Chương 3527 -
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trên sườn núi đen nhánh tràn ngập các loại phù văn quỷ dị, chữ viết méo mó.
Đây là chú văn quỷ dị của Ách tộc.
Ách tộc am hiểu vận dụng lực nguyền rủa Tai Ách.
Các loại bí thuật nguyền rủa quỷ dị của bọn họ từng mang đến rất nhiều phiền phức cho quần hùng Giới Hải.
Như Chiết Tiên Chú, Huyết Nguyệt Thất Tuyệt Chú… đều là thuật nguyền rủa đỉnh cấp nhất.
Ngọn núi lớn đen kịt này chính là Thánh sơn của Ách tộc.
Mà giờ phút này, ở mặt đất xung quanh Thánh sơn Ách tộc trải đầy đại trận rậm rạp chằng chịt, phiền phức huyền ảo.
Những đại trận này tản ra ánh sáng đỏ thẳm quỷ dị.
Trong đó có vô số năng lượng đang chảy xuôi như huyết quản vậy.
Mà ngọn nguồn năng lượng của những trận pháp này đến từ chiến trường kịch liệt phía bên thành lũy Tam Hoàng.
Hư không xung quanh Thánh sơn Ách tộc.
Có bốn ma ảnh đang lơ lửng.
Bọn họ chính là chí cường giả của tứ mạch Ách tộc.
Tứ mạch Ách tộc phân biệt là mạch Dạ, mạch Chú, mạch Quỷ, mạch Ảnh.
Mạch thủ của tứ mạch này chính là tứ đại chí cường Ách Đế của Ách tộc.
“Ách Phệ đại trận phía bên thành lũy Tam Hoàng sớm đã được bố trí, hiện tại đã đến lúc thu hoạch rồi.”
“Sinh linh ngã xuống càng nhiều thì huyết khí, nguyền rủa, oán niệm… cung cấp được cũng càng nhiều, sinh linh huyết tế mới có thể tiến hành thuận lợi.”
Mạch thủ của mạch Ảnh, Ảnh Vô Ách Đế nói.
Bóng dáng của hắn như quỷ ảnh đội nón rộng vành, thoạt nhìn hư hư thật thật, cứ như đan xen giữa chân thật và hư ảo.
“Ta có thể cảm giác được khí tức và ý chí của người đó ngày càng nồng đậm.” Quỷ Biến Ách Đế của mạch Quỷ nói.
“Vĩnh Dạ Ách Đế, ngươi thực sự tin Dạ Quân Lâm đó có thể chịu đựng được sức mạnh của người đó à?”
Mạch thủ của mạch Chú, Chú Thế Ách Đế, dò hỏi bóng dáng ở bên cạnh.
Đó là bóng dáng đeo mặt nạ đen, thân hình như bao phủ trong đêm tối vô cùng vô tận.
Hắn chính là mạch thủ của mạch Dạ, Vĩnh Dạ Ách Đế!
“Đương nhiên là ta tin, cơ sở của bản thân hắn chính là lực lượng Hỗn Độn.”
“Sau này, dung hợp với Tai Ách Nguyên Châu - chí bảo vô thượng của tộc ta, phải biết rằng, Tai Ách Nguyên Châu là xá lợi mà người đó để lại.”
“Tai Ách Nguyên Châu cũng ban cho hắn lực lượng của Minh Vương Thể.”
“Hắn có đủ năng lực có thể chịu đựng sức mạnh của người đó.”
“Kế tiếp, phía bên Ách Phệ đại trận sẽ cung cấp lực lượng của sinh linh huyết tế.”
“Cộng thêm cổ khí Hắc Ám của tộc ta, lực lượng của cốt quan Ách Nạn, còn có lực huyết mạch của toàn tộc.”
“Lúc dẫn dắt ý chí và lực lượng của người đó giáng lâm.”
“Đây chính là kế hoạch của ‘kế hoạch hàng thần’ chắc chắn phải thành công.”
Trước đó, Quân Tiêu Dao suy đoán Ách tộc đắp nặn ra tồn tại như Dạ Quân Lâm.
Rõ ràng mục đích không đơn giản, sợ là phía sau có âm mưu kế hoạch gì đó.
Mà bây giờ, đúng như Quân Tiêu Dao suy đoán.
Cái gọi là kế hoạch của Ách tộc, dù là kế hoạch hàng thần!
Thì kế hoạch này từ lúc bắt đầu đắp nặn ra Dạ Quân Lâm đã mưu tính sẵn cả rồi.
Tiếp theo, thời gian trôi qua.
