Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 3171 - Chương 3419

Chương 3419 Chương 3419Chương 3419

 

 

Dịch Chu mặc đạo bào màu đen trắng, thoạt nhìn vô cùng mộc mạc.

 

 

Diện quan như ngọc, môi hồng răng trắng giống như một đạo nhân thiếu niên có loại khí chất nhàn dật tiêu sái.

 

 

Quân Tiêu Dao tiếp kiến Dịch Chu, cùng hắn uống trà trong một cổ đình.

 

 

"Chúc mừng thiếu đế, lần này cánh cửa Khởi Nguyên qua đi."

 

 

"Cả vũ trụ Khởi Nguyên sẽ không còn người cùng thời nào có thể sánh vai với ngươi." Dịch Chu nói.

 

 

"Dịch huynh khách khí, chỉ có điều, ta lại có một nghi hoặc." Quân Tiêu Dao nói.

 

 

Vẻ mặt Dịch Chu chợt ngưng, sau đó nói: "Chẳng lẽ thiếu đế muốn dò hỏi về chuyện của vương toạ Khởi Nguyên?"

 

 

Quân Tiêu Dao nâng ly trà, nhấp một ngụm, nói: "Đúng vậy."

 

 

"Thần Cơ Lâu chấp chưởng thứ hạng của bảng vàng Khởi Nguyên."

 

 

"Bảng vàng Khởi Nguyên lại liên quan đến cơ duyên trong cánh cửa Khởi Nguyên."

 

 

"Hiện giờ vương toạ Khởi Nguyên lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn bậc này, nhưng đúng thật là làm người ta nghi hoặc."

 

 

Nghe được lời của Quân Tiêu Dao, sắc mặt Dịch Chu chợt vụt tắt.

 

 

Hắn bỗng cười nói: "Lời này của thiếu đế lẽ nào là nghi ngờ Thần Cơ Lâu ta?

 

 

Quân Tiêu Dao khẽ cười nói: "Lời này của Dịch huynh sai rồi, ta chỉ là biểu đạt một ít nghi hoặc thôi."

 

 

"Không biết Dịch huynh có thể vì ta giải thích nghi hoặc không?"

 

 

Dịch Chu lắc đầu nói: "Nói thật, sau khi biết được chuyện vê vương toạ Khởi Nguyên, ta cũng bất ngờ, không nghĩ tới."

 

 

"Tuy nói Thần Cơ Lâu ta được xưng tính hết thiên cơ, nhưng thiếu đế cũng đừng thật sự cho rằng, Thần Cơ Lâu ta có thể biết trước tất cả, không cần bói cũng biết."

 

 

"Nếu Thần Cơ Lâu ta có năng lực này, đã sớm có thể nhất thống thiên hạ"

 

 

Lời này của Dịch Chu nửa mang trêu chọc.

 

 

Đôi mắt Quân Tiêu Dao thâm thúy, chưa nói gì, chỉ cười nói: "Ngay cả Thần Cơ Lâu đều không rõ."

 

 

"Xem ra sau lưng vương toạ Khởi Nguyên thật sự có bí mật."

 

 

"Nếu thiếu đế cần, sau này ta cũng có thể về Thần Cơ Lâu điều tra một phen."

 

 

"Tuy không thể xác định có thể lấy được manh mối gì không, nhưng ít ra cũng có thể thử xem." Dịch Chu nói.

 

 

"Vậy thì đa tạ Dịch huynh” Quân Tiêu Dao giơ ly trà.

 

 

Sau đó, hai người lại nói chuyện với nhau thêm thời gian.

 

 

Dịch Chu cáo từ.

 

 

Nhìn bóng lưng Dịch Chu rời đi, đồng tử của Quân Tiêu Dao vô cùng thâm thuý.

 

 

"Dịch Chu, Chu Dịch."

 

 

"Thân Cơ Lâu rốt cuộc đóng vai nhân vật thế nào?"

 

 

Quân Tiêu Dao rơi vào suy nghĩ sâu xa.

 

 

Mà bên kia, Tam Sinh điện phủ.

 

 

Vì chuyện Cơ Thái Tuế vẫn lạc.

 

 

Cả Tam Sinh điện phủ đều rơi vào giữa một loại tranh cãi hỗn loạn.

 

 

Có người nói, phải vì Cơ Thái Tuế đòi lại một công đạo, để Vân Thánh đế cung trả giá đại giới.

 

 

Cũng có người nói, hiện tại là thời buổi rối loạn, chuyện hoạ kiếp huyết nguyệt còn chưa giải quyết, đừng lại dấy lên trận chiến bất hủ.

 

 

Nếu giữa thế lực chung cực dấy lên đại chiến, không phải chuyện vừa, toàn bộ vũ trụ Khởi Nguyên đều sẽ bị ảnh hưởng đến.

 

 

Mà trong tranh cãi hỗn loạn như này.

 

 

Tam đại thủ tọa của Tam Sinh điện phủ cuối cùng cũng phát ra mệnh lệnh.

 

 

Chuyên tâm cho chuyện hoạ kiếp huyết nguyệt, chuyện còn lại không cần thảo luận.

 

 

Mệnh lệnh này ngược lại khơi lên nghị luận không nhỏ trong Tam Sinh điện phủ.

 

 

Đương nhiên, ngại uy nghiêm của tam đại thủ tọa, mọi người không dám thảo luận bên ngoài.

 

 

Nhưng lén lút đều đang nghị luận.

 

 

Tam đại thủ tọa hình như không có quá mức để bụng chuyện Cơ Thái Tuế vẫn lạc.

 

 

Giống như Cơ Thái Tuế là một người công cụ, chết rồi cũng chẳng ảnh hưởng gì.

 

 

Chỗ sâu Tam Sinh điện phủ, trong †ổ điện. Một nữ tử tuyệt thế xinh đẹp xuất trần ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ.

 

 

Đang ngồi dưới một tảng đá xanh tu luyện, cầu nguyện.

 

 

Nữ tử mặc một bộ tố y đơn giản, tóc đen thẳng xoã trên vai ngọc, dáng người tú lệ thướt tha.

 

 

Da thịt trắng nõn như sữa, ẩn chứa thần hoa.

 

 

Dung nhan tuyệt mỹ vô ngần, môi không son mà đỏ, mi không vẽ mà đen.

 

 

Đúng là tư tế, Nguyên Như Ý.

 

 

Sau cánh cửa Khởi Nguyên, Cơ Thái Tuế vẫn lạc.

 

 

Tư tế như Nguyên Như Ý rõ ràng cảm giác áp lực có phần lớn hơn.

 

 

Hiển nhiên có một số gánh nặng đè lên người nàng.

 

 

Nói thật, Nguyên Như Ý cũng không cho rằng, bản thân là đối thủ của Quân Tiêu Dao.

 

 

"Nhân vật như vậy ở trong cổ sử trước kia căn bản là chưa từng xuất hiện."

 

 

Nguyên Như Ý nâng đầu, lộ ra chiếc cằm độ cung ưu nhã.

 

 

Nàng thở dài trong lòng.

 

 

Sinh ra trong đại thế này thật sự là một loại bi ai.

 

 

Mọi người đều sẽ trở thành phông nên cho Quân Tiêu Dao.

 

 

Đó là một ngọn núi lớn khó mà vượt qua.

 

 

"Còn có ai có thể sánh vai cùng hắn chứ?"

 

 

Nguyên Như Ý nhìn Tam Sinh thạch thờ phụng trên đài.

 

 

Mà đúng lúc này, nàng dường như nhìn thấy Tam Sinh thạch hơi rung lên.

 

 

"Làm sao mà..."

 

 

Nguyên Như Ý chớp mắt.

 

 

Chẳng lẽ là nàng hoa mắt?

 

 

Nhưng ngay sau đó, Tam Sinh thạch thật sự là hơi rung lên.

 

 

Hơn nữa còn mơ hồ hiện ra tử quang.

 

 

Từng luồng Hồng Mông Tử Khí giống như biến thành tiểu long màu tím quấn quanh Tam Sinh thạch.

 

 

"Đây là..."

 

 

Nguyên Như Ý nhìn đến đây, đồng tử chợt co lại.

 

 

Nàng không xa lạ khí tức này.

 

 

Đúng là Hồng Mông Tử Khí, cũng là năng lượng Hồng Mông Đạo Thể của Cơ Thái Tuế có. "Đây là chuyện thế nào?"

 

 

Nguyên Như Ý lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

 

Hồng Mông Tử Khí của Cơ Thái Tuế sao lại hiện hóa trên Tam Sinh thạch?

