Chương 3552 -
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn vung ra một thương, Luyện Ngục chi Thương quét ngang thương khung.
Một thương này, rơi xuống chiến trường khốc liệt bên đế tộc Vân thị.
Trong nháy mắt trực tiếp giết chết mấy tộc nhân cấp Đại Đế của chủng tộc Hắc Họa!
“Tiêu Nhi!”
Đối thủ của Nữ Đế Nguyệt Chỉ Lam cũng trong nháy mắt bị mũi thương bao lấy.
Nàng nhìn Dạ Quân Lâm, trong đôi mắt vẫn còn nguyên sự từ ái.
Dung nhan này giống y như đúc hài nhi của nàng, còn có hơi thở quen thuộc, không thể nghi ngờ nữa.
Tuy nàng cũng không rõ quan hệ nhân quả giữa Quân Tiêu Dao và Dạ Quân Lâm.
Nhưng đó chính xác là hài nhi của nàng.
Dạ Quân Lâm khẽ vuốt cằm, sau đó mũi thương chuyển hướng, lại thẳng tiến đến chiến trường khác lần nữa.
Hắn mặc giáp tướng quân, tóc trắng tung bay, sau lưng là bốn chiến kỳ lay động trong gió.
Cả người như một mãnh tướng giết khắp chiến trường, dữ dội vô cùng, khó tìm ra đối thủ.
“Giới Hải chúng quân, phản công khu Vô Nhân, diệt Hắc Họa!”
Dạ Quân Lâm nói ra một câu, máu nóng sục sôi, uy danh cuồn cuộn.
Giờ phút này, hắn dường như không còn là Chiến Thần Ách tộc nữa, mà là thiếu niên tướng quân hào hoa phong nhã, một thương càn quét mười ba thành trì Nhạc Thiên Trọng!
Chiến trường sục sôi đã lâu, chính thức bị thổi lửa!
Mà những Trấn Giới quân đó, còn có quần hùng của Giới Hải cũng bị lây nhiễm khí thế này, chiến ý kinh thiên!
“Giết giết giết, chủng tộc Hắc Họa thì có làm sao, thật sự chẳng lẽ có thể phá vỡ quê hương ta!”
“Không thể lui, sau lưng chính là cửa ai cuối cùng rồi, đằng sau đó còn có gia tộc, thân nhân của chúng ta, thề sống chết cùng Giới Hải!”
“Phản công khu Vô Nhân, giết tới chỗ sâu nhất, lão tử muốn xem thử, Đầu nguồn Hắc Họa rốt cuộc là thứ gì!”
Chiến ý mãnh liệt sôi trào vô cùng vô tận, tiếng hò hét, tiếng sát phạt ầm ĩ.
Đây là sự tức giận của chúng sinh Giới Hải!
Đây là cuộc phản công của chúng sinh Giới Hải!
Dưới sự dẫn đầu của Dạ Quân Lâm.
Giới Hải bắt đầu phản công toàn diện!
Các thế lực của vũ trụ Khởi Nguyên như Vân Thánh đế cung, tộc Hiên Viên, Hỏa tộc, Phong tộc, Bỉ Ngạn đạo cung, tộc Cổ Thần.
Tám đại Đế tộc, thế lực ba giáo, thậm chí là Mạt Nhật Thần Giáo của Giới Hải.
Còn có Thiên Hoàng các, Địa Hoàng Cung, Nhân Hoàng điện.
Những thế lực của Giới Hải này đã từng lục đục đấu đá nội bộ lẫn nhau khắp nơi.
Ngay khoảnh khắc này, đoàn kết với nhau trước nay chưa từng có, hăng hái trước nay chưa từng thấy!
Bởi vì bọn họ đã không còn đường lui!
Không phải Hắc Họa bị diệt thì chính là Giới Hải vong.
Trừ cái đó ra, không còn lựa chọn nào khác!
Dạ Quân Lâm một ngựa dẫn đầu, thẳng tiến không lùi, sát phạt kinh thiên, khí thế Minh Vương oai hùng!
Sau lưng hắn, cánh cửa Minh Vương chi Tường mở ra, minh thổ vô tận xuất hiện che lấp thiên địa, bao trùm càn khôn.
Hắn quét ngang một thương, kèm theo dị tượng Minh Vương Thể, sức mạnh Minh Vương Tịnh Thổ, một thương xuyên qua chí cường của Phệ tộc là Long Trùng Hoàng.
Phốc phốc!
Máu me tung tóe, Long Trùng Hoàng kia gào thét, bắn ra sức mạnh to lớn cuồn cuộn, nhưng cũng vẫn bị Dạ Quân Lâm đâm một thương xuyên qua cơ thể, cú đâm ấy lạnh thấu tim can.
Phải biết rằng Long Trùng Hoàng là một trong ba đại chí cường của Phệ tộc chỉ đứng sau Mẫu Hoàng Phệ tộc.