Mặt đất xung quanh Thánh sơn Ách tộc, hào quang của Ách Phệ đại trận phát ra tươi đẹp, tản ra huyết mang màu đỏ tươi.
Lực lượng sinh linh huyết tế sôi trào mãnh liệt, cứ như khiến hư không sôi trào.
Cả tòa Thánh sơn Ách tộc như đang rung động.
“Cũng tàm tạm rồi.”
Tứ mạch Ách Đế nhìn thấy cảnh tượng này thì phát ra mệnh lệnh.
Lúc này, xung quanh Thánh sơn rậm rạp chằng chịt có vô số tộc nhân Ách tộc vờn quanh xung quanh Thánh sơn.
Mà ở phía trước của Thánh sơn Ách tộc.
Một mình Dạ Quân Lâm, tay cầm Luyện Ngục chi Thương, như một con sói cô độc, đứng côi cút ở đó.
Mặt hắn che mặt nạ bạch cốt, dáng người thon dài, áo đen như mực, mái tóc dài trắng như tuyết tiêu điều tung bay theo gió.
Thoạt nhìn, khí chất cả người lạnh lùng xơ xác tiêu điều.
Mà cách đó không xa, bên cạnh hắn có mấy bóng người.
Bên trong có Tịch Dạ Thánh Nữ của mạch Dạ.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Dạ Quân Lâm mang theo một loại sùng bái cuồng nhiệt trước giờ chưa từng có.
Nàng tự nhiên biết, tiếp theo Dạ Quân Lâm sẽ trở thành tồn tại gì.
Dù sao vị kia, có thể nói là Ách tộc thuỷ tổ truyền kỳ.
Mà sự tồn tại của Dạ Quân Lâm có thể khiến cho người đó lần nữa giáng lâm Giới Hải.
Tuy không mang tính vĩnh cửu, nhưng đủ để định thắng bại cho trận chiến Hắc Họa này!
Mà còn có một nữ tử.
Áo trắng mực phát, thanh tao thoát tục.
Cứ như là mỹ nhân tuyệt thế bước ra từ trong tranh, mặt như trăng sáng, đẹp đến tuyệt trần.
Đương nhiên là Vân Anh Lạc.
Sâu trong đôi mắt đẹp của nàng chứa đựng lo lắng sâu đậm.
Cho tới bây giờ, nàng mới hiểu được Ách tộc có âm mưu kế hoạch như thế nào.
Mà Dạ Quân Lâm chính là quân cờ quan trọng nhất.
Dạ Quân Lâm hơi ngẩng đầu, đôi mắt dưới lớp mặt nạ bạch cốt, nhìn về Thánh sơn Ách tộc cao vút.
Sau đó, hắn cất bước, chuẩn bị leo lên Thánh sơn.
Đúng lúc này.
Một bàn tay ngọc hơi lạnh kéo tay của hắn lại.
Dạ Quân Lâm cứng đờ, quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt tuyệt thế đó.
“Ngươi đây là...” Dạ Quân Lâm nói.
“Ngươi biết bản thân sau này sẽ trở thành như thế nào không?”
Vân Anh Lạc cắn môi, đôi mắt đẹp nhìn về Dạ Quân Lâm.
“Biết, thì thế nào?”
Giọng điệu của Dạ Quân Lâm vẫn không hề gợn sóng như trước đó.
“Ngươi... sẽ quên chứ?”
“Ngươi... sẽ trở nên không còn giống ngươi chứ?”
Vân Anh Lạc nhẫn nhịn cảm xúc trong lòng.
Tuy nàng rất muốn ngăn cản Dạ Quân Lâm.
Nhưng nàng biết, dưới tình hình hiện tại, nàng không thể nào ngăn cản được.
Nếu như ngăn cản, trái lại sẽ bại lộ bản thân, thậm chí là bại lộ Dạ Quân Lâm.
Dạ Quân Lâm nghe thấy lời nói của Vân Anh Lạc thì im lặng một lúc, sau đó nói.
“Ta nói rồi, đối thủ duy nhất của Dạ Quân Tâm ta, chỉ có bản thân.”
“Ngoại trừ điều này ra, thì Thần Ma không sợ.”
“Cho dù là Thần, là Ma, cũng đừng hòng quyết định ý chí của ta.”
Dạ Quân Lâm dứt lời, con mắt nhìn về phía đỉnh Thánh sơn, trong mắt lộ ra sự kiên quyết lạnh lẽo.
Sau đó, hắn dứt khoát kiên quyết, độc thân bước lên Thánh sơn Ách tộc.
Đôi mắt đẹp của Vân Anh Lạc nhìn bóng lưng của Dạ Quân Lâm hiện lên vẻ mông lung.