 

 

Mà điều làm nàng kinh ngạc hơn còn ở phía sau.

 

 

Bởi vì Tam Sinh thạch mơ hồ phát sáng, trong đó thấp thoáng hiện ra một gốc cây non màu tím.

 

 

Đúng là cây non Hồng Mông Thụ!

 

 

"Tại sao lại như vậy, đồ vật của Cơ Thái Tuế đều trở về trên Tam Sinh thạch?"

 

 

Tay ngọc Nguyên Như Ý che lại môi đỏ, không thể tin được một màn trước mắt.

 

 

Tam Sinh thạch là thánh vật Tam Sinh điện phủ cung phụng.

 

 

Cho tới nay đều vô cùng thần bí. Về phần lai lịch, không có ai biết, bởi vì đây là bí mật cấm ky.

 

 

Sợ rằng chỉ có tam đại thủ tọa mới biết gì đó.

 

 

Cho dù là tư tế ngày đêm cung phụng Tam Sinh thạch như nàng, thực ra cũng hoàn toàn không biết gì về Tam Sinh thạch. Chương 3420

 

 

"Không đúng, chẳng lẽ Hồng Mông Đạo Thể của Cơ Thái Tuế, bản thân nó có thể đạt được từ trên Tam Sinh thạch?"

 

 

Nguyên Như Ý chợt nghĩ như vậy.

 

 

Ánh mắt nàng lần nữa nhìn về phía Tam Sinh thạch.

 

 

Phát hiện Tam Sinh thạch như đang mơ hồ biến thành lưu ly nửa trong suốt.

 

 

Có ấn ký huyền ảo từ mặt ngoài Tam Sinh thạch hiện lên lưu chuyển.

 

 

Nếu Quân Tiêu Dao ở đây chắc chắn sẽ không xa lạ.

 

 

Bởi vì ấn ký đó đúng là Tam Sinh Luân Hồi Ấn xuất hiện trên người đám người Lục Nguyên, Trần Huyền, Long Thanh Huyền!

 

 

Mà trong Tam Sinh thạch còn có lực lượng tín ngưỡng vô tận đang lưu chuyển.

 

 

Đều là lực lượng tín ngưỡng của vô số người cung phụng triều bái Tam Sinh thạch ngưng tụ trong nhiều năm nay.

 

 

Ở trong đó, Nguyên Như Ý lại nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ mông lung.

 

 

Đó là một bóng người mơ hồ ở trong Tam Sinh thạch, giống như thần minh dựng dục trong cuống rốn.

 

 

Lực lượng tín ngưỡng, Tam Sinh Luân Hồi Ấn, Hồng Mông Tử Khí, cây non Hồng Mông Thụ, vân vân.

 

 

Đều cung cấp tẩm bổ cho người này.

 

 

Mà rung động của Tam Sinh thạch hình như cũng vì bóng dáng trong đó sắp ra ngoài.

 

 

"Sao lại như thế..." Trong lòng Nguyên Như Ý dấy lên sóng to gió lớn.

 

 

Thánh vật của Tam Sinh điện phủ, Tam Sinh thạch cung phụng lâu dài.

 

 

Trong đó vậy mà dựng dục một tồn tại siêu nhiên!

 

 

Chuyện này quả thực khiến người ta khó mà tưởng tượng!

 

 

Nói ra sợ rằng những người khác của Tam Sinh điện phủ đều sẽ khiếp sợ Vô cùng.

 

 

Nguyên Như Ý đè xuống chấn động dưới đáy lòng.

 

 

Nàng nhìn bóng dáng trong Tam Sinh thạch.

 

 

Thật sự giống như dựng dục một thần minh trẻ tuổi.

 

 

Hiện tại còn chưa xuất thế đâu.

 

 

Chỉ riêng luồng khí cơ phảng phất đã làm cho Nguyên Như Ý có một loại cảm giác hít thở không thông.

 

 

Như đang đối mặt với một thần minh không thể chiến thắng!

 

 

Hơn nữa từ rung động mơ hồ của Tam Sinh thạch có thể thấy được.

 

 

Tồn tại trong đó e là không lâu nữa thì thật sự có thể sẽ xuất thế.

 

 

Trong lòng Nguyên Như Ý bất chợt xuất hiện một ý tưởng.

 

 

Nếu tồn tại siêu nhiên trong Tam Sinh thạch thật sự hiện thế.

 

 

Vậy thì có năng lực quyết một trận với Quân Tiêu Dao không?

 

 

Về dị động của Tam Sinh thạch, Nguyên Như Ý không tuyên dương rộng rãi.

 

 

Mà âm thầm bái kiến tam đại thủ †ọa của Tam Sinh điện phủ. Tam đại thủ tọa biết được chuyện này, vẻ mặt bình tĩnh như đã sớm biết huyền bí của Tam Sinh thạch.

 

 

Bọn họ chỉ bảo Nguyên Như Ý đừng tuyên dương khắp nơi.

 

 

Chờ thời cơ tới, tự nhiên sẽ công khai.

 

 

Sau khi Nguyên Như Ý rời đi.

 

 

Tam đại thủ tọa liếc mắt nhìn nhau.

 

 

"Thời gian cuối cùng cũng sắp tới rồi sao?"

 

 

"Kỷ nguyên này là đại thế biến cách, người nọ cuối cùng cũng quyết định muốn hiện thế."

 

 

"Mà Tam Sinh điện phủ ta, cũng sẽ mượn chuyện này bước lên đỉnh phong chân chính."

 

 

"Chờ xem, sắp rồi..."

 

 

Âm thanh của tam đại thủ tọa yên lặng lại.

 

 

Hiển nhiên bọn họ đã biết gì đó, đang chờ đợi người nọ hiện thế.

 

 

Mà bên kia, tại Thánh đô Tam Hoàng của tỉnh giới Tam Sinh.

 

 

Đám người Tam điện chủ của Nhân Hoàng điện tức giận không thôi.

 

 

Sở Tiêu mà bọn họ hao phí tâm huyết bồi dưỡng, khâm điểm truyền nhân Nhân Hoàng, cứ như vậy kết thúc rồ.

 

 

Ngay cả Nhân Hoàng Kiếm đều bị cướp đi.

 

 

Đây có thể nói là hung hăng tát vào mặt Nhân Hoàng điện.

 

 

Truyền nhân Nhân Hoàng bọn họ lựa chọn cuối cùng lại đã phế.

 

 

Đây không thể nghỉ ngờ là châm chọc và vả mặt lớn nhất.

 

 

Còn có Địa Hoàng cung, lúc trước Đông Phương Hạo vẫn lạc đã làm danh vọng của mạch Tử Võ Thánh Vương đại ngã.

 

 

Nhưng cũng may Vân Khê cũng coi như người Địa Hoàng cung, còn là đệ tử của Phù Diêu Thánh Vương.

 

 

Cho nên Địa Hoàng cung không đến mức giống như Nhân Hoàng điện, bị chế nhạo trào phúng.

 

 

Lúc sau, Nhân Hoàng điện cũng phái người đến Vân Thánh đế cung, muốn đòi lại Nhân Hoàng Kiếm.

 

 

Kết quả người đến lại bị đuổi ra như khất cái.

 

 

Ngay cả tộc Hiên Viên đều không chiếm được lợi.

 

 

Nhân Hoàng điện càng đừng nghĩ.

 

 

Sau lúc này, Vân Thánh đế cung ngược lại yên tĩnh trở lại. Mà Quân Tiêu Dao cũng chuẩn bị lần nữa tu luyện.

 

 

Dâu sao hắn thu hoạch lần này cũng không nhỏ, Thời Thư, Nhân Hoàng Kiếm vân vân, đều tuyệt đối là vật giá trị vô lượng.

 

 

Vê phần thần phù Thanh Dương, Quân Tiêu Dao đưa nó cho Đại La Kiếm Thai luyện hóa.

 

 

Hồ lô Càn Khôn thì dung luyện vào trong Thất Thải Trảm Thiên Hồ.

 

 

Ngoài ra có một điểm, sự quật khởi của Sở Tiêu không rời được thiên địa càn khôn trong hồ lô Càn Khôn.

 

 

Đó thực ra cũng là một loại diễn hóa năng lực của Thời Thư.

 

 

Có thể làm cho tốc độ dòng chảy thời gian trong đó khác với bên ngoài.

 

 

Sau này Quân Tiêu Dao tham ngộ Thời Thư, tự nhiên cũng có năng lực khai thác ra không gian tương tự như thiên địa càn khôn.

