Tĩnh lặng! Giờ phút này, tất cả náo động trong ngoài giới đều ngừng lại.
Toàn bộ tu sĩ thế lực mạnh đều ngây ngẩn cả người.
Sắc mặt của cả hai người Vân Khê và Vân Đạo Nhất cũng là cứng đờ. Vẻ mặt của Cơ Thái Tuế lộ ra sự sững sờ, đồng tử im ắng trợn to.
Có thể nói, giờ phút này trong mọi người. Chỉ có Quân Tiêu Dao là kinh ngạc.
Nhưng hẳn kinh ngạc không phải do Sở Tiêu ngồi lên vương tọa Khởi Nguyên giờ phút này.
Mà là không nghĩ tới, Sở Tiêu vậy mà có thể thi triển ra một chiêu như vậy. Đây là điều khiến hắn chẳng thể nào đoán ra được.
"Ngồi lên, ta ngồi lên..."
Giờ phút này, Sở Tiểu ngồi trên vương tọa Khởi Nguyên cũng đang ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới hắn lại thành công. Bởi vì chuyện này quá hiếm có và kỳ lạ.
Dù sao với xu thế này, mỗi lần hắn và Quân Tiêu Dao tranh phong đều thất bại thảm lại. Không có một lần nào hắn thắng được.
Cho nên, Sở Tiêu thậm chí đã thành thói quen thất bại ăn quả đẳng.
Thế nhưng lần này, cũng là lần tranh đoạt cơ duyên quan trọng nhất mà hắn thành công! Hắn cướp đoạt được cơ duyên quan lớn nhất từ tay của Quân Tiêu Dao.
Tuy thủ đoạn không trong sáng lắm, nhưng vậy thì thế nào? Thành bại mới là điều quan trọng nhất.
"Ta thành công, ta ngồi lên được vương tọa Khởi Nguyên rồi, ta mới là người thắng cuối cùng!" Sở Tiêu nhịn không được cười to lên.
Hắn cười tươi, khóe miệng tràn ra máu tươi. Rõ ràng, hắn thi triển chiêu này cũng phải trả một cái giá không hề nhỏ.
Thời Không Na Di, đối với Sở Tiêu lúc hiện tại mà nói, thi triển ra vẫn còn quá mức mạo hiểm.
Thậm chí rất có thể sẽ dẫn tới bị cắn trả mạnh mẽ, hậu quả nghiêm trọng vô cùng. Nói không chừng con đường tu luyện cũng sẽ bị ảnh hưởng to lớn
Nhưng Sở Tiêu không thèm đếm xỉa đến, nếu như đánh mất cơ hội lần này, thất bại ở đây, hắn sẽ hoàn toàn không có cơ hội trở mình. Dù cho có là nhân vật chính của khí vận thiên mệnh đi chăng nữa cũng không có khả năng cả một đời đều thắng thế trên đường đi của mình. Vậy chi bằng trực tiếp giải thoát được rồi.
Cho nên, Sở Tiêu cược một ván phát huy Thời Không Na Di mà bản thân mình vẫn còn chưa tu luyện hoàn thành.
Mà sự thật chứng minh hắn đã cược thắng!
"Đáng chết, tại sao là ngươi!" Đôi gò má của Cơ Thái Tuế đều đang run rẩy.
Hắn cũng đã lấy ra con át chủ bài, kết quả Sở Tiêu trực tiếp thừa cơ hội này leo lên ngồi.
"Làm sao lại..." Vân Khê và Vân Đạo Nhất cũng như bừng tỉnh, không nghĩ tới.
Mà bên ngoài, sau giây phút yên tĩnh ít ỏi, càng có thêm rất nhiều tiếng ôn ào, chấn phá thiên khung. Kinh ngạc, ngoài ý muốn!
"Tại sao có thể như vậy?"
"Sao ta lại không nghĩ đến kết cục này."
"Thủ đoạn của truyền nhân Nhân Hoàng không tâm thường a, lúc này xem như nổi lên rồi."
" Vân Tiêu thiếu đế vì sao không có trực tiếp ngồi lên chứ, hắn đang chần chờ cái gì?"
