Chương 3611 -
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong Thương tộc, Phi Thiên Hỗn Độn Thể nhìn cái tên thoát khỏi bảng Vạn Thế Đế, sắc mặt âm trầm.
Còn có yêu nghiệt của Tiên Đình phá phong ấn, yêu nghiệt hoàng tộc Thái Cổ cổ xưa vân vân, đều có sắc mặt nghiêm trọng.
Một người chứng đạo, vạn cổ đều không!
Tất cả nhân tài yêu nghiệt tương lai muốn trùng kích chứng đạo, đều cảm thấy một loại cảm giác bị núi cao áp bách!
Điều này đối với bọn họ là áp lực trước nay chưa từng có!
Thậm chí đạo tâm cũng có thể sẽ chịu ảnh hưởng!
Mà khi cả Cửu Thiên Tiên Vực đều đang điên cuồng tìm vị Đại Đế thần bí kia.
Cũng là có rất ít người nhìn bảng Vạn Thế Đế từ từ biến mất, trong lòng sinh ra phỏng đoán và suy tư.
“Hẳn là... hắn ư?”
Huyền Thiên Tiên Vực, thân là một trong Cửu Thiên Tiên Vực.
Là một trong số ít Tiên Vực không có chịu ảnh hưởng trong bóng tối loạn lạc.
Mà hôm nay, trong số Cửu Thiên Tiên Vực, nơi đây đều coi như là một phía Tiên Vực cường thịnh nhất.
Nguyên nhân tất nhiên là bởi vì, nơi này là chỗ tọa lạc của Quân Đế Đình.
Sau trận bóng tối loạn lạc, tuy truyền ra tin tức Quân Tiêu Dao ngã xuống, còn có người vì hắn thành lập mộ chôn quần áo và di vật.
Nhưng uy danh Quân Đế Đình ngược lại vì vậy càng tăng vọt.
Nhiều năm trôi qua, không biết có bao nhiêu thiên tài yêu nghiệt Cửu Thiên Tiên Vực đều mài giũa tâm trí muốn gia nhập, trở thành một thành viên của Quân Đế Đình.
Coi điều này thành một loại vinh quang tối cao.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác.
Chính là đội ngũ Cổ Tiên Đình, cũng là đặt chân ở Huyền Thiên Tiên Vực.
Giờ phút này, ở Huyền Thiên Tiên Vực, chỗ sâu trong địa bàn Cổ Tiên Đình, trong một tòa đình viện vắng vẻ.
Một thiếu nữ đứng ở trong đó, ngẩng cổ trắng như thiên nga, nhìn bảng Vạn Thế Đế từ từ biến mất trong hư không.
Vị thiếu nữ này có một khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh, có một không hai trong thiên hạ.
Khó có thể dùng bút mực, miêu tả vẻ tao nhã vô song của nàng.
Vị thiếu nữ này, chính là công chúa Cổ Tiên Đình, Diên Triệt!
“Sẽ là... ngươi ư?”
Diên Triệt thấp giọng nỉ non.
Trong đôi mắt trong veo như thủy tinh, chứa đầy tương tư.
Nàng đang âm thầm suy đoán, lại mang theo sự thấp thỏm.
Nàng rất hy vọng, rất hy vọng là hắn.
Nam tử kia chưa bao giờ thiếu kỳ tích.
Nếu quả thật chính là hắn, vậy hắn hẳn là sắp trở về đi.
Nhưng nếu như không phải...
Diên Triệt có phần lo được lo mất.
Nếu như để người khác nhìn thấy Diên Triệt thời khắc này thì tuyệt đối sẽ kinh ngạc.
Vị công chúa Cổ Tiên Đình quản lý quân đội, hôm nay cũng cũng coi như là quái vật lớn một phương Cửu Thiên Tiên Vực.
Thế nhưng lúc này lộ ra tâm trạng ưu tư của một cô gái nhỏ.
Mà đúng lúc này.
Một nữ tử có gương mặt như ngọc, chải búi tóc đôi đi vào đình viện này.
Rõ ràng là Như Anh.
Như Anh, từng là thị nữ của Linh Diên.
“Công chúa điện hạ, Phục Hy Tiên Thống, Huyền Vũ đến bái phóng.”
“Không thấy.”
Diên Triệt hai chữ từ chối.
Như Anh khẽ gật đầu.
Nàng sớm thành thói quen.
Những năm này, không biết có bao nhiêu thiên tài Tiên Vực, yêu nghiệt tuyệt thế mang lòng yêu mến Diên Triệt, muốn bái phỏng cầu kiến.
Nhưng đều bị Diên Triệt từ chối.
Như Anh lui xuống.
Diên Triệt ngắm nhìn bảng Vạn Thế Đế biến mất trong hư không.
Thấp giọng thì thào.
“Năm ngoái chào quân ở trong hoa, hôm nay hoa nở lại một năm.”
“Tiêu Dao, ta nói rồi, ta sẽ chờ ngươi trở lại...”
Hoang Thiên Tiên Vực, tổ địa Khương gia.
Trong một động tiên phúc địa.
Một nữ tử xinh xắn lanh lợi ngồi xếp bằng trong sương mù linh khí.
Ánh mắt của nàng, giống như trước ngắm nhìn bảng từ từ biến mất.
Nữ tử chung linh dục tú, có loại linh khí hiếm thấy.
Dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, khuôn mặt xinh đẹp như tuyết, tóc đen mềm mại buộc thành đuôi ngựa rủ xuống vai.
Trên hai má lóng lánh điểm xuyến hai núm đồng tiền, môi anh đào mềm mại như cánh hoa.
Nếu là khẽ mở, thì có thể thấy một đôi răng mèo trong suốt.
Cô gái này, chính là Khương Lạc Ly.
Nàng và lúc trước không có gì biến hóa quá lớn.
Đặc biệt là chiều cao, vẫn một mét năm, giống như dừng lại ở chỗ này.
Nhưng mà vóc người, lại trở nên càng thêm tốt đẹp hơn, đường cong hoàn mỹ, eo thon nhỏ tinh tế lại mượt mà.
So sánh với lúc trước, Khương Lạc Ly lộ ra vẻ điềm tĩnh nội liễm hơn một ít.
Thời gian mấy chục năm tháng, trong nháy mắt mà qua.
Nhưng đối với Khương Lạc Ly, thì lại là sống một ngày bằng một năm.
Người nàng để ý nhất, đều không ở bên cạnh.
“Tiêu Dao ca ca, là huynh sao, nhất định là huynh đúng không.”
Nhìn bảng từ từ biến mất kia, Khương Lạc Ly khẽ nói.
So với những người khác, nàng có niềm tin tuyệt đối với Quân Tiêu Dao.
Chỉ có hắn, mới có thể sáng tạo ra kỳ tích như vậy.
Hắn vẫn luôn là một người có hào quang chói mắt như vậy.
“Tiêu Dao ca ca, huynh sẽ trở về, sẽ mang theo Thánh Y tỷ đồng thời trở về.”
“Đến lúc đó, ba người chúng ta, vẫn như trong hồi ức trước kia...”
Nàng đang nhớ lại ban đầu, hình ảnh nàng và Khương Thánh Y, cùng Quân Tiêu Dao lần đầu lúc gặp nhau.
Lúc ấy chỉ nói là bình thường.
Bây giờ nghĩ lại, thật là một kỷ niệm quý giá.
“Tiêu Dao ca ca, Lạc Ly... rất nhớ mọi người!”
...
Không chỉ là Diên Triệt và Khương Lạc Ly.
Một số người biết được Quân Tiêu Dao chuyển sinh đến Giới Hải lúc trước.
Như chư tổ Quân gia, một số người bên cạnh hắn, người đi theo, người của Quân Đế Đình.
Rất nhiều người đều đang phỏng đoán, trong lòng thấp thỏm.
Có thể hay không, là Quân Tiêu Dao chứng đạo rồi?
Tuy bọn họ cũng rất tin tưởng Quân Tiêu Dao, đối với hắn cũng ôm sự tự tin tuyệt đối
Nhưng người bình thường suy nghĩ một chút đều sẽ cảm thấy đây quả thực là chuyện không thể nào.