 

 

Nhưng Quân Tiêu Dao cảm thấy, trong tình huống bình thường thì không cần phải vậy.

 

 

Bởi vì đối với Quân Tiêu Dao, điều hắn hắn để tu luyện không phải thời gian dư dả, mà là tài nguyên và cơ hội.

 

 

Cho dù cộng lại thời gian tuổi tác Quân Tiêu Dao ở Cửu Thiên Tiên Vực và Giới Hải, cũng chỉ có trăm tuổi, nhiều nhất năm sáu mươi năm mà thôi.

 

 

Sở Tiêu sở dĩ cần nhờ vào thiên địa càn khôn tu luyện là vì thiên tư của bản thân hắn không quá yêu nghiệt.

 

 

Cho nên chỉ có thể dùng nhiều thời gian hơn tu luyện.

 

 

Mà Quân Tiêu Dao lại khác. Lấy thiên phú cấp bậc Dị Số Chi Vương yêu nghiệt vô song của hắn.

 

 

Nhiều thời gian hơn không có ý nghĩa gì với Quân Tiêu Dao.

 

 

Dĩ nhiên cũng không thể nói hoàn †oàn vô dụng.

 

 

Ví dụ như lúc lĩnh ngộ thân thông pháp tắc, nhiều thời gian hơn vẫn có thể giúp Quân Tiêu Dao.

 

 

Ngoài ra, sáng tạo ra không gian tương tự thiên địa càn khôn.

 

 

Quân Tiêu Dao cũng có thể dùng để tăng lên tu vi của người bên cạnh, hoặc là thuộc hạ.

 

 

Do đó nên tham ngộ, Quân Tiêu Dao vẫn muốn tham ngộ.

 

 

Thời Thư dù là ở trong Cửu Đại Thiên Thư, cũng coi như huyền diệu nhất.

 

 

Muốn bước đầu lĩnh ngộ tự nhiên không đơn giản như vậy. Chương 3421

 

 

Mà vào lúc Quân Tiêu Dao chuẩn bị bế quan lần nữa.

 

 

Một người lại tới Vân Thánh đế cung, chỉ tên nói họ muốn tìm Quân Tiêu Dao.

 

 

Người nọ cũng coi như người quen.

 

 

Quân Tiêu Dao tạm thời không bế quan, đi gặp người đó.

 

 

Đó là một nữ tử tuyệt lệ mặc váy dài màu lam nhạt.

 

 

Tóc đen bóng loáng như tơ lụa, xoã trên vai ngọc.

 

 

Dung nhan thanh lệ tinh xảo, không hề có tỳ vết.

 

 

Mày đẹp cong cong, mũi đẹp cao thẳng, môi đỏ trơn bóng. Nhưng so với dáng vẻ thanh nhã tiên tử của nàng, dáng người lại rất quyến rũ, có loại cảm giác mê hoặc nhân tâm.

 

 

Nữ tử này đúng là đại tư mệnh của Thiên Hoàng các, An Nhiên!

 

 

"An Nhiên cô nương, đã lâu không gặp."

 

 

Nhìn thấy An Nhiên, Quân Tiêu Dao mỉm cười nói.

 

 

"Không nghĩ tới, Vân Tiêu thiếu chủ, bây giờ gặp lại ngươi đã là Vân Thánh thiếu đế của Vân Thánh đế cung vũ trụ Khởi Nguyên."

 

 

"Tiếc là lúc trước không cùng Tiên Dao muội muội bắt lấy ngươi, nếu không †a cũng có thể xem như một đại nhân vật rồi"

 

 

An Nhiên bật cười, vẫn là loại tư duy bay thả, không lựa lời. Song trong lòng nàng cũng cảm thán.

 

 

Tuy nói lúc trước tiếp xúc với Quân Tiêu Dao ở Giới Trong Giới.

 

 

Thân phận của Quân Tiêu Dao cũng đã xem như đứng ở đỉnh phong của Giới Hải.

 

 

Nhưng nói cho cùng vẫn còn một vũ trụ Khởi Nguyên.

 

 

Nhưng Quân Tiêu Dao trước mắt, dù là ở trong vũ trụ Khởi Nguyên cũng coi như đứng ở đỉnh phong nhất.

 

 

Thân phận hiện tại so với phía trước lại khác nhau rất lớn.

 

 

"Ha, An Nhiên cô nương nói đùa, ngươi cố ý đến tìm ta, sợ là có chuyện gì nhỉ?"

 

 

Quân Tiêu Dao hỏi.

 

 

Hắn đã quen thói quen khoa trương của An Nhiên, cho nên cũng không để ý.

 

 

"Sao, không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi, hay là nói, sợ Tiên Dao hiểu lâm?"

 

 

An Nhiên sóng mắt lưu chuyển, nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao nói.

 

 

Quân Tiêu Dao thờ ơ nói: "Nữ tử như An Nhiên cô nương đều không sợ hiểu lầm, ta lại có thể sợ cái gì chứ?"

 

 

Nhìn thấy dáng vẻ dửng dưng của Quân Tiêu Dao, An Nhiên cũng nâng tay ngọc đỡ trán.

 

 

Muốn đùa giỡn anh đẹp trai này cũng chưa có cơ hội.

 

 

Nhưng ngay sau đó, ý cười An Nhiên trên mặt vụt tắt, trở nên nghiêm nghị hơn phần nào.

 

 

"Thực ra, ta thật sự có chuyện mới đến" "Chuyện gì?" Quân Tiêu Dao hỏi.

 

 

"Là chuyện về Tiên Dao, ta không liên lạc được với nàng." Giọng điệu An Nhiên mang theo lo lắng nói.

 

 

"Chuyện thế nào?" Vẻ mặt Quân Tiêu Dao hơi ngưng.

 

 

Thì ra, là hảo hữu duy nhất của Lê Tiên Dao, An Nhiên có phương thức liên lạc đặc biệt với Lê Tiên Dao.

 

 

Nhưng khoảng thời gian trước, lúc nàng muốn liên lạc lại phát hiện không liên lạc được.

 

 

Mà Lê Tiên Dao, trước đó sau khi Tiên Di kết thúc, hẳn đã trở về Lê tộc.

 

 

Cho nên An Nhiên cũng trực tiếp đi Lê tộc ở tinh giới Hỗn Khư một chuyến.

 

 

Kết quả lại bị người Lê tộc ngăn cản.

 

 

An Nhiên chỉ nói muốn gặp Lê Tiên Dao một lần.

 

 

Nhưng người Lê tộc lại nói, Lê Tiên Dao đang bế quan.

 

 

An Nhiên đã nhận ra một tia không thích hợp, thối nhi cầu kỳ thứ, nói chỉ cần từ xa nhìn, nhận thấy được khí tức của Lê Tiên Dao là được.

 

 

Nhưng Lê tộc vẫn cự tuyệt, còn đuổi nàng ra ngoài.

 

 

Lúc này An Nhiên đã nhận ra, chuyện này không đơn giản.

 

 

Chỉ có điều dựa vào lực lượng nàng lại không thể làm được gì, càng không thể mạnh mẽ xông vào Lê tộc.

 

 

Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp duy nhất là đến tìm Quân Tiêu Dao.

 

 

Sau khi nghe xong chuyện này, trán Quân Tiêu Dao nhăn lại.

 

 

Thực ra trước đó Quân Tiêu Dao cũng định đi tìm Lê Tiên Dao.

 

 

Chỉ là vì một loạt chuyện chậm trễ hắn, cho nên không có thời gian đi.

 

 

"Vậy An Nhiên cô nương, ngươi cảm thấy sẽ là tình huống thế nào?" Quân Tiêu Dao hỏi.

 

 

An Nhiên trầm ngâm một lát, nói: "Ta cảm thấy, có lẽ Tiên Dao đã bị Lê tộc giam lại rồi."

 

 

"Dâu sao quan hệ của ngươi với Thiên Hoàng các và Lê tộc đều không tốt, hoặc đổi cách nói, rất kém."

 

 

"Mà Tiên Dao và ngươi lại thân cận như vậy, có lẽ là Lê Thánh để Lê Tiên Dao cắt đứt liên lạc với ngươi."

 

 

Không thể không nói, ý nghĩ của An Nhiên xem như có khả năng nhất.

 

 

Nhưng Quân Tiêu Dao lại nói: "Ta cảm thấy, không đơn giản như vậy." Quân Tiêu Dao tuy chưa từng chính diện tiếp xúc giao thủ với Lê Thánh.

