Quân Tiêu Dao đứng giữa biển hoa, đi tới đi lui, nhìn thấy cách đó không xa Lạc Lạc đang cùng với Nguyên Bảo chơi đuổi bắt trong những bụi hoa.
Quân Tiêu Dao chợt nở một nụ cười trên khóe môi, trong lòng có chút thở dài.
Sau một hồi, Lạc Lạc trở lại ngồi bên cạnh Quân Tiêu Dao.
"Chơi thỏa thích chưa, chúng ta đi tiếp thôi." Quân Tiêu Dao mỉm cười nói.
Lạc Lạc bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào mặt Quân Tiêu Dao.
Sau đó đột nhiên nói: "Thật ra, Lạc Lạc đã biết rồi."
"Cái gì?" Quân Tiêu Dao hỏi.
"Tuy Lạc Lạc thật sự rất muốn nhìn thấy thế giới rộng lớn ngoài kia." "Nhưng bây giờ Lạc Lạc đã hiểu rồi."
"Điều quan trọng thật sự không phải là được nhìn ngắm thế giới đầy màu sắc ngoài kia mà là cùng với ai nhìn ngắm nó."
"Lạc Lạc, nàng..."
Quân Tiêu Dao nhìn cô ấy đây ngơ ngác, không biết vì sao một cô gái tính cách hồn nhiên, ngây thơ, lãng mạng như Lạc Lạc lại đột nhiên nói ra những lời sâu sắc thế này.
"Tiêu Dao, ta biết chàng và các vị sư phụ có chuyện giấu ta."
"Là chuyện liên quan tới lai lịch của Lạc Lạc."
Lạc Lạc nhìn chằm vào Quân Tiêu Dao nói.
Quân Tiêu Dao nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Xem ra Lạc Lạc tuy ngây thơ nhưng cũng không phải là cô gái ngốc.
Lạc Lạc cười nói: "Thật ra cũng không còn quan trọng nữa rồi."
"Bất luận cuối cùng như thế nào chỉ cần Tiêu Dao chàng ở cạnh ta, cùng ta nhìn ngắm thế giới bao la ngoài kia, như vậy cũng đủ rồi."
Lạc Lạc không nghĩ nhiều như thế.
Nàng ấy cũng không hề muốn đi nhiều như thế.
Chỉ cần người trước mắt nàng là đủ rồi.
Quân Tiêu Dao ngây người, bỗng nghĩ đến Lê Tiên Dao.
Tất cả những người con gái mà hắn gặp được đều dịu dàng như thế này.
"Lạc Lạc, ta nghĩ nàng có quyền được biết mọi chuyện, vì vậy ta có thể nói cho nàng."
Quân Tiêu Dao không muốn tiếp tục giấu diếm Lạc Lạc nữa.
Bởi vì chuyện này nàng ấy sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Nàng ấy cũng có quyền được biết.
Thế là Quân Tiêu Dao nói hết cả cả mọi chuyện cho Lạc Lạc nghe.
Bao gồm chuyện Đế Nữ Bạt sắp hồi sinh, chuyện về thân phận thật sự của Lạc Lạc...
Lạc Lạc nghe xong chỉ lặng lẽ cười.
Sau đó nói: "Hóa ra mọi chuyện là như vậy, chẳng trách sư phụ lúc nào cũng tỏ ra thần bí, thì ra là như thế."
"Lạc Lạc à, ta mong nàng đừng trách họ." Quân Tiêu Dao nói.
Lạc Lạc chỉ lắc đầu và nói: "Sao ta có thể trách các vị sư phụ chứ?" "Ta biết, các sư phụ đều muốn tốt cho ta, không muốn ta chấp nhận những kí ức này."
"Nhưng giờ đã đến lúc ta cần phải đối mặt với nó rồi."
"Dâu sao thì ta cũng là Hiên Viên Thanh Tiêu mà. Không phải sao?"
"Ta sẽ không chết đâu, chỉ là ta đang trở lại với chính mình."
Lạc Lạc so với trong tưởng tượng của Quân Tiêu Dao đã thoải mái, vô tư hơn nhiều.
Hắn không hề nói lời an ủi nào với Lạc Lạc.
Hắn biết bây giờ có nói gì cũng chỉ là thừa thãi mà thôi.
Hắn đưa tay lên xoa đầu Lạc Lạc.
