám người Đông Phương Ngạo Nguyệt, Hạ Uyển Họa chợt thay đổi sắc mặt.

 

 

Nếu thiếu nữ này ra tay, sợ là toàn quân sẽ bị diệt.

 

 

Nhưng.

 

 

Ngay sau đó, mấy nữ nhân Đông Phương Ngạo Nguyệt lại ngây ra.

 

 

Bởi vì thiếu nữ giơ tay lên xoa mặt của Quân Tiêu Dao.

 

 

Từng tấc từng tấc, mặt mày lỗ mũi. Như miêu tả cái gì đó, muốn tìm thấy bóng dáng trong ký ức, bộ phận phù hợp.

 

 

Quân Tiêu Dao cũng dừng. lại, nhưng hắn không có động tác gì cả.

 

 

Bởi vì hắn biết, nếu như thiếu nữ gấp thuyền giấy này thật sự có nhân quả với Quỷ Diện Nữ Đế.

 

 

Vậy có lẽ sẽ không tổn thương đến hắn.

 

 

Dù sao thì Mẫu Hoa Bỉ Ngạn, Mộng Đế đều là như thế.

 

 

Bọn họ cũng có thể xem là một kiếp của Quỷ Diện Nữ Đế.

 

 

"Điều này... không thể nào..."

 

 

Già Tâm thấy thế, cái miệng nhỏ há thành chữ "O".

 

 

Thiếu nữ đó là tôn tại không cách nào diễn tả, bị rất nhiều người kiêng ky ở sâu trong Giới Uyên.

 

 

Nhưng hiện tại, sao nhìn như thiếu nữ mê trai vậy?

 

 

Hơn nữa, tuy Già Tâm không thể không thừa nhận Quân Tiêu Dao đẹp trai đến mức người thần đều phân nộ.

 

 

Nhưng dù mị lực có lớn cỡ nào, cũng không đến mức khiến "lão quái vật" này vừa gặp đã yêu đúng không?

 

 

Già Linh cũng kinh ngạc.

 

 

Còn về Đông Phương Ngạo Nguyệt và Hạ Uyển Họa thì biểu cảm lại có chút vi diệu.

 

 

Dù sao thì một thiếu nữ tuyệt đẹp xa lạ sờ mặt nam nhân của bọn họ trước mặt bọn họ.

 

 

Làm thế nào đều cảm giác có chút không đúng.

 

 

Chỉ là, bọn họ rõ ràng cũng phân biệt được quan hệ giữa cái lợi và cái hại.

 

 

Biết tình hình bên trong có thể không đơn giản như vậy.

 

 

Cho nên bọn họ cũng không có hành động gì.

 

 

Bọn họ đều không biết nhân quả giữa Quân Tiêu Dao và Quỷ Diện Nữ Đế.

 

 

Tất nhiên cũng sẽ không biết tại sao lúc này thiếu nữ gấp thuyền giấy lại có phản ứng như vậy.

 

 

Quân Tiêu Dao thì rõ ràng hơn ai hết.

 

 

"Là ngươi, thật sự là ngươi..."

 

 

"Ta luôn đợi ngươi..."

 

 

Thiếu nữ gấp thuyền giấy vuốt ve gò má của Quân Tiêu Dao, trong đôi mắt còn lộ ra cảm xúc đặc thù.

 

 

Từ khi nàng có ý thức thì nàng đã ở nơi này. Có một âm thanh luôn nói với nàng ở trong lòng nàng.

 

 

Là nàng đang tìm một người, đang chờ đợi một người.

 

 

Chờ đợi vô số năm tháng, đợi một đóa hoa nở.

 

 

"Ta đang đợi một đóa hoa nở, đã đợi rất nhiều năm tháng."

 

 

"Mà ngươi đã đến rồi."

 

 

Lúc này trên thân của thiếu nữ gấp thuyền giấy không có khí tức cường thế gì cả.

 

 

Càng không có uy thế vô địch khiến quần hùng của vũ trụ Khởi Nguyên đều kiêng ky.

 

 

Lúc này, nàng cực kỳ giống một thiếu nữ đang đợi người quan trọng ở trong lòng.

 

 

Mà bây giờ, nàng đã đợi được rồi. Trên khuôn mặt của thiếu nữ tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười.

 

 

"Cô nương, sợ là ngươi nhận nhầm người rồi, ta là Quân Tiêu Dao, cũng chỉ là Quân Tiêu Dao." Quân Tiêu Dao nói.

 

 

"Cái tên chỉ là một cách gọi mà thôi." Thiếu nữ gấp thuyền giấy nói.

 

 

"Ta không có quá khứ." Quân Tiêu Dao nói.

 

 

Hắn là tồn tại có Vận Mệnh Hư Vô, không dính nhân quả.

 

 

"Ngay cả nhân quả của bản thân ngươi đều không nhìn thấu, lại sao biết được quá khứ của mình chứ?"

 

 

Thiếu nữ gấp thuyền giấy chớp mắt nhìn Quân Tiêu Dao.

 

 

Quân Tiêu Dao im lặng.

 

 

Hắn không thể nói thẳng ta là người xuyên không đúng không? Đương nhiên, thứ như nhân quả với cấp bậc hiện giờ của Quân Tiêu Dao vẫn chưa cách nào chạm đến.

 

 

"Ta đã đợi rất lâu rồi, mà ngươi đã đến, vậy là đã đủ rồi."

 

 

Thiếu nữ gấp thuyên giấy nở nụ cười.

 

 

Thậm chí nụ cười đó đã quét sạch bầu không khí ảm đạm tối tăm ở nơi này.

 

 

Quân Tiêu Dao đều không biết nên đáp lại như thế nào.

 

 

"Đợi lâu như vậy, tại sao không rời đi?" Quân Tiêu Dao hỏi.

 

 

Hắn muốn biết quá khứ của thiếu nữ này.

 

 

Thiếu nữ gấp thuyền giấy khẽ lắc đầu.

 

 

"Ta không thể rời đi, ý nghĩa ta tồn tại chính là đợi một đóa hoa nở, đợi một người đến."

 

 

"Ngươi nói ngươi không phải là người đó, không phải là đóa hoa nở."

 

 

"Nhưng ta lại cảm thấy ngươi là đóa hoa nở ra của ta, là người ta chờ đợi."

 

 

Về điểm này, hiếm khi thiếu nữ gấp thuyền giấy không chịu khuất phục.

 

 

Có nhiều lúc, nhân quả không cách nào nói rõ được.

 

 

Chỉ dựa vào trực giác đã có thể cảm ứng.

 

 

"Hơn nữa, chẳng phải ngươi nghe thấy tiếng khóc của ta mới tới sao?"

 

 

"Chỉ có ngươi là có thể nghe được."

 

 

Thiếu nữ gấp thuyền giấy bổ sung.

 

 

Quân Tiêu Dao hoàn toàn cạn lời.

 

 

Hình như quả thật chỉ có hắn nghe thấy tiếng khóc nức nở của thiếu nữ. "Bởi vì ta ở nơi này, đợi đã lâu, lúc cô đơn lạnh lẽo thì muốn khóc." Thiếu nữ gấp thuyền giấy yếu ớt nói.

 

 

Nghe đến đây, cho dù là mấy nữ nhân Đông Phương Ngạo Nguyệt với Hạ Uyển Họa cũng đều im lặng.
Bình Luận (0)
Comment