 

 

Nhưng cũng có thể từ các phương diện nhìn ra, Lê Thánh tuyệt đối cũng coi như một nhân vật.

 

 

Hơn nữa còn là loại này tỉnh thông tính kế, coi mục tiêu của bản thân là duy nhất.

 

 

Mấy thứ khác, dù là thân tình cũng không tính là gì.

 

 

Nếu Lê Thánh chỉ đơn thuần mà không muốn để Lê Tiên Dao gặp nàng, vì thế biệt giam Lê Tiên Dao.

 

 

Vậy cũng coi như là Lê Thánh lòng mang nhân từ rồi.

 

 

Chỉ sợ Lê Thánh không phải một người nhân từ như vậy.

 

 

Ánh mắt Quân Tiêu Dao thoáng biến ảo, sau đó nói. "An Nhiên cô nương, đa tạ ngươi cho ta biết tin tức này."

 

 

"Vậy ngươi định làm thế nào?” An Nhiên hỏi.

 

 

Quân Tiêu Dao đương nhiên nói: "Dĩ nhiên là tự mình mang Tiên Dao về."

 

 

"Nhưng mà Lê tộc sẽ ngăn cản." An Nhiên nói.

 

 

Nhưng tiếp đó, vẻ mặt nàng cứng lại.

 

 

Bởi vì Quân Tiêu Dao nhẹ nhàng bâng quơ, không chứa một tia cảm tình nói.

 

 

"Vậy diệt Lê tộc."

 

 

Một câu đại biểu tai hoạ chiến tranh sắp lên, sắp có vô số sinh linh vẫn diệt.

 

 

Dù là An Nhiên cũng im lặng cạn lời.

 

 

Nàng suýt thì quên, công tử áo trắng đứng trước mặt nàng. Là tồn tại quyền thế ngập trời nhất toàn bộ vũ trụ Khởi Nguyên, thậm chí là toàn bộ Giới Hải.

 

 

Không chuyện gì hắn không thể làm được.

 

 

Không có bất cứ kẻ nào có thể ngỗ nghịch ý chí của hẳn.

 

 

Sau đó, An Nhiên rời đi.

 

 

Nàng biết, chỉ cần nói tin này cho Quân Tiêu Dao là đủ rồi.

 

 

Quân Tiêu Dao sẽ làm Lê Tiên Dao không có việc gì.

 

 

Nhìn bóng lưng An Nhiên đi xa.

 

 

Quân Tiêu Dao chắp tay sau lưng, Suy tư.

 

 

"Lê Thánh rốt cuộc đang chơi trò gì."

 

 

"Chỉ có điêu như vậy cũng tốt, có thể để Tiên Dao hoàn toàn nhìn rõ khuôn mặt thật của hắn." "Tiên Dao đã biết chân tướng thân thế của nàng, sở dĩ giãy giụa chỉ là rối rắm ơn Lê Thánh bồi dưỡng mấy năm nay."

 

 

"Nhưng nếu để nàng biết, nàng cũng chỉ là công cụ trong tay của Lê Thánh, vậy khúc mắc của nàng sẽ được cởi bỏ."

 

 

"Mà món nợ của Lê Thánh cũng nên thanh toán rồi." Chương 3422

 

 

Quân Tiêu Dao nghĩ tới Đông Phương Ngạo Nguyệt.

 

 

Hắn từng nói với Đông Phương Ngạo Nguyệt, con đường báo thù của nàng có hắn bên cạnh.

 

 

Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao muốn giúp Đông Phương Ngạo Nguyệt đi xong con đường báo thù này.

 

 

Nhưng dù sao Lê tộc cũng là đế tộc thượng cổ, khó đối phó hơn Thánh triều Thần Tiêu trước đó.

 

 

Càng đừng nói tới, Lê Thánh còn có một tâng thân phận khác là các chủ Thiên Hoàng các.

 

 

Nếu dính dáng vào thế lực Tam Hoàng cũng sẽ mang đến một vài phiền phức. Vân Thánh đế cung đương nhiên có năng lực tiêu diệt hắn, nhưng sẽ trả một vài đại giới.

 

 

Nếu có thể liên hợp với thế lực khác, đại giới này sẽ nhỏ đi rất nhiều.

 

 

Ngoài ra, muốn xuất thủ Lê tộc cũng cần một lý do chính đáng.

 

 

Lúc trước Quân Tiêu Dao đã để lại Lưu Ảnh thạch, ghi lại quan hệ giữa Lê Thừa Thiên và Ma Thiên tổ sư.

 

 

Nhưng như này vẫn chưa đủ, hắn còn cần sắp xếp khác.

 

 

Từng kế hoạch và sắp xếp thành hình trong đầu Quân Tiêu Dao.

 

 

"Trước mắt việc đầu tiên là điều động lực lượng then chốt nhất" Quân Tiêu Dao lẩm bẩm tự nói.

 

 

Lực lượng hắn chỉ tự nhiên là Thính Tuyết lâu. Là thế lực ngâm của vũ trụ Khởi Nguyên, lực lượng của Thính Tuyết lâu không thể khinh thường.

 

 

Lần này đánh Lê tộc cần dựa vào lực lượng của Thính Tuyết lâu.

 

 

Mà chiến đấu loại cấp bậc này, cho dù Quân Tiêu Dao có thân phận thiếu lâu chủ Thính Tuyết lâu.

 

 

Cũng phải báo cho người thượng tầng nhất.

 

 

Cũng là lâu chủ Thính Tuyết lâu thần bí!

 

 

"Tới vũ trụ Khởi Nguyên lâu như vậy, cũng là lúc gặp một lần." Ánh mắt Quân Tiêu Dao nhìn về nơi xa.

 

 

Tuy hắn gần như đã đoán được thân phận của người nọ.

 

 

Nhưng vẫn phải gặp một lần.

 

 

Sau đó, Quân Tiêu Dao không kinh động đến ai, đơn độc một mình rời khỏi tỉnh giới Vân Thánh.

 

 

Sau đó thông qua Truyền tống trận vượt giới, vân vân, lần nữa đi tới tinh giới Yêu Hoang.

 

 

Sau đó buông xuống dãy núi Hồng Hồ của tộc Hồng Hồ.

 

 

Vừa bước vào phạm vi đã có mấy bóng hình xinh đẹp xuất hiện tại đây.

 

 

Nữ tử váy đỏ dẫn đầu cực kỳ quyến rũ.

 

 

Đôi mắt hồ ly ngập nước giống như lúc nào cũng có hương vị mê hoặc tâm phách con người.

 

 

Mặt trái xoan xinh xắn, trắng mịn như ngọc, mũi đẹp cao thẳng, môi đỏ như son, tóc đẹp bóng loáng mềm mượt.

 

 

Đúng là thiên kiêu tộc Hồng Hồ, Liễu Như. "Bái kiến Vân Tiêu thiếu đế!"

 

 

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao, trong mắt đẹp của mấy hồ nữ đám Liễu Như đều toát ra vẻ kính sợ.

 

 

Loại kính sợ này là phát ra từ trong xương cốt.

 

 

Suy cho cùng trong khoảng thời gian này, Quân Tiêu Dao đã làm ra không ít đại sự.

 

 

Có thể nói, trong mười đại tỉnh giới của cả vũ trụ Khởi Nguyên, không có ai không biết Quân Tiêu Dao.

 

 

"Mang ta đi gặp Thiên Hương Yêu Tôn." Quân Tiêu Dao nói thẳng, đơn giản trực tiếp.

 

 

"Vâng."

 

 

Liễu Như kính cẩn cúi đầu, đi trước dẫn đường cho Quân Tiêu Dao.

 

 

Một đường đi vào, rất nhiều nữ tử tộc Hồng Hồ nhìn thấy Quân Tiêu Dao.

 

 

Từng người mặt mày ửng hồng, hai chân mềm nhữn.

 

 

Một nam tử danh chấn mười đại tỉnh giới, phong thân tuấn lãng, thân phận quý không thể tả như vậy xuất hiện trước mặt bọn họ.

 

 

Chỉ liếc mắt một cái cũng đủ làm đám hồ nữ này hưng phấn không thôi rồi.

 

 

Trong đầu sẽ nảy sinh rất nhiều ảo tưởng không thực tế.

 

 

Rất nhanh Liễu Như đã dẫn Quân Tiêu Dao tới một cung điện tráng lệ huy hoàng.

 

 

Vừa vào đã nghe được giọng nói kiều nhu mị hoặc của Thiên Hương Yêu Tôn.

 

 

"Thiếu đế đường xa mà đến, không tiếp đón từ xa, kính xin thứ lỗi." Thiên Hương Yêu Tôn ung dung mạn diệu, dựa người trên ghế nằm, tay ngọc nắm chặt tẩu thuốc, đang nuốt mây nhả khói.

 

 

Đường cong của nàng lả lướt phập phồng, hệt như quả mật đào đã chín mọng.

 

 

Sau lưng lại xoã ra chín cái đuôi hồ ly màu đỏ.

 

 

Thành thục dã lệ, phong tình vạn chủng.

 

 

"Lời xã giao thì không cần nói nhiều, Thiên Hương, ta tới đây chỉ có một mục đích." Quân Tiêu Dao nói.

 

 

"Cái gì?"

 

 

"Mang ta đi gặp Thính Tuyết lâu chủ."

 

 

"ð?"

 

 

Mắt Thiên Hương Yêu Tôn lộ ra kỳ quang, nhìn Quân Tiêu Dao.

 

 

"Kế tiếp ta muốn làm một chuyện, sẽ điều động lực lượng của Thính Tuyết lâu." Quân Tiêu Dao nói.

 

 

Thiên Hương Yêu Tôn nói: "Ngươi là thiếu lâu chủ, trực tiếp điều động là được mà”

 

 

"Lần này khác, bởi vì phải xuất thủ với đế tộc Thượng Cổ." Quân Tiêu Dao nói.

 

 

"Khó trách..."

 

 

Thiên Hương Yêu Tôn cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

 

 

Nếu phải đối phó với đối thủ bậc này, quả thực cần thông báo một tiếng.

 

 

"Ngươi xác định muốn đi?" Ánh mắt Thiên Hương Yêu Tôn có đôi phần quái lạ.

 

 

Quân Tiêu Dao khế gật đầu: "Đương nhiên, làm sao vậy?"

 

 

"Trước đó không phải đã nói, tính tình của chủ nhân có chút cổ quái, bài xích chán ghét nam tử."

 

 

"Tuy nói không biết vì sao chủ nhân lại khâm điểm ngươi trở thành thiếu lâu chủ"

 

 

"Nhưng nói thật, thiếp thân còn chưa từng thấy nam nhân nào có thể tiếp cận chủ nhân, cho nên đến lúc đó..."

 

 

Thiên Hương Yêu Tôn không nói tiếp nữa.

 

 

Quân Tiêu Dao nghe vậy thì có phần không nhịn được mà bật cười.

 

 

Hắn lắc đầu nói: "Yên tâm đi, Thính Tuyết lâu chủ sẽ không làm gì ta đâu."

 

 

Nếu là suy đoán của Quân Tiêu Dao không sai.

 

 

Thính Tuyết lâu chủ chẳng những sẽ không làm gì hắn, ngược lại còn sẽ giúp hắn.

 

 

Rốt cuộc đến bây giờ mới thôi, Thính Tuyết lâu cấp trợ giúp cũng không ít.

 

 

"Vậy thì được thôi."

 

 

Thiên Hương Yêu Tôn cũng đồng ý.

 

 

Dù sao Quân Tiêu Dao cũng là thiếu lâu chủ Thính Tuyết lâu chủ khâm điểm, nói không chừng thật sự sẽ đối đãi đặc biệt.

 

 

Theo sau, Thiên Hương Yêu Tôn cũng cùng Quân Tiêu Dao rời tỉnh giới Yêu Hoang.

 

 

Nơi bọn họ đến là một trong mười đại tinh giới của vũ trụ Khởi Nguyên, tinh giới Huyền Đàm.

 

 

Là một trong mười đại tỉnh giới của vũ trụ Khởi Nguyên. Tỉnh giới Huyền Đàm cũng là một tỉnh giới diện tích rộng lớn vô biên.

 

 

Trong đó cũng phân bố hỗn tạp các phương thế lực chủng tộc.

 

 

Sau khi vào tỉnh giới Huyền Đàm.

 

 

Thiên Hương Yêu Tôn cũng tiếp tục mang Quân Tiêu Dao tới một tinh vực.

 

 

Trong tinh vực này có một nơi dõi mắt khắp tinh vực đều rất nổi tiếng.

 

 

Tên là Phong Nguyệt lâu.

 

 

Nghe tên là biết, đây là một nơi phong nguyệt. Chương 3423

 

 

"Trụ sở của Thính Tuyết lâu này đều thiết trí trong nơi phong nguyệt à?”

 

 

Biết được địa điểm, Quân Tiêu Dao hỏi.

 

 

Trước đó, người phụ trách tinh giới Hỗn Khư cũng ở trong một nơi phong nguyệt, Xuân Tiêu lâu.

 

 

"Hì hì, nơi này khác với nơi phong nguyệt khác, đến lúc đó sẽ biết."

 

 

Thiên Hương Yêu Tôn chợt cười mỉm chỉ liếc mắt nhìn Quân Tiêu Dao.

 

 

Giống như đang mong chờ trò hay trình diễn.

 

 

Quân Tiêu Dao không tỏ ý kiến.

 

 

Nếu hắn đã đoán được thân phận của Thính Tuyết lâu chủ, tự nhiên cũng không sợ bản thân sẽ rơi vào nguy hiểm dì.

 

 

Sau khi qua một thời gian, Thiên Hương Yêu Tôn cũng cùng Quân Tiêu Dao tới Phong Nguyệt lâu.

 

 

Phong Nguyệt lâu này bất ngờ xây nên trên xác một ngôi sao.

 

 

Đưa mắt nhìn, cung điện san sát, bảo các lơ lửng giữa trời, bóng người qua lại như dệt, một phen cảnh tượng hồng trần.

 

 

Trên mặt Quân Tiêu Dao có sương mù mơ hồ hiện lên, thoáng che giấu tướng mạo của hẳn.

 

 

Dẫu sao lần này tới Thính Tuyết lâu là lén lút.

 

 

Nếu tin tức bị phanh khui lộ ra ngoài sớm, sợ rằng sẽ rút dây động rừng.

 

 

Thiên Hương Yêu Tôn chỉ liếc mắt nhìn Quân Tiêu Dao, che miệng cười. Sau đó hai người cùng nhau đi vào Phong Nguyệt lâu.

 

 

Mà sau khi vào Phong Nguyệt lâu.

 

 

Quân Tiêu Dao cuối cùng cũng hiểu, lời Thiên Hương Yêu Tôn trước đó, khác với nơi phong nguyệt khác là chỉ cái gì.

 

 

Bởi vì hắn không hề nhìn thấy một nam tử nào ở trong Phong Nguyệt lâu.

 

 

Thông thường mà nói, nơi phong nguyệt như này, người tới đều là nam tử chiếm đa số.

 

 

Nhưng Quân Tiêu Dao quét mắt nhìn, không hề nhìn thấy một nam tử nào.

 

 

Đưa mắt nhìn xung quanh, đều là oanh oanh yến yến, tràn ngập mùi son phấn.

 

 

Mắt Quân Tiêu Dao lộ ra dị sắc: "Vì sao không có một nam tử nào?” Thiên Hương Yêu Tôn mỉm cười, lúc này mới nói: "Bởi vì nơi này chỉ có nữ tử có thể vào, ngươi hiểu mà."

 

 

Thiên Hương Yêu Tôn ý vị sâu xa nhìn Quân Tiêu Dao.

 

 

Vẻ mặt Quân Tiêu Dao cũng chợt khựng lại.

 

 

Hay lắm, chơi bịp như vậy luôn?

 

 

"Cho nên, thiếu lâu chủ ngươi hẳn là nam tử đầu tiên vào Phong Nguyệt lâu này đấy."

 

 

Thiên Hương Yêu Tôn nhỏ giọng nói.

 

 

Quân Tiêu Dao im lặng cạn lời.

 

 

Thính Tuyết lâu chủ này bài xích nam nhân bao nhiêu, ngay cả nơi ở, xung quanh cũng đều là nữ tử.

 

 

Nhưng như vậy càng làm Quân Tiêu Dao thêm tò mò.

 

 

Mà lúc này, xung quanh, ánh mắt rất nhiều nữ tử cũng mang theo tò mò, sửng sốt, kinh ngạc nhìn Quân Tiêu Dao.

 

 

"Vậy mà có nam tử vào Phong Nguyệt lâu, đây vẫn là lần đầu tiên?"

 

 

"Nam tử đó là ai, lúc trước cũng từng có nam tử mạnh mẽ xông vào nơi đây, muốn tầm hoa vẫn liễu."

 

 

"Kết quả trực tiếp bị giết luôn."

 

 

"Nhưng nói thật, ta vừa thấy nam tử là có cảm giác sởn gai ốc, vô cùng bài xích."

 

 

"Nhưng công tử áo trắng kia lại cho người ta cảm giác như gió mát lướt qua mặt."

 

 

"Đúng vậy, công tử này rốt cuộc từ đâu đến..."

 

 

Quân Tiêu Dao đến đây, không thể nghi ngờ là đã gây nên náo động không nhỏ trong Phong Nguyệt lâu. Hắn chẳng khác gì quốc bảo trong vườn bách thú, bị vây xem.

 

 

Cho dù Quân Tiêu Dao sớm đã quen với loại chú mục này.

 

 

Lúc này rơi vào bụi hoa, cũng không khỏi có cảm giác dị dạng.

 

 

Nhìn đến đây, Thiên Hương Yêu Tôn cũng che miệng cười, âm thầm nói.

 

 

"Không nghĩ tới, Vân Tiêu thiếu đế danh chấn vũ trụ Khởi Nguyên cũng sẽ có lúc không thích ứng như vậy."

 

 

Trước đó Thiên Hương Yêu Tôn đã ôm tâm thái xem kịch.

 

 

"Được rồi, đừng trêu đùa nữa, đi thôi." Quân Tiêu Dao cũng bất đắc dĩ thở dài.

 

 

Phong Nguyệt lâu này có thể nói là Nữ Nhi quốc.

 

 

Đối với nam tử khác quả thực chính là thiên đường, chỉ tiếc bọn họ không vào được.

 

 

Cho dù vào được, cũng là một xác chết.

 

 

Ngoại trừ Quân Tiêu Dao, không có bất kỳ nam nhân nào có thể bước chân vào nơi đây.

 

 

Chỗ sâu Phong Nguyệt lâu.

 

 

Có một không gian tĩnh mịch.

 

 

Trong đó có một đại điện tọa lạc bên trong.

 

 

Xung quanh có một dải ngân hà vờn quanh.

 

 

Đó không phải từ hình dung, mà là thật sự là vậy, một đoạn ngân hà cắt xuống từ trong vũ trụ đặt ở nơi đây.

 

 

Hơn nữa trong đó còn mơ hồ có trận văn lưu chuyển.

 

 

Hiển nhiên là một trận pháp uy lực bất phàm.

 

 

Mà dường như đã nhận ra khí tức của đám người Quân Tiêu Dao, giữa ngân hà dâng lên một chiếc cầu hình vòm bạch ngọc, bắt qua trong ngoài.

 

 

"Đi thôi." Thiên Hương Yêu Tôn nói.

 

 

Hai người đi qua cầu hình vòm bạch ngọc, sau đó đi vào trước điện.

 

 

Thiên Hương Yêu Tôn thì lại bằng giọng điệu cung kính nói: "Chủ nhân, thiếu lâu chủ Vân Tiêu đã tới."

 

 

Quân Tiêu Dao thấy vậy, mắt lộ dị sắc.

 

 

Thiên Hương Yêu Tôn nói thế nào cũng là một Yêu Tôn, có thể so với cường giả Đế cảnh của Nhân tộc.

 

 

Thực lực địa vị cũng không tâm thường.

 

 

Kết quả lúc này mở miệng kêu chủ nhân, còn mang theo một tia cung kính.

 

 

Điều này đại biểu cái gì?

 

 

Đại biểu thực lực của Thính Tuyết lâu chủ hẳn phải mạnh hơn Đế cảnh bình thường rất nhiều.

 

 

Nếu không thì không thể khiến Thiên Hương Yêu Tôn thuận theo như thế.

 

 

Lúc Quân Tiêu Dao đang nghĩ thầm.

 

 

Trong điện truyên đến một giọng nữ lãnh đạm.

 

 

Tuy lãnh đạm nhưng lại đầy từ tính, âm thanh ngự tỷ dễ nghe.

 

 

"Đều vào cả đi."

 

 

Thiên Hương Yêu Tôn và Quân Tiêu Dao đi vào trong điện.

 

 

Trong cả cung điện giống như dung luyện vào một vùng hư không. Có tỉnh quỹ vận hành, đại tỉnh chuyển động.

 

 

Hệt như một vùng vũ trụ thu nhỏ.

 

 

Mà ở cuối vũ trụ ấy.

 

 

Có một vương tọa đen nhánh.

 

 

Vương tọa vô cùng rộng lớn, càng giống như một chiếc giường.

 

 

Phía trên là một nữ tử váy đen nằm dựa.

 

 

Cánh tay ngó sen trắng như tuyết của nữ tử váy đen chống cằm tuyết trắng như ngọc, dựa vào một bên tay vịn của vương tọa.

 

 

Thoạt nhìn không có uy nghiêm gì, thậm chí có vẻ hơi lười nhác.

 

 

Nhưng khí tức mịt mờ nàng lộ ra lại cao cao tại thượng, sâu không lường được, giống như tỏ rõ chênh lệch với chúng sinh. Nữ tử váy đen có một mái tóc đen nhánh như bóng đêm, xoã xuống.

 

 

Quỳnh nhan tinh xảo quá mức trắng bệch lượn lờ sương mù, bị khí cơ che lấp, cho người ta một loại cảm giác sương mù xem hoa, có loại xinh đẹp thân bí.

 

 

Dáng người không có đường cong quyến rũ Thiên Hương Yêu Tôn, nhưng cũng có loại lả lướt tỉnh xảo, thon dài duyên dáng.

 

 

Đặc biệt là phần cẳng chân và chân trân dưới làn váy đen, tinh tế không tì vết, trắng nõn hơn tuyết.

 

 

Đây là một nữ tử thần bí như đêm tối, mang theo mỹ cảm thần bí sâu không lường được.

 

 

Rồi lại cho người ta một loại khoảng cách giống như xa xôi không thể với tới. Chương 3424

 

 

"Chủ nhân”

 

 

Thiên Hương Yêu Tôn hành lễ với nữ tử váy đen.

 

 

Quân Tiêu Dao cũng hơi chắp tay nói.

 

 

"Vân Thánh đế cung Vân Tiêu, bái kiến Thính Tuyết lâu chủ."

 

 

Sau khi nói xong, trong điện lại một mảnh yên tĩnh.

 

 

Quân Tiêu Dao liếc mắt nhìn, phát hiện ánh mắt nữ tử váy đen nhìn về phía hắn thoáng thất thần.

 

 

Đồng tử đen nhánh như mặc ngọc hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp.

 

 

Một lát sau, ánh mắt nữ tử váy đen mới từ trên mặt Quân Tiêu Dao thu hồi. Sau đó, cuối cùng bà cũng mở miệng.

 

 

"Vân Thánh đế cung Vân Tiêu, đây là tên của ngươi sao?"

 

 

"Ta cảm thấy, vẫn là tên Quân Tiêu Dao dễ nghe."

 

 

"Đây hẳn là tên Quân Vô Hối đặt nhỉ?"

 

 

"Dù sao hắn đã từng nói, thành tiên dễ tiêu dao khó."

 

 

Nữ tử váy đen dứt lời, lân nữa nhìn về phía Quân Tiêu Dao, trong mắt tràn ra cảm xúc khắc cốt nào đó.

 

 

Mà làm Quân Tiêu Dao bất ngờ là.

 

 

Đó không phải là ý tôn kính.

 

 

Mà là một loại oán hận!

 

 

Thật ra trước khi gặp Thính Tuyết Lâu chủ, Quân Tiêu Dao đã có những suy đoán đại khái trong lòng. Nên lần này hắn tới đây cũng chỉ để xác nhận thôi.

 

 

Mà ngay lúc này, nữ tử mặc bộ váy đen lại trực tiếp gọi ra cái tên Quân Vô Hối. Thân phận của bà cũng không còn gì bất ngờ nữa.

 

 

Có lẽ đó là một trong Thân Vương Bát Bộ Chúng dướng trướng phụ thân Quân Vô Hối của hắn.

 

 

Lúc trước, khi Quân Tiêu Dao mới chuyển sinh tới Giới Hải, Quân Vô Hối đã nói có sự tồn tại Thần Vương Bát Bộ Chúng ở Giới Hải, có lẽ đến khoảnh khắc cần thiết họ có thể hỗ trợ cho Quân Tiêu Dao.

 

 

Trước mắt, vị nữ tử mặc váy đen này có lẽ là người dưới trướng của Quân Vô Hối. Bà thậm chí còn sở hữu thực lực đỉnh thiên.

 

 

Thật ra, lúc Quân Vô Hối thu phục các Thân Vương Bát Bộ Chúng thì không phải tu vi của cả tám kẻ kia đều thấp hơn ông. Có một người đi theo ông bởi vì bị tính cách của ông thu hút.

 

 

Nữ tử mặc váy đen này có lẽ là một †rong những người đấy.

 

 

Tuy nhiên, điều khiến Quân Tiêu Dao bất ngờ là khi nhắc tới cái tên Quân Vô Hối, những Thần Vương Bát Bộ Chúng khác như A Cửu và Lý Tín đều tỏ vẻ tôn sùng.

 

 

Nhưng tại sao đến lượt nữ tử này thì lại tràn đầy vẻ oán hận?

 

 

Cái loại oán hận của khuê phòng oán phụ này sắp tràn ra cả rồi.

 

 

Quân Tiêu Dao hoang mang một lát, nhưng lại nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt trở nên vi diệu.

 

 

Chẳng lẽ là...

 

 

Dường như nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Quân Tiêu Dao, nữ tử mặc váy đen kia bật cười với vẻ mỉa mai.

 

 

"Phụ thân ngươi hẳn là chưa bao giờ chủ động nói với ngươi về ta nhỉ?"

 

 

Quân Tiêu Dao nghe vậy thì im lặng, rồi khẽ gật đầu.

 

 

"Ta là Thánh Tuyết." Nữ tử váy đen tên Thánh Tuyết nói.

 

 

"Thì ra là Thánh Tuyết tiền bối." Quân Tiêu Dao đáp, gật đầu.

 

 

Thánh Tuyết nhìn hắn rồi thản nhiên nói: "Đúng là một thằng nhãi lễ phép."

 

 

Quân Tiêu Dao suy nghĩ một lát, rồi nói: "Đúng rồi. Thánh Tuyết tiền bối, Tinh Hải Hắc Ám.." Hắn nghĩ tới một khả năng.

 

 

Thánh Tuyết thờ ơ nói: "Phải, người thuần phục Tỉnh Hải Hắc Ám và thành lập Liên minh Hắc Ám là ta." Sự thật đã được phơi bày. Người thống nhất Tinh Hải Hắc Ám và là thủ lĩnh của Liên minh Hắc Ám đều là Thánh Tuyết.

 

 

"Thánh Tuyết tiền bối, ngài hợp nhất Tỉnh Hải Hắc Ám lại, thành lập ra Liên minh Hắc Ám. Rồi còn thành lập Thính Tuyết Lâu ờ vũ trụ Khởi Nguyên. Tất cả đều là những tổ chức sát thủ trong bóng tối. Không biết mục đích của ngài là gì..." Quân Tiêu Dao nhìn Thánh Tuyết, hỏi.

 

 

"Đương nhiên là để tình báo rồi" Thánh Tuyết thản nhiên nói: "Ngày trước, Quân Vô Hối để ta tới Giới Hải là để giám sát Hắc Họa và thu thập đủ loại các tình báo"

 

 

"Mà đối với các tổ chức Hắc Ám như thế, thu thập các tin tức là thế mạnh của chúng."

 

 

Chẳng biết tại sao, khi nghe Thánh Tuyết nói vậy, Quân Tiêu Dao lại cảm thấy có một sự oán hận mạnh mẽ trong từng câu từng chữ bà ta nói. Chả nhẽ đúng như những gì hắn nghĩ?

 

 

Nhưng với chỉ số EQ kia của Quân Tiêu Dao, hắn sẽ không bao giờ chủ động hỏi chuyện này. Hắn lười quản mấy chuyện này.

 

 

Mục đích của hắn bây giờ chỉ có một. Đó là dùng Thính Tuyết Lâu đối phó với Lê tộc.

 

 

Nghĩ tới đây, Quân Tiêu Dao lên tiếng: "Đúng rồi. Thánh Tuyết tiền bối, hôm nay ta tới đây là có chuyện quan trọng cần thương lượng, muốn nhờ tiền bối giúp đỡ..."

 

 

Quân Tiêu Dao nghĩ, Thánh Tuyết hẳn là sẽ giúp hắn chuyện này. Nhưng mà...

 

 

Nghe Quân Tiêu Dao nói vậy, Thánh Tuyết bật cười.

 

 

"Muốn ta giúp ngươi?"

 

 

"Đúng vậy." Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.

 

 

Ai ngờ, ngay sau đó, khuôn mặt tinh xảo lượn lờ trong sương mù của Thánh Tuyết lộ ra một nụ cười lạnh: "Muốn ta giúp ngươi? Ha ha! Ban đầu ta đúng là nên giúp ngươi. Không. Ta đã giúp ngươi rất nhiều lần rồi. Thậm chí còn nhường vị trí Thính Tuyết Lâu chủ cho ngươi."

 

 

"Và tất cả đều là vì nể mặt Quân Vô Hối. Tuy nhiên... Đột nhiên Thánh Tuyết chuyển lời.

 

 

"Đáng tiếc. Trên người ngươi lại đang chảy một nửa dòng máu khiến ta cực kỳ chán ghét. Chính là con tiện nhân Khương Nhu kia!"

 

 

Nghe Thánh Tuyết nói xong, sắc mặt Quân Tiêu Dao sâm xuống. Gia đình chính là giới hạn cuối cùng của hắn. Cho dù đó chỉ là những lời nói làm nhục mẹ hắn.

 

 

"Ngươi nói gì?" Quân Tiêu Dao hỏi, giọng điệu cũng lạnh hơn.

 

 

Thánh Tuyết rất mạnh, mạnh tới phi thường. Thậm chí hắn bây giờ cũng không thể chống đỡ được, trừ khi hắn tế ra pháp thân thần linh.

 

 

Nhưng dù có mạnh hơn nữa thì Quân Tiêu Dao cũng sẽ không lùi bước.

 

 

"Ta nói, Khương Nhu là tiện nhân." Thánh Tuyết lạnh lùng nhắc lại.

 

 

"À.." Quân Tiêu Dao bật cười: "Ta gọi ngươi một tiếng tiền bối, cũng vì kính trọng ngươi từng dưới trướng của phụ thân ta."

 

 

"Nhưng như vậy không có nghĩa ngươi có tư cách vũ nhục mẫu thân của ta” Quân Tiêu Dao tức giận, nhiệt độ của cả cung điện giảm xuống.

 

 

Nhưng Thánh Tuyết cũng hề tỏ ra giận dữ. Bà ta còn bật cười.

 

 

"Giống. Thật sự quá giống. Dáng vẻ tức giận của ngươi thật sự rất giống với Quân Vô Hối, đều quật cường và cố chấp như thế."

 

 

Nhắc tới Quân Vô Hối, trong đôi mắt của bà vẫn còn oán hận, nhưng cũng có một chút chấp niệm không thể buông bỏ.

 

 

Quân Tiêu Dao nhanh chóng bắt được điểm này, lạnh lùng nói: "Ra là vậy. Ta cũng hiểu rồi. Tại sao ngươi lại oán hận, thậm chí còn sỉ nhục mẫu thân ta như thế."

 

 

"Hóa ra là bởi vì ngươi không có được tình yêu của phụ thân ta. Ngươi cũng chỉ là một bại khuyển thôi!"

 

 

Hai chữ bại khuyển này có thể giết chết tâm tư của ai đó. Lực sát thương quá cao.

 

 

Dù Thánh Tuyết có là người có tính cách lãnh đạm, nhưng nghe tới từ kia, sắc mặt bà ta cũng đanh lại.

 

 

Nhiệt độ nơi này ngày càng hạ xuống, như thể muốn đóng băng linh hồn người lại rồi vỡ ra thành bột. Chương 3425

 

 

Sắc mặt Thiên Hương Yêu Tôn đứng bên cạnh cũng trắng bệch ra.

 

 

Hay lắm, dám mắng Thánh Tuyết là bại khuyển.

 

 

Tuy nàng không rõ cuộc sống dưới kia lắm, nhưng vẫn biết từ bại khuyển này là một từ rất chướng tai.

 

 

Quân Tiêu Dao vậy mà dám đứng trước mặt Thánh Tuyết, mắng bà ta là bại khuyển. Chỉ đơn giản là bởi vì bà ta măng mẫu thân của hắn, Khương Nhu.

 

 

Dám làm nhục mẫu thân, Quân Tiêu Dao sẽ trả lại gấp trăm lần.

 

 

Đoàng!