"Cái gọi là cơ duyên, qua thời cơ này thì sẽ không còn nữa, đáng tiếc..."
Phần lớn tu sĩ ở đây đều cảm thán tiếc nuối với Quân Tiêu Dao. Nhưng mà cũng không tiếng trào phúng nào.
Dù sao, với biểu hiện lúc bấy giờ của Quân Tiêu Dao.
Dù cho không có cơ duyên vương tọa Khởi Nguyên thì địa vị của hắn vẫn rất vững chắc. Sở Tiêu tuy ngồi lên vương tọa Khởi Nguyên nhưng cũng không nhất định có thể đánh bại được Quân Tiêu Dao.
Cho nên nhiều nhất cũng khiến mấy người bọn họ cảm thấy có chút đáng tiếc thôi. Ngôi trên vương tọa Khởi Nguyên, Sở Tiêu cười to như kẻ điên.
Không phải hắn không khống chế được tâm tình của mình.
Mà là hắn thật sự đã kìm nén quá lâu.
Bắt đầu từ lúc ở thế giới Thanh Dương đã bị Quân Tiêu Dao liên tục chèn ép.
Mỗi lần giao thủ với Quân Tiêu Dao đều kết thúc trong thất bại thảm hại.
Mà lần này, hắn cuối cùng cũng thành công, tính toán Quân Tiêu Dao một lân, đồng thời đoạt lấy đại cơ duyên cuối cùng.
Sở Tiêu thể hiện ra cảm xúc này cũng là điều có thể hiểu.
Nhìn thấy Sở Tiêu ngửa đầu lên trời cười to kia. Quân Tiêu Dao im lặng.
Hắn chẳng có cảm giác quá đáng tiếc gì. Có thực lực, có niềm tin. Cơ duyên có thể được thì dĩ nhiên càng tốt, không được thì cũng chẳng mất mát gì.
"Nhưng mà loại cảm giác không đúng mơ hồ kia.." Quân Tiêu Dao âm thâm nhíu mày.
Đúng lúc này, vương tọa Khởi Nguyên bùng lên ánh sáng lấp lánh.
Vô số lực lượng pháp tắc, Trật Tự Thần Tắc, phù văn đạo tuôn ra.
Như muốn bao phủ lấy Sở Tiêu.
Mà Sở Tiêu cũng có thể cảm nhận được lực lượng bản nguyên mênh mông bắt đầu tràn vào người mình.
Đồng thời, hắn xuất hiện một loại cảm giác, như bản thân mình là chúa tể của thế giới vậy.
Vô tận bản nguyên vũ trụ đều nằm trong tay hắn không chế, xoay chuyển theo ý niệm của hắn.
Loại cảm giác này thật sự quá mức tuyệt diệu.
Giống như mình trở thành chủ nhân của vũ trụ đứng ở trên đỉnh cao của thế gian.
"Ha ha, Vân Tiêu, đã lâu như vậy, khúc mắc giữa ngươi và ta cũng cuối cùng có khả năng đặt dấu chấm hết rồi"
Cảm thụ sức mạnh của bản thân mình đang mạnh dần lên không ngừng.
Ánh mắt của Sở Tiêu bễ nghễ, sắc bén mang theo sự tự tin mà trước nay chưa từng có.
Hắn giờ phút này thậm chí cảm thấy bản thân có thế tranh phong với cả Đại Đất
Đối với Sở Tiêu, Quân Tiêu Dao im lặng.
Sở Tiêu thấy thế, bèn cười lạnh nói: "Làm sao vậy Vân Tiêu, nói không nên lời?"
"Ngươi cũng đã biết chúng ta đã đời giây phút này từ rất lâu rồi?"
"Ngươi muốn báo thù vậy thì tới đi."
Vẻ mặt của Quân Tiêu Dao vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nhìn thấy như vậy, Sở Tiêu có chút không kiềm chế được.
Đã là cục diện gì rồi, Quân Tiêu Dao dựa vào cái gì vẫn có thể bình thản như thế chứ? Dựa vào cái gì vẫn dùng loại thái độ ấy từ trên cao nhìn đến hắn? "Được, ta đây..."