Thế nhưng hiện tại lại bị Dạ Quân Lâm đâm xuyên qua, trong nháy mắt bị trọng thương.
Một bên khác, Thần Thoại Đế của tộc Hiên Viên là Hoàng Đế đại chiến với Tam Sinh Đế Chủ. Vẫn luôn quan tâm đến chiến cuộc bên này.
Khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao dùng sức một mình đã thay đổi toàn bộ chiến cuộc, sắc mặt của hắn mang theo sự âm trầm.
“Không hổ là Vận Mệnh Hư Vô Giả giống như ta, quả nhiên có năng lực này.”
Tam Sinh Đế Chủ thầm than, đồng thời cũng có chút cứng đờ.
Hoàng Đế vừa đưa tay ra vừa nói: “Thế nào, Tam Sinh Đế Chủ, ta đã nhận ra trong lòng ngươi có chút bất an.”
“Chẳng lẽ, ngươi cảm thấy ngươi đứng sai đội rồi sao?”
Giọng điệu của Hoàng Đến lạnh lùng, mang theo một chút nghiền ngẫm.
“Hiện tại đã cho rằng Giới Hải sẽ thắng à, Hoàng Đế, phán đoán này của ngươi không khỏi có hơi phiến diện đấy.”
Giọng điệu của Tam Sinh Đế Chủ cũng lạnh lùng.
Ở cấp bậc như bọn họ hiện tại, đồ bên ngoài rất khó mà khiến cho tâm cảnh của bọn họ có sự dao động quá lớn.
“Tam Sinh Đế Chủ, tốt xấu gì ngươi cũng đã từng là đệ tử của Sáng Giới Thiên Hoàng, là một phần của vũ trụ Khởi Nguyên và Giới Hải.”
“Hiện tại ngươi nên tỉnh ngộ và chuộc tội, cùng nhau vây giết chủng tộc Hắc Họa, dẹp yên họa hoạn đời này.” Hoàng đế nói.
Mỗi một Thần Thoại Đế đều là sức mạnh chi phối chiến cuộc chính.
Nếu như Tam Sinh Đế Chủ có thể phản bội, vậy phần thẳng của Giới Hải bên này sẽ càng lớn hơn.
Nghe thấy những lời này, Tam Sinh Đế Chủ cười lạnh.
“Ha ha... Tỉnh ngộ, chuộc tội?”
“Trong từ điển của Tam Sinh Đế Chủ ta đây, cho tới bây giờ không có từ hối hận này.”
“Trong thiên hạ, không ai có tư cách để Tam Sinh Đế Chủ ta phải chuộc tội.”
“Huống hồ, ta vô tội, có tội gì để chuộc?”
Giọng điệu của Tam Sinh Đế lãnh đạm mang theo bá khí ẩn giấu.
Hắn là một người theo chủ nghĩa ái kỷ, xem bản thân mình là trung tâm của vũ trụ.
Hắn thấy bản thân không có tội.
Mong muốn thành Tiên, mong muốn đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới này là tội sao?
Không phải!
Còn Sáng Giới Thiên Hoàng không muốn giao sức mạnh thánh thụ Khởi Nguyên cho hắn.
Sáng Giới Thiên Hoàng mới có tội.
Nếu như Sáng Giới Thiên Hoàng ban sức mạnh thánh thụ Khởi Nguyên cho hắn, nói không chừng hắn đã thành Tiên từ đó, dẹp yên được Hắc Họa.
Cho nên, dưới góc nhìn của Tam Sinh Đế Chủ, hắn vô tội.
Người có tội là Sáng Giới Thiên Hoàng.
“Ngươi... Thật là hết thuốc chữa!”
Hoàng Đế lắc đầu, khẽ thở dài.
Không thể không nói, Tam Sinh Đế Chủ là thiên tài yêu nghiệt, có sức mạnh to lớn, đại khí phách, thủ đoạn cường thế.
Nhưng sao lại không dùng cho con đường chính đạo.
Ngược lại trở thành người đứng sau thao túng cổ sử.
“Ngươi cảm thấy với tình huống trước mắt này, chủng tộc Hắc Họa còn có thể chống bao lâu?” Hoàng Đế lạnh nhạt nói.
Tam Sinh Đế Chủ trả lời: “Hoàng Đế, ngươi dù sao cũng có chút hiểu biết.”
“Hẳn phải biết, Đầu nguồn Hắc Họa rốt cuộc là thứ gì.”
“Thứ quan trọng nhất cho tới bây giờ cũng không phải là chủng tộc Hắc Họa, mà là Đầu nguồn Hắc Họa.”
“Rất nhanh thôi ngươi sẽ thấy được Giới Hải rơi vào tràng cảnh tuyệt vọng cỡ nào.” Tam Sinh Đế Chủ cười lạnh.
Hoàng Đế nghe vậy, lông mày nhíu lại, không nói lời nào.