Chương 3669 -
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tộc vận bàng bạc giống như biến thành thực chất, hình thành các loại dị tượng.
Quân gia truyền thừa muôn đời mà bất hủ.
Quân Tiêu Dao mới rời đi vài chục năm, đối với thế lực bực này chỉ là một cái chớp mắt.
Cho nên, cũng không có thay đổi gì quá lớn.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao lại có cảm giác lúc nhỏ rời nhà, lúc lớn trở về.
Tuy hắn chỉ ở Giới Hải vài chục năm, cũng chuyển thế trùng tu.
Giống như vượt qua một nhân sinh khác.
Mà hiện tại trở lại quỹ đạo ban đầu.
“Chúng ta vào đi thôi.”
Quân Tiêu Dao và Khương Thánh Y nhìn nhau cười.
Bọn họ tiến vào Quân gia.
Với tu vi hiện giờ của Quân Tiêu Dao, hắn tiến vào Quân gia, như chốn không người.
Chủ yếu cũng là bởi vì, trên người hắn có huyết mạch Quân gia, sẽ không kích hoạt một vài trận pháp phòng ngự.
Nhưng mà, Quân Tiêu Dao mới vừa tiến vào chỗ sâu trong Quân gia.
Một âm thanh nhàn nhạt bắt đầu truyền đến từ chỗ sâu trong tổ địa Quân gia.
“Vị đạo hữu nào đến, nếu muốn thăm hỏi Quân gia ta, có thể quang minh chính đại, không cần khiêm tốn như vậy.”
Giọng nói hùng hậu, mang theo âm điệu không giận mà nghiêm.
Quân Tiêu Dao nghe ra, đây là giọng nói của một trong Tam Tổ, Quân Thái Hoàng.
Trước đây Cửu Thiên Tiên Vực liên tục xảy ra tranh chấp, mấy vị cổ tổ Quân Thái Hoàng vẫn luôn tọa trấn tại Quân gia, chưa từng rời đi.
Hiện tại, nghe thấy lời này, Quân Tiêu Dao không hiểu sao cảm thấy kỳ lạ.
Khắp nơi ở Quân gia đã truyền đến một vài giọng nói tỏ vẻ ngạc nhiên xen lẫn chút nghi ngờ.
“Là giọng của Tam Tổ, có người đã kinh động đến ông ấy.”
“Kẻ nào dám đến Quân gia ta thế?”
Một số người lộ vẻ nghi hoặc, nhưng không hề hoang mang sợ hãi.
Ở Cửu Thiên Tiên Vực, chẳng có mấy người dám đối địch với Quân gia.
Ít nhất, dù có to gan như thế nào cũng không dám gây ầm ĩ ở tổ địa Quân gia.
Quân Tiêu Dao chẳng hề để tâm, trong phút chốc giáng xuống tổ địa Quân gia, xé toạc hư không cùng với Khương Thánh Y.
Trong một tòa lầu các tràn ngập khí tức cổ xưa.
Có mấy vị cổ tổ đang ngồi xếp bằng, Tam Tổ Quân Thái Hoàng mở miệng cũng ở trong đó.
“Chư tổ, đã lâu không gặp.”
Quân Tiêu Dao nói.
Ánh mắt mấy vị cổ tổ bao gồm cả Quân Thái Hoàng đều nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
“Tiêu Dao, ngươi quay về rồi à…”
Mấy vị cổ tổ gồm Quân Thái Hoàng, Quân Thái Hạo, Quân Thái Yên, Quân Thái A nhìn thấy Quân Tiêu Dao.
Cho dù là bọn họ cũng có vẻ bất ngờ.
Mới qua bao lâu chứ, chỉ mới mấy chục năm thôi mà Quân Tiêu Dao đã quay về rồi.
Với bọn họ thì cũng chỉ là thời gian bế quan một lần.
Nhưng điều khiến trong lòng chư tổ kinh ngạc nhất chính là tu vi của Quân Tiêu Dao.
“Tiêu Dao, tu vi của ngươi…”
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu: “Chư tổ, con muốn gặp mặt người thân trước tiên rồi sau đó sẽ nói rõ mọi chuyện với mọi người.”
Khương Thánh Y cũng khẽ hành lễ với chư tổ, sau đó rời đi theo Quân Tiêu Dao.
“Đây là đã thành đạo rồi đúng chứ?”
“Chắc chắn là thế.”
“Giới Hải dễ thành đạo đến thế à?”
“Không, ta thấy nguyên nhân vẫn là do tự bản thân Tiêu Dao mà thôi.”
“Chỉ mới có mấy chục năm, cho dù hoàn cảnh tu vi có ưu tú đến mấy thì cũng không có khả năng chứng Đế nhanh đến vậy.”
“Hơn nữa đứa bé gái nhà Khương gia đó cũng đã được cứu về rồi đấy.”
“Rốt cuộc hắn đã trải qua những gì ở Giới Hải thế?”
Chư tổ Quân gia đang nghị luận đều cảm thấy khó bề tưởng tượng.
Mới bao lâu chứ?
Hậu sinh vãn bối Quân Tiêu Dao này đã sắp ngang vai ngang vế với bọn họ rồi.
Chuyện này như một giấc mộng, khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Tuy chư tổ cũng đã từng hồ nghi suy đoán trong lần bảng Vạn Thế Đế xuất thế trước đó.
Nhưng họ vẫn cảm thấy không thể tin nổi, vượt cả sức tưởng tượng của họ.
Bên này, Quân Tiêu Dao chẳng hề để tâm tới sự kinh ngạc ở trong lòng chư tổ.
Trên thực tế, đối với Quân Tiên Dao thù hắn cảm thấy tốc độ tu luyện này của bản thân cũng chỉ tàm tạm.
Không tính là quá nhanh.
Hắn mang theo Khương Thánh Y đi tìm đám người Khương Nhu và Quân Chiến Thiên.
Khi một lần nữa gặp lại người thân của mình.
Trong lòng Quân Tiêu Dao cũng có chút bùi ngùi.
Khương Nhu nhìn thấy Quân Tiêu Dao, không dám tin rằng, bước tới xoa mặt hắn, đôi mắt bà nhòe đi.
“Tiêu Dao, thực sự là con sao.”
“Nương nhớ mong con ngay đêm, còn cho rằng phải lâu lắm con mới có thể quay về.”
Khương Nhu vui mừng đến khóc.
Còn có Quân Chiến Thiên, đã một bó tuổi rồi, lúc này cũng không kìm nổi nước mắt.
Ông vỗ vỗ bờ vai của Quân Tiêu Dao.
Tiếp đó, tất nhiên là một cuộc đoàn tụ gia đình.
Sau những xúc động ban đầu, cảm xúc của mấy người Khương Nhu cũng coi như đã tạm bình tĩnh lại.
Lúc này họ mới nhận ra tu vi của Quân Tiêu Dao thâm sâu khó dò.
Ngược lại Quân Tiêu Dao cũng chẳng giấu giếm gì, trực tiếp nói luôn.
Sau khi Quân Chiến Thiên nghe xong, đôi mắt già nua mở to, sau đó bật cười ha hả.
“Ha ha ha, lão phu quả nhiên không hề nói sai, ta đã từng nói cháu trai ta có phong thái của một Đại Đế mà.”
“Không, phải nói là thành Đế chứ!”
Quân Chiến Thiên giống như một lão ngoan đồng, hưng phấn không thôi.
Quân Tiêu Dao lặng thinh không nói.
Đó là bởi vì hắn có thần khí gian lận, lại thêm bản thân vốn là yêu nghiệt.
Đổi thành người khác, chưa chắc đã có thể tiếp nhận nổi câu đánh giá này, kết cục sẽ không quá tốt.
“Thánh Y, ngươi cũng trở về rồi.”
Khương Nhu lại kéo cánh tay ngọc ngà của Khương Thánh Y, đôi mắt phiếm hồng.
Bà thực sự rất yêu thương Khương Thánh Y.
Nàng đã trả giá mọi thứ vì Quân Tiêu Dao, cuối cùng thậm chí đã trả giá bằng cả sinh mệnh.
Có điều vẫn may, Quân Tiêu Dao đã thực hiện và hoàn thành được lời cam kết của hắn.
Đưa Khương Thánh Y trở về từ Giới Hải.
“Khương Nhu tỷ…”
Gặp được cố nhân, Khương Thánh Y cũng tràn đầy cảm xúc bùi ngùi.
“Gọi ta bằng gì cơ?”
Sắc mặt Khương Nhu bỗng nhiên cứng lại.
Khuôn mặt Khương Thánh Y đỏ lên.
Dường như nàng vẫn chưa quen với điều đó, nhưng vẫn nhỏ giọng gọi: “Nương…”
Khương Nhu lộ ra ý cười hài lòng.
Sau đó, bà như nhớ tới điều gì.
“Đúng rồi, Tiêu Dao, con mau đến gặp Lạc Ly đi.”
Quân Tiêu Dao cũng thấy bất ngờ hỏi: “Lạc Ly cũng ở đây sao?”
Khương Nhu liến nói: “Từ sau khi con đi đến Giới Hải, đứa bé này thường tới Quân gia làm bạn với ta.”
“Đừng thấy nha đầu này tỏ vẻ thông minh lanh lợi, sau khi trải qua những chuyện này, con bé đã trưởng thành nhiều quá.”
“Làm vi nương cũng có chút đau lòng, con đừng cô phụ nó nhé.”