Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 3168 - Chương 3415

Chương 3415 Chương 3415Chương 3415

 

 

Đây là pháp chung cực, tuy không có Lục Táng cùng xuất hiện nhưng cũng đủ để gây khiếp sợ.

 

 

Bởi vì đối phó với Cơ Thái Tuế căn bản không cần dùng đến Lục Táng.

 

 

Bỗng chốc xuất hiện một chi khí dường như đủ để hủy diệt cả Chư Thiên.

 

 

Làn sóng hủy diệt của Thiên Địa Đãng Diệt lan ra khắp nơi.

 

 

Hắn cảm nhận được chỉ khí đáng sợ này đủ sức mạnh để hủy diệt cả đại giới.

 

 

Cơ Thái Tuế cuối cùng cũng đã không thể chịu đựng được nữa, khuôn mặt biến sắc hét to.

 

 

"Đợi đã, ta có thể nói..."

 

 

"Không cần thiết nữa rồi... Quân Tiêu Dao đáp trả đây lạnh lùng. Một chiêu trấn sát xuống.

 

 

Không hề có bất kì sự do dự nào.

 

 

Đối mặt với sự uy hiếp liên tục từ phía Quân Tiêu Dao, Cơ Thái Tuế thật sự đã không thể chịu nổi.

 

 

Cả người hắn như muốn rã ra.

 

 

Chính ngay giây phút ấy.

 

 

Trong người Cơ Thái Tuế, năng lượng bản nguyên của quả Hồng Mông tử sắc cuốn theo cả cây non Hồng Mông Thụ còn có cả ấn luân hồi ba kiếp.

 

 

Tất cả tạo thành một luồng sáng chói lóa ngay trong nháy mắt rồi biến mất.

 

 

Tốc độ này nhanh như thể hoàn toàn biến mất vào không trung.

 

 

Quân Tiêu Dao nhất thời lóe mắt.

 

 

Hắn đã âm thầm sử dụng Giá Y Ma Quyết lấy đi nhiều kí ức của Cơ Thái Tuế. Sau đó đã nhìn thấy một vài hình ảnh rất mơ hồ.

 

 

Hắn nhìn thấy cách đây rất lâu, Cơ Thái Tuế đã quỳ xuống trước một hòn đá xanh và thành tâm cầu nguyện.

 

 

Sau đó, một bản nguyên Hồng Mông Tử Khí từ hòn đá xanh ấy xuất hiện rồi biến mất vào trong người của Cơ Thái Tuế.

 

 

"Cái gì?" Quân Tiêu Dao bất ngờ thốt lên.

 

 

Tuy hắn biết Hồng Mông Đạo Thế của Cơ Thái Tuế không hê tâm thường, không phải là Tiên Thiên thì không tài nào có được.

 

 

Nhưng hắn không ngờ rằng, hóa ra là một hòn đá màu xanh đã ban tặng sức mạnh bản nguyên Hồng Mông cho Cơ Thái Tuế.

 

 

Điêu này quả thực khó mà tưởng tượng được.

 

 

Sau đó lại có rất nhiều mảnh vỡ kí ức của Cơ Thái Tuế xuất hiện.

 

 

Cái cảnh tượng gần nhất mà hắn thấy chính là.

 

 

Trong hòn đá xanh ấy, một ấn kí thoát ra dung hòa vào ấn đường của Cơ Thái Tuế.

 

 

Chính xác đó là ấn kí luân hồi 3 kiếp.

 

 

Quân Tiêu Dao xem như đã hiểu được nguồn gốc của ấn kí này rồi.

 

 

Nhưng chính vào lúc Quân Tiêu Dao muốn nhìn thấy một lần nữa.

 

 

Đột nhiên nguyên thần của Cơ Thái Tuế sụp đổ như thể có một sức mạnh bí ẩn nào đó bao trùm lấy nó, tất cả trở nên mờ mờ ảo ảo.

 

 

Trước lúc sắp chết thân niệm của Cơ Thái Tuế bỗng vang lên một lời nguyền rủa vô cùng đáng sợ.

 

 

"Chủ nhân, hắn... hắn sẽ không bỏ qua cho..."

 

 

"Mạng của hẳn là vô thượng, ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu."

 

 

Ngay sau đó, Cơ Thái Tuế hoàn toàn ngã gục xuống.

 

 

Quân Tiêu Dao đứng ngay đó, dáng vẻ đầy trầm tư.

 

 

Hòn đá xanh ấy nếu không có gì bất thường thì đó chính là Tam Sinh thạch - thánh vật được cất giữ trong Tam Sinh điện phủ.

 

 

Vì thánh vật này trứ danh khắp chốn nên không ai là không biết.

 

 

Biết thì biết đó nhưng rất nhiều người chỉ nghe qua tên của nó mà thôi.

 

 

Ngay cả trong Tam Sinh điện phủ những người có tư cách nhìn thấy được nó cũng rất ít.

 

 

Chỉ có một số người đứng đầu thật sự quan trọng mới đủ năng lực để tế tự.

 

 

Chẳng hạn như tư tế Nguyên Như Ý.

 

 

"Điều đó có nghĩa là những ấn kí trên người của đứa con khí vận ấy đều do Tam Sinh thạch mà ra."

 

 

"Nhưng Tam Sinh thạch đó tại sao lại có loại năng lực này và tại sao lại phải làm như thế?"

 

 

"Còn nữa, chẳng lẽ chủ nhân mà Cơ Thái Tuế nói đến chính là Tam Sinh thạch- thứ đã cho hắn bản nguyên Hồng Mông sao?”

 

 

"Nhận một hòn đá làm chủ nhân hay hắn ta còn có một chủ nhân khác?"

 

 

Tuy Quân Tiêu Dao đã có được manh mối nhưng vẫn cần phải suy xét lại.

 

 

Nhưng hắn biết viên Tam Sinh thạch đó nhất định có vấn đề, có lẽ nó liên quan đến một bí mật nào đó.

 

 

Vào lúc mà Quân Tiêu Dao đang †râm ngâm suy tư.

 

 

Hắn ta đâu biết rằng việc ra tay với Cơ Thái Tuế đã gây nên sóng gió lớn như thế nào.

 

 

Bên ngoài, tất cả mọi người nhìn thấy Cơ Thái Tuế ngã xuống đều cảm thấy lạnh cả sống lưng, khó mà tin được.

 

 

Trong ánh mắt chứa đầy sự kinh hãi và ngạc nhiên mà trước giờ chưa từng có.

 

 

Đây chỉ mới là vài chiêu thôi.

 

 

Cơ Thái Tuế chính là đã ngã gục dưới tay của Quân Tiêu Dao.

 

 

So với những trận giao chiến trước đây thì lần này quả thực không phải là một trận đấu tranh cấp bậc nữa.

 

 

Mà là một chiêu hạ gục tất cả, không hề có chút đắng đo, do dự.

 

 

"Chuyện gì đây? Cơ Thái Tuế ấy vậy mà lại bị giết một cách dễ dàng như thế này ư?"

 

 

"Chẳng lẽ trước đó khi Vân Tiêu thiếu đế đối đầu với bọn chúng đều không thi triển hết tất cả công lực sao?"

 

 

"Vậy thì có phần quá đáng sợ rồi, đây mới là sức mạnh thực sự của Vân Tiêu thiếu đế sao?"

 

 

"Chỉ với vài chiêu mà đã giết chết một vị Hồng Mông Đạo Thể vạn cổ vô song, thử hỏi mấy ai có thể làm được chứ?"

 

 

Vô số người run sợ như thể được chứng kiến một điều rất đôi kì lạ. Còn về các tu sĩ của Tam Sinh điện phủ, mỗi người đều hồn bay phách lạc, sau hồi lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

 

 

Nhiều người thậm chí đầu óc trống rỗng, chết lặng, không tài nào lý giải được chuyện đang diễn ra trước mắt.

 

 

Nguyên Như Ý cũng thất thần.

 

 

Tam quan của nàng đều đã bị cảnh tượng trước mắt phá hủy rồi.

 

 

Giết Hồng Mông Đạo Thể như thể giết một con chó.

 

 

Đây chính là sức mạnh thật sự của Quân Tiêu Dao.

 

 

Ngạc nhiên, kính nể, sợ hãi.

 

 

Ngay lúc này đây, Quân Tiêu Dao quả thực trở thành một kẻ vô pháp vô thiên trong mắt của tất cả mọi người.

 

 

Như thể chứng kiến một vị thần trẻ tuổi.

 

 

"Vân Thánh đế cung, các ngươi..." Sau khi lấy lại tỉnh thần, một tên cường giả của Tam Sinh Điện Phủ trừng mắt nhìn vào Vân Thánh đế cung.

 

 

Yêu nghiệt mạnh nhất Tam Sinh điện phủ bọn họ ấy vậy mà lại bị Quân Tiêu Dao giết chết rồi.

 

 

Chuyện này quả thật không thể tưởng tượng nổi.

 

 

Nói thật thì, dù là đám người như Vân Cảnh trưởng lão của Vân Thánh đế cung cũng có chút sững sờ.

 

 

Quân Tiêu Dao cũng có phần quá hung bạo rồi.

 

 

Đây gọi là một chiêu dứt khoát, gọn gàng.

 

 

Sức mạnh tối thượng của yêu nghiệt thời cổ, nói giết là giết. Càng đừng nói đến cái gì mà Hồng Mông Đạo Thể. Chương 3416

 

 

Nhưng mà đương nhiên đám người Vân Cảnh trưởng lão sẽ không trách Quân Tiêu Dao ra tay không có chừng mực.

 

 

Đây là cuộc đối đầu công bằng, không phải là một âm mưu, quỷ kế gì.

 

 

"Sao nào? Thắng hay bại đều là chuyện rất thường tình của nhà binh, muốn trách thì trách thiên kiêu của Tam Sinh Điện Phủ các ngươi quá kém cỏi rồi"

 

 

"Nếu như có thiên kiêu nào mạnh tới mức có thể đánh bại tộc Thiếu Đế thì Vân Thánh đế cung ta cũng sẽ không nhiều lời." Vân Cảnh trưởng lão nói.

 

 

"Ngươi..." Cường giả của cường giả của nghe đến đây tức không nói nên lời. Kẻ chết không phải là thiên kiêu nhà các ngươi, ngươi đương nhiên sẽ nói thắng thua là chuyện thường tình của nhà binh rồi.

 

 

Nếu như Quân Tiêu Dao xảy ra chuyện gì e là Vân Thánh đế cung phần lớn cũng đã chủ động ra tay rồi.

 

 

"Chuyện này chưa kết thúc đâu." Tên cường giả của Tam Sinh Điện Phủ sắc mặt tối sầm lại nói.

 

 

Việc Cổ Thái Tuế chết đối với uy danh và sĩ khí của Tam Sinh Điện Phủ là một đả kích rất lớn.

 

 

"Cuộc tranh đấu công bằng giữa những người trẻ, sống chết do trời định, đây là quy tắc của các thế lực lớn."

 

 

"Nếu như các ngươi muốn tính sổ món nợ này, Vân Thánh đế cung ta cũng sẽ theo các ngươi đến cùng." Một vài vị trưởng lão của Vân Thánh đế cung lãnh đạm nói.

 

 

Các thế lực khác đều kiêng dè Tam Sinh Điện Phủ nhưng Vân Thánh đế cung thì không.

 

 

Đủ loại náo động và phản ứng bên ngoài.

 

 

Không cách nào ảnh hưởng đến Quân Tiêu Dao.

 

 

Lúc này Quân Tiêu Dao đang suy nghĩ chuyện của Tam Sinh thạch.

 

 

Ấn ký đó càng giống như ký sinh trùng ký sinh trên người đứa con khí vận.

 

 

Một đời này, vì sự xuất thủ của Quân Tiêu Dao, thu hoạch những đứa con khí vận, trái lại làm cho ấn ký đó không công mà lui, bỏ chạy biến mất.

 

 

Mà đây cũng là vì sao Lục Nguyên, Trần Huyền, còn có Long Thanh Huyền.

 

 

Đám chí cường giả Thái Nguyên Đại Đế, Huyên Nhất Đế Sư, Yêu Thần liên quan đến sau lưng lại thần bí biến mất.

 

 

Phỏng chừng cũng không thoát được liên can với ấn ký này.

 

 

Mà tất cả chuyện này đều dừng trên Tam Sinh thạch.

 

 

Đại biểu Tam Sinh thạch đã liên quan đến đại nhân quả nào đó.

 

 

Thậm chí sau lưng vẫn còn có âm mưu lớn nào đó.

 

 

Lại liên tưởng đến họa kiếp huyết nguyệt, Thân Bí Nữ Đế, còn có âm mưu vương toạ Khởi Nguyên.

 

 

Trong mơ hồ, Quân Tiêu Dao giống như nhìn thấy âm mưu bố cục vạn cổ kia.

 

 

Lai lịch của đại độc thủ sau lưng thật sự không thể tưởng tượng.

 

 

Độ sâu bố cục làm người ta kinh hãi.

 

 

"Cho nên kế tiếp, cửa đột phá duy nhất chính là thánh vật của Tam Sinh điện phủ, Tam Sinh thạch."

 

 

Trong lòng Quân Tiêu Dao thâm nghĩ.

 

 

Lúc này, ánh mắt hắn lần nữa dừng trên người Sở Tiêu.

 

 

Sở Tiêu ngồi trên vương toạ Khởi Nguyên, lúc này đã không còn nhúc nhích.

 

 

Không phải từ bỏ giãy giụa.

 

 

Mà là hắn đã không còn năng lực giấy giụa nữa.

 

 

Tu vi cảnh giới của hắn đã rớt tới đáy cốc.