Lạc Lạc bỗng dưng ôm chầm lấy Quân Tiêu Dao. "Lạc Lạc sẽ không quên đâu... Tiêu Dao."
"Cho dù Lạc Lạc có trở về với thân phận Hiên Viên Thanh Tiêu đi chăng nữa ta cũng sẽ không quên chàng đâu." Giọng Lạc Lạc có chút run, nói.
"Được, tới lúc đó chúng ta sẽ lại ở cạnh nhau, cùng nhau ngao du sơn thủy." Quân Tiêu Dao mỉm cười nói.
"Ừm""
Chặng đường của Quân Tiêu Dao và Lạc Lạc tạm kết thúc hệt như cái kết của một câu chuyện cổ tích.
Tiếp theo đây là lúc phải đối mặt với hiện thực rồi.
Quân Tiêu Dao dẫn Lạc Lạc về ải Trấn Ma của thành lũy Tam Hoàng.
Thời gian chính xác mà Đế Nữ Bạt hồi sinh là khi nào đều không một ai biết. Vì vậy, Quân Tiêu Dao cần phải tranh thủ thời gian, khiến công lực của bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Suy đến cùng, tuy là có sinh hồn ở đây nhưng muốn tiếp cận Đế Nữ Bạt thật sự không phải là chuyện đơn giản.
Năng lực của Đế Nữ Bạt mạnh tới mức khó mà lường trước được.
Vì vậy nếu Quân Tiêu Dao muốn nắm chắc phần thắng chỉ có thể làm cho cho bản thân ngày càng mạnh hơn.
"Chính là lúc khôi phục hoàn toàn thân Thánh Thể Đạo Thai sau đó tạo nên đột phá."
Hạ quyết tâm, Quân Tiêu Dao trực tiếp tới nơi sâu nhất của ải Trấn Ma.
Cũng là nơi của Thiên Nhai Đại Đế đã từng tọa quan.
Nơi này chẳng có gì xa hoa tráng lệ. Chỉ có rừng trúc, cây cầu nhỏ và những dòng nước.
Ở sâu thẳm trong rừng trúc, bao quanh bởi những dòng suối nhỏ.
Trong đó có một ngôi nhà tranh rất cổ kính, mộc mạc, giản dị.
Quân Tiêu Dao bước vào trong, nhìn thấy bóng dáng được bao bọc dưới lớp kén sáng chú văn.
Chính là thân Thánh Thể Đạo Thai đã trầm tịch từ lâu.
Bên ngoài hơi thở của lời nguyền Chiết Tiên Chú đầy sự chết chóc, man rợ dày đặc bao trùm cả không gian.
Nhưng nếu để ý kĩ sẽ nhận ra được dường như trong sự hủy diệt này lại chứa đựng một sự sống mới.
Cái gọi là bất phá bất lập, phá hậu nhi lập càng giống như thế. Quân Tiêu Dao có Tiểu Túc Mệnh Thuật đủ để chống lại với sức mạnh của Chiết Tiên Chú.
Hơn nữa, ở Giới Uyên Quân Tiêu Dao đã đánh dấu được Bất Diệt Thiên Công của Quỷ Diện Nữ Đế.
Đó chính là Tịch Diệt Niết Bàn Chi Pháp thật sự.
Đưa con người đến giác ngộ, biến thành một con người khác.
Có được loại thủ pháp như thế này càng tăng thêm sức mạnh.
Chỉ với Chiết Tiên Chú mà muốn giết chết Quân Tiêu Dao rõ ràng là chuyện không thể nào.
"Vấn đề của Chiết Tiên Chú đã đến lúc phải giải quyết dứt điểm rồi."
"Vả lại, chúng ta tích góp được nhiều nội lực như thế này cũng nên đột phá rồi."
"Không biết lần này có thể độ được mấy kiếp". Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Sau đó, thân Hỗn Độn dâng lên thần hoa vô lượng.
Cả căn nhà tranh tràn ngập nguổn năng lượng khí tức đầy đáng sợ.
Sức mạnh của thân thánh Thể Đạo Thai, sức mạnh hỗn độn cùng các loại năng lượng khác dung hòa vào nhau.
Đến mức những người còn lại trong ải Trấn Ma không một ai dám vào trong quấy rầy.
Bọ họ rất kì vọng lúc Quân Tiêu Dao tái hiện thân.
Sẽ tạo ra sự chấn động cho cả nhân thế.