Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 3438 - Chương 3718

Chương 3718 -
Chương 3718 -

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Tuy nói cấm khu Cửu Thiên bị thanh tẩy sạch, nhưng vẫn có không ít thế lực còn sót lại như đồi Côn Luân, Kiếm Trủng, Tiên Lăng đều có đại nhân vật đến đây ăn mừng.

Đương nhiên còn có Luân Hồi Hải.

Đại nhân vật Luân Hồi Tiên Chủ này tự mình xuất hiện khiến cho không ít khách khứa ở đây lộ ra vẻ mặt khác lạ, mơ hồ mang theo e ngại, nhịn không được tản ra một chút.

Ban đầu với thực lực và địa vị của Luân Hồi Tiên Chủ, nàng đương nhiên sẽ không tham gia yến tiệc nhàm chán nào.

Nhưng chẳng biết tại sao, nghe nói là lễ thành hôn của Quân Tiêu Dao, không hiểu sao trong lòng của Luân Hồi Tiên Chủ có chút dao động.

Nàng nghĩ thầm, có lẽ là bởi vì do đạo quả Tiểu Thiên Tuyết.

Cuối cùng vẫn tới

Luân Hồi Tiên Chủ có dung nhan lạnh lùng tuyệt mỹ, tóc bạc rủ xuống như thác nước, khí phách tuyệt đẹp hoang dã, thanh lãnh tuyệt diễm.

Làn da mềm mại trắng muốt, quần áo trên người như có ánh sáng bao lấy.

Nếu như không có Quân Tiêu Dao, Luân Hồi Tiên Chủ nhất định sẽ là một trong những người đầu tiên nhằm vào Tiên Vực.

“Quân Tiêu Dao ngươi thật sự ngoài dự liệu của ta, ta cho là ngươi có lẽ phải cần ít nhất ngàn năm sau mới có thể có thể trở về.”

Giọng điệu của Luân Hồi Tiên Chủ lạnh lùng, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người Quân Tiêu Dao.

“Còn phải đa tạ ngươi.” Quân Tiêu Dao mỉm cười.

Hắn đây là nói thật.

Nếu không có Luân Hồi Tiên Chủ, hắn cũng không thế chuyển sinh vào Giới Hải, chuyện sẽ phiền phức hơn rất nhiều. Hắn cũng không có khả năng tìm thấy được bốn hồn của Khương Thánh Y nhanh đến như vậy.

“Đừng cám ơn ta, chẳng qua chỉ là do đạo quả, ta cũng không giúp ngươi cái gì.” Luân Hồi Tiên Chủ lạnh nhạt nói.

Đạo quả trong miệng nàng dĩ nhiên là chỉ Tiểu Thiên Tuyết.

Lúc trước, Tiểu Thiên Tuyết và Luân Hồi Tiên Chủ đã ước định, nếu như Luân Hồi Tiên Chủ đồng ý giúp Quân Tiêu Dao, sau trăm năm nàng sẽ xóa đi ý thức, chân chính trở về là Luân Hồi Tiên Chủ.

Nghe thấy thái độ và giọng điệu của Luân Hồi Tiên Chủ, Quân Tiêu Dao cũng chỉ lẳng lặng cười.

Luân Hồi Tiên Chủ này cũng là người kiêu ngạo.

Quân Tiêu Dao có thể hiểu được, dù cho Luân Hồi Tiên Chủ không muốn thừa nhận.

Nhưng suy nghĩ của nàng dù ít dù nhiều cũng bị Tiểu Thiên Tuyết ảnh hưởng. Cho dù đạo quả trở về, Luân Hồi Tiên Chủ cũng không có khả năng có ác cảm gì với hắn được.

Mà lúc này, một giọng nói mềm mại truyền đến.

“Tiêu Dao tiểu ca ca, không, hẳn là nên gọi Tiêu Dao Đại Đế mới đúng…”

Quân Tiêu Dao nhìn đến, hai bóng người xinh đẹp xuất hiện.

Chính là Tiểu Yêu Hậu và Nhan Như Mộng.

Tiểu Yêu Hậu cười mỉm mà nhìn Quân Tiêu Dao, ánh mắt nóng bỏng không giảm.

Lúc trước nàng đã vô cùng thèm khát cơ thể của Quân Tiêu Dao.

Hiện tại còn thèm hơn nữa. Đáng tiếc với thực lực và thân phận bây giờ của Quân Tiêu Dao đã không phải là người nàng có thể tùy ý đùa giỡn nữa.

Ánh mắt của Quân Tiêu Dao về phía Nhan Như Mộng ở bên cạnh.