 

 

Tuy chưa đến mức trở thành phàm nhân hoàn toàn.

 

 

Nhưng cũng chỉ mạnh hơn phàm nhân một xíu mà thôi.

 

 

Một thân tỉnh hoa, đạo quả, pháp tắc, năng lượng, thiên phú, huyết mạch của hắn, tất cả đều bị chú văn màu đen quỷ dị cướp đoạt.

 

 

Dường như Sở Tiêu đã bị ép khô.

 

 

Vì thế phù văn màu đen cũng ẩn lui.

 

 

Đồng thời, cái gọi là vương toạ Khởi Nguyên này cũng trực tiếp sụp đổ, phiêu tán như mây khói.

 

 

"Ha... Ha ha, ha ha hai"

 

 

Sở Tiêu không nhịn được phát ra tiếng cười sầu thảm, mang theo tự giễu, châm chọc.

 

 

Vốn dĩ hắn cho rằng, hắn đã cướp đoạt cơ duyên lớn nhất của Quân Tiêu Dao, là người thắng cuối cùng.

 

 

Kết quả, đây lại là một cạm bẫy.

 

 

Đây là cái gọi là mệnh ư? Thực ra Sở Tiêu không tin số mệnh.

 

 

Hắn quật khởi từ trong nhỏ bé, từ thế giới Thanh Dương một đường tu luyện mà đến.

 

 

Nếu tin mệnh, hắn sẽ không có thực lực địa vị như bây giờ.

 

 

Mà hiện tại, đúng sai thành bại phút chốc thành hư không.

 

 

Hắn lại trở về hai bàn tay trắng.

 

 

Đến từ đâu về nơi đó, đây có lẽ là cách nói tốt nhất đối với Sở Tiêu.

 

 

Quật khởi từ trong nhỏ bé, cuối cùng lại quay về nhỏ bé.

 

 

Quân Tiêu Dao đi đến trước mặt Sở Tiêu.

 

 

Nhìn người áo trắng này, là núi cao hắn vĩnh viễn không thể vượt qua.

 

 

Ngày trước, hắn có thể nhìn thấy bóng lưng Quân Tiêu Dao. Mà sau lúc này, ngay cả bóng lưng Quân Tiêu Dao cũng không nhìn thấy.

 

 

Khoảnh khắc này, lòng Sở Tiêu như †ro tàn.

 

 

"Đấu lâu như vậy, ta cuối cùng cũng bại."

 

 

"Ngươi có thể giết ta."

 

 

Sắc mặt Sở Tiêu thê lương, vẻ mặt sầu thảm, không phản kháng nữa, nhìn về phía Quân Tiêu Dao.

 

 

Đổi lại trước kia, cho dù chỉ có một tia cơ hội, Sở Tiêu đều sẽ hăng hái phản kháng.

 

 

Nhưng bây giờ, hắn thật sự mệt rồi, cũng đã thật sự là hai bàn tay trắng.

 

 

Vẻ mặt Quân Tiêu Dao hờ hững.

 

 

Hắn chưa từng là thánh mẫu gì đó, cũng sẽ không tùy tiện thương hại người khác. Nhưng lần này, Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.

 

 

"Ngươi... Vì sao?"

 

 

Sở Tiêu nhìn vê phía Quân Tiêu Dao.

 

 

Không phải Quân Tiêu Dao nhân từ.

 

 

Mà là hắn cảm thấy không cần thiết.

 

 

Sở Tiêu đã hoàn toàn không dậy nổi.

 

 

Đây không chỉ là vì thiên phú, huyết mạch, đạo quả, pháp tắc, vân vân của hẳn đã bị cướp đoạt.

 

 

Mà là ngay cả khí vận của hắn cũng bị tước đoạt hoàn toàn.

 

 

Nếu chỉ mất đi cảnh giới tu vi gì đó, có lẽ Sở Tiêu còn có thể dựa vào khí vận vai chính thiên mệnh, nghĩ cách quật khởi lần nữa.

 

 

Nhưng ngay cả khí vận hắn đều đã mất.

 

 

Lúc này là chân chính không có tí quyền giãy giụa nào.

 

 

Không thể không nói, độc thủ sau màn bày ra âm mưu vương toạ Khởi Nguyên đủ tuyệt tình, đủ tàn nhẫn.

 

 

Đây là muốn cắt đứt triệt để tất cả con đường phía trước của một người, hoàn toàn phế bỏ hắn.

 

 

Quân Tiêu Dao chợt nghĩ đến một điểm.

 

 

Nếu vương toạ Khởi Nguyên này là dùng để nhằm vào hắn thì sao?

 

 

Đây là có người muốn phế bỏ hắn sao?
Bình Luận (0)
Comment