 

 

Ngay sau đó, Thánh Tuyết giơ cánh tay trắng nõn ra, rồi vồ vào Quân Tiêu Dao. Quân Tiêu Dao gần như không phản kháng gì, bị Thánh Tuyết bắt được.

 

 

Chuyện xảy ra ngay sau đó khiến Thiên Hương Yêu Tôn há hốc mồm. Nhưng rất rõ ràng, Thánh Tuyết đấy Quân Tiêu Dao ngã xuống, rồi đè lên người hẳn. Rồi bà ta nhìn hẳn từ trên cao xuống.

 

 

Thiên Hương Yêu Tôn khiếp đảm, chín cái đuôi cáo đỏ phía sau xù lông hết lên.

 

 

Bởi vì Thánh Tuyết rất chán ghét nam nhân, nên Thính Tuyết Lâu, thậm chí cả xung quanh nơi này đều không hề có giống đực. Nhưng bây giờ bà ta lại làm vậy với Quân Tiêu Dao.

 

 

Thiên Hương Yêu Tôn bây giờ đã có cái nhìn mới về Thánh Tuyết. Không phải bà ta không thích nam nhân à?

 

 

Hay là phải nói, chỉ là do trước đây chưa có nam nhân nào lọt vào mắt xanh của bà †a? Thiên Hương Yêu Tôn có cảm giác suy nghĩ không đủ dùng.

 

 

Mà lại nghe Quân Tiêu Dao và Thánh Tuyết nói về Quân Vô Hối rồi Khương Nhu. Có lẽ trong quá khứ, giữa họ có gì đó.

 

 

Nhưng đây không phải là lần đầu Quân Vô Hối và Thánh Tuyết gặp mặt à?

 

 

Chỉ với trí thông minh của Thiên Hương Yêu Tôn thì tất nhiên không thể hiểu được cuộc trò chuyện giữa hai người kia.

 

 

Bây giờ, sắc mặt của Quân Tiêu Dao đang cực kỳ lạnh lùng. Nói thật, đối với hắn mà nói, bị đẩy ngã như vậy khiến hắn cảm thấy như bị sỉ nhục!

 

 

Nói thật, với năng lực của bản thân Quân Tiêu Dao, hắn đúng là không thể phản kháng được Thánh Tuyết.

 

 

Nhưng đừng quên, thủ đoạn thì hắn có đầy.

 

 

Pháp thân Tín Ngưỡng Thần Linh mà tế ra, Thánh Tuyết cũng phải chấn động.

 

 

Chỉ là, Quân Tiêu Dao không muốn lãng phí vào việc này, cảm thấy không cần thiết phải làm vậy.

 

 

Hắn cũng không ngờ tới, vốn dĩ chuyến này mười phần chắc chín, lại xảy ra biến cố thế này.

 

 

Nhưng mà, nếu thời gian quay ngược trở lại, Quân Tiêu Dao vẫn sẽ nói như vậy, cho dù sẽ vì thế mà chọc giận Thánh Tuyết.

 

 

Chỉ là vì, không ai được phép sỉ nhục người thân của hắn.

 

 

"Sao nào, mới vậy đã thẹn quá hóa giận rồi ư? Ngươi cũng không bình tĩnh như nước lắm nhỉ." Tuy bị Thánh Tuyết chèn ép, nhưng nét mặt Quân Tiêu Dao lại rất bình tĩnh.

 

 

Thánh Tuyết không nói gì, bà chỉ nhấc bàn tay trằng nõn lên, vuốt ve khuôn mặt của Quân Tiêu Dao.

 

 

Từ vầng trán, đến đôi mắt, đến mũi, lại đến miệng.

 

 

Ngũ quan của Quân Tiêu Dao có thể nói là đẹp như tượng tạc, tuấn lãng tuyệt trần.

 

 

So với người đó, vẻ phong nhã tài hoa cũng không khác là bao.

 

 

"Ngươi không hổ là con trai của hắn, trông giống hắn đến vậy, thậm chí còn hơn một bậc."

 

 

Ngón tay thon thả ngọc ngà của Thánh Tuyết phác họa theo ngũ quan của Quân Tiêu Dao.

 

 

Sắc mặt Quân Tiêu Dao lạnh nhạt. Trong lòng lại thâm nghĩ.

 

 

Hóa ra Thánh Tuyết này lại là một người vì yêu mà điên cuồng.

 

 

Phụ thân hắn, Quân Vô Hối, sao có thể thu nhận một nhân vật nguy hiểm như vậy làm thuộc hạ.

 

 

Thánh Tuyết tiếp tục nói: "Với sự thông minh của ngươi, hẳn là đã hiểu được một số chuyện."

 

 

"Không sai, ta oán hận Quân Vô Hối."

 

 

"Ai bảo hắn lại là một nam tử có mị lực đến thế. Ta bị hắn bắt được, thần phục hắn."

 

 

"Rõ ràng lúc đó ta còn mạnh hơn hẳn, lại cam nguyện đi theo hắn, trở thành một trong Thân Vương Bát Bộ Chúng, làm việc giúp hắn."

 

 

"Ta cứ nghĩ rằng, hắn sẽ nhìn thấy tấm lòng chân thành và sự hy sinh của ta"

 

 

"Kết quả, hắn chỉ coi ta là thuộc hạ, hoặc là bằng hữu, chiến hữu."

 

 

"Nhưng bất luận thế nào cũng chắc chắn không phải người hẳn yêu."

 

 

"Trong lòng hắn chỉ có một người con gái, chính là Khương Nhu."

 

 

"Không sai, nữ tử Khương gia đó †ầm thường chẳng có tài cán gì. Ngoại trừ có xuất thân tốt một chút, còn lại nào có điểm gì so được với ta."

 

 

"Thế nhưng Quân Vô Hối lại thủy chung một lòng với cô ta, chỉ yêu một mình cô ta."

 

 

"Vậy tất cả những gì ta làm là vì cái gì?

 

 

"Về sau, vì để tránh hiểu lầm, Quân Vô Hối thậm chí còn điều ta đến Giới Hải."

 

 

"Ha ha... Ngươi nói xem ta có nên oán hận hay không?"

 

 

Thánh Tuyết nói những điều này, giống như là đã nói ra hết một mạch những lời kìm nén trong lòng.

 

 

Quân Tiêu Dao nghe xong, nét mặt bình tĩnh.

 

 

Đây chẳng qua chỉ là một câu chuyện yêu mà không có được hết sức bình thường.

 

 

Nói thật lòng, cho dù là đánh giá theo mắt nhìn người của Quân Tiêu Dao, Quân Vô Hối cũng chắc chăn là một nam nhân tốt tuyệt không hai lòng.

 

 

Cho dù có năng lực và thân phận như thế, vẫn chỉ chung tình với một mình Khương Nhu.

 

 

Không giống đứa con trai này của ông ấy, khụ...

 

 

Quân Tiêu Dao nói: "Trên đời này, chuyện không thể cưỡng cầu nhất chính là tình cảm, dưa chín ép không ngọt."

 

 

Thánh Tuyết liền nói: "Dưa chín ép không ngọt, nhưng có thể giải khát."

 

 

"Ngươi nói với ta những lời này thì có tác dụng gì, ta chỉ là con trai của ông ấy thôi."

 

 

Quân Tiêu Dao đáp.

 

 

"Cha làm con gánh, chẳng lẽ ngươi không có nghĩa vụ đó sao?”

 

 

Thánh Tuyết cúi đầu nhìn xuống Quân Tiêu Dao.

 

 

Một lọn tóc đen bóng mượt rủ lên mặt Quân Tiêu Dao.

 

 

Quân Tiêu Dao nghe vậy, trong lòng nhịn không được mà chửi thê.

 

 

Thành ngữ đó hình như không phải để dùng trong tình huống này.

 

 

Hắn khe khẽ thở dài nói: "Thánh Tuyết tiền bối, thật ra ta biết, người vốn không phải là người xấu."

 

 

"Lúc trước ở Tinh Hải Hắc Ám, sở dĩ những tổ chức sát thủ đó nghe lời như vậy, đều là do người ở phía sau căn dặn sắp đặt."

 

 

"Về sau khi đến vũ trụ Khởi Nguyên, người cũng trực tiếp lập ta làm thiếu lâu chủ, Thính Tuyết Lâu cũng đã giúp đỡ ta rất nhiều việc."

 

 

"Khúc mắc giữa người và phụ thân, †a không cách nào giải quyết được."

 

 

"Nhưng chỉ cần tiền bối bằng lòng, nếu có cách nào để bù đắp thì ta đều sẽ chấp nhận."
Bình Luận (0)
Comment