Nàng vẫn như xinh đẹp như lúc trước, một bộ váy hồng, dung nhan hoàn mỹ, đôi chân nõn nà.

“Tiêu Dao... Đại Đế…”

Nhan Như Mộng do dự một lúc rồi vẫn nói như vậy, mang theo sự kính trọng.

Quân Tiêu Dao thấy thế, cười nhẹ một tiếng nói: “Như Mộng, mới bao lâu không gặp đã trở nên xa lạ thế rồi sao?”

Hàng mi dài của Nhan Như Mộng cụp xuống. Nàng trước đó vẫn luôn tu luyện ở Mộng Huyễn Không Giới của Cửu Thiên.

Mộng Đế tuy đã mất, nhưng đã để lại cho nàng và Tiểu Yêu Hậu rất nhiều tài nguyên tu luyện.

Mà bản thể của Nhan Như Mộng là Thiên Mộng Mê Điệp, vừa hay có thể phù hợp với đạo Mộng Huyễn của Mộng Đế.

Chẳng qua là Nhan Như Mộng có cố gắng tu luyện ra sao đi nữa.

Nàng đều phát hiện khoảng cách giữa nàng và Quân Tiêu Dao dường như càng ngày càng xa.

Trước đó nàng đã từng nghĩ qua muốn cắt đứt liên lạc với Quân Tiêu Dao.

Chỉ là sau này ở Cửu Thiên gặp lại Quân Tiêu Dao, nàng phát hiện trong lòng nàng quả thật không thể nào quên đi nam nhân này được.

Khoảng thời gian khi Quân Tiêu Dao rời khỏi Cửu Thiên Tiên Vực đi đến Giới Hải đó.

Nhan Như Mộng sao lại không nhớ nhưng đến tận xương tủy chứ?

Thấy Nhan Như Mộng phản ứng thế này Quân Tiêu Dao dường như cảm nhận được nàng vẫn luôn là nữ tử có tâm tư kín đáo như vậy.

“Nếu Như Mộng ngươi có gì cần ta giúp, ta có thể cho ngươi mượn.” Quân Tiêu Dao mỉm cười.

Lúc trước, Nhan Như Mộng từng dựa bờ vai của hắn, đó là khi còn ở Cửu Thiên.

Thấy Quân Tiêu Dao cười dịu dàng như thế, bản tay Nhan Như Mộng nắm chặt lại.

“Oan gia!”

Nhan Như Mộng nói thầm trong lòng.

Thế này sao mà khiến nàng buông tay được chứ!

Cấm khu Cửu Thiên sau đó đến vài người tiếp.

Tộc Bỉ Ngạn Hoa cũng tới.

Mẫu Hoa Bỉ Ngạn Hoa hiện thân, mặc một chiếc váy dài màu đen bao lấy cơ thể tuyệt thế.

Những sợi tóc đen xõa tung, dung nhan tuyệt mỹ không nếp nhăn, mi tâm có ấn ký Bỉ Ngạn Hoa. Dáng người mảnh khảnh, đôi chân thon gọn dài thẳng tắp, khí chất thần bí khiến cho vô số người đưa mắt nhìn.

Mẫu Hoa Bỉ Ngạn cho dù là trong cuộc chiến ách họa hay là trong bóng tối loạn lạc đều cống hiến không ít.

Bản thân cũng là Vô Thượng Đế, cho nên cũng được rất nhiều người tôn kính.

“Tiền bối.”

Quân Tiêu Dao chắp tay.

Mẫu Hoa Bỉ Ngạn từng nhiều lần trợ giúp hắn, tình cảm trong đó tất nhiên không cần nhiều lời.

“Ngươi cuối cùng đã không còn cô đơn nữa.”

Mẫu Hoa Bỉ Ngạn Hoa nhìn về phía Quân Tiêu Dao, sâu thẳm trong ánh mắt mang theo chút cảm xúc phức tạp.

Ngày thành hôn của Quân Tiêu Dao, nàng tuy cũng chúc phúc, nhưng trong lòng có đủ loại cảm xúc.

Có lẽ cũng bởi vì nàng là thế thân của Quỷ Diện Nữ Đế.

“Nhưng nàng vẫn còn cô đơn.” Mẫu Hoa Bỉ Ngạn nói.

Nàng?

Quân Tiêu Dao sững sờ, sau đó đã hiểu rõ.

Người mà Mẫu Hoa Bỉ Ngạn nói đến hẳn là Quỷ Diện Nữ Đế.

Người kia ngao du trong dòng chảy thời gian, dạo bước cổ sử, để hóa thân ở lại chư thế.

Nàng vẫn luôn tìm kiếm, một người đặt ở trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment