Chương 3723 -
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Từng bước tâm cơ, từng bước thận trọng.
Từng bước lùa hoàng tộc Thái Cổ vào tròng, sau đó triệt để hao mòn lực lượng của bọn họ.
Không phải Quân Tiêu Dao quá mức máu lạnh, làm quá sạch sẽ.
Thực ra là hoàng tộc Thái Cổ quá không đáng tín nhiệm, tiền án quá nhiều.
Nếu như không gia tăng khống chế, ngày sau nói không chừng lại sẽ làm ra trò ngu ngốc nào đó ở Cửu Thiên Tiên Vực.
Mà hoàng tộc Thái Cổ cũng không ngu, nhìn thấy đám thế lực Quân gia không có hành động, lòng bọn họ tức khắc trầm xuống, rõ ràng rất nhiều.
Nhưng bọn họ lại còn không thể làm gì.
Bởi vì bọn họ đã hứa lời thề Thiên Đạo, không thể đổi ý.
Ngoại trừ thầm mắng Quân Tiêu Dao lòng dạ đen tối trong lòng thì cũng không có biện pháp nào khác.
Mà lúc này, nhân vật cấp bậc Bất Hủ Chi Vương của Dị vực cuối cùng cũng xuất thủ!
Từng bóng dáng sừng sững bao phủ trong sương đen nồng đậm, hệt như từng ma thần cổ xưa.
Khí tức sôi sục chấn động trời cao, khiến quần tinh trên bầu trời đều rơi xuống.
Bọn họ là vương giả các đại đế tộc, tuổi tác xa xăm, địa vị cao thượng, ngồi xem thương hải tang điền.
Mà hiện tại, những vương giả chí cường này cuối cùng cũng xuất thủ.
Toàn bộ biên quan, rất nhiều tu sĩ cường giả Tiên Vực đều biến sắc.
Số lượng cường giả đỉnh tầng của Dị vực thật sự còn nhiều hơn Cửu Thiên Tiên Vực.
Cửu Thiên Tiên Vực ít đế giả, chủ yếu vẫn là vì minh ước Thái Cổ.
Dù là Quân gia cũng rất không hoàn chỉnh, rất nhiều cường giả đều không ở Cửu Thiên Tiên Vực.
Mà hiện tại những Bất Hủ Chi Vương này hiện thân, muốn công phá biên quan.
Bên liên quân hoàng tộc Thái Cổ có nhân vật cấp Cổ Hoàng xuất thủ.
Cổ Hoàng Toái Tinh Hống Tộc, Huyết Long Tước Tộc, Thôn Thiên Thiềm Tộc, còn có Cổ Hoàng còn lại đều xuất thủ.
Bọn họ tuy không tình nguyện, nhưng trước mắt đã không còn biện pháp nào khác.
Quân Tiêu Dao nhìn thấy cục diện như vậy vẫn Lã Vọng buông cần, không có chút động tĩnh nào.
Cùng lúc đó, ánh mắt hắn mơ hồ nhìn về hư không xa xôi, mắt quang biến ảo.
“Sắp rồi...”
Trong lòng Quân Tiêu Dao lẩm bẩm tự nói.
Ầm ầm ầm!
Dao động tồn tại cấp bậc Đế cảnh xuất thủ lại đã khác trước.
Thiên địa rách nát, thần liên trật tự đứt gãy, pháp tắc đế đạo vô biên tuôn trào.
Cổ Hoàng hoàng tộc Thái Cổ và Bất Hủ Chi Vương Dị vực chiến đấu, dao động ấy rung chuyển trời đất.
Song số lượng cường giả đứng đầu Dị vực cuối cùng vẫn chiếm thế thượng phong.
Lại thêm hoàng tộc Thái Cổ nghiêng về phía Cửu Thiên Tiên Vực cũng làm cho một số Bất Hủ Chi Vương bên Dị vực tức giận trong lòng.
Nếu hoàng tộc Thái Cổ dựa theo ước định hợp tác với Dị vực bọn họ.
Vậy trận đại chiến hai giới này sẽ càng thêm nhẹ nhàng.
Cho nên vì vậy, Dị vực ngược lại trút hết lửa giận lên người hoàng tộc Thái Cổ.
Điều này khiến hoàng tộc Thái Cổ có khổ nói không ra, chỉ có thể cõng nồi.
Mà dưới tình huống như vậy.
Khoảnh khắc nào đó, có tiếng gào rú vang lên.
Đó là Cổ Hoàng Toái Tinh Hống Tộc bị hai Bất Hủ Chi Vương liên thủ làm trọng thương, sau đó đánh chết.
Mưa máu như trút nước, thiên địa cùng rung động.
Sắc mặt rất nhiều người đều đại biến.
Đã bắt đầu có nhân vật cấp Đế vẫn lạc.
Mà Quân Tiêu Dao, ánh mắt trước sau hờ hững.
Vẫn chưa đến thời điểm.
Tiếp đó là Cổ Hoàng Huyết Long Tước Tộc bị một Bất Hủ Chi Vương Dị vực xé thành hai nửa.
Lại tiếp sau là Cổ Hoàng Thôn Thiên Thiềm Tộc bị một cây trường mâu nhuộm máu xuyên thủng, máu tươi bắn lên rất cao.
Đó là cổ tổ An Lam Tộc Dị vực, An Lam Vương, cầm một cây cổ mâu đâm chết hắn.
“Quân Tiêu Dao!”
Lúc này, một âm thanh mang theo tức giận mơ hồ vang lên.
Đó là lão Tàm Hoàng của Thần Tàm Cốc.
Vốn dĩ nhân vật bậc này sẽ không dễ dàng xuất thủ.
Nhưng bây giờ ông ta cũng bị ép xuất thủ, nói cách khác, tổn thất của hoàng tộc Thái Cổ đã quá lớn.
Khóe mắt ông liếc qua Quân Tiêu Dao, mang theo tức giận.
Quân Tiêu Dao thật đúng là khinh người quá đáng!
Nhưng ánh mắt Quân Tiêu Dao vẫn như giếng cổ không gợn sóng.
Nếu ngay từ đầu hoàng tộc Thái Cổ không làm kẻ hai mặt, cỏ đầu tường.
Thì hiện giờ tự nhiên cũng sẽ không phải là cục diện như vậy.
Chỉ có thể nói, làm phản đồ phải trả đại giới.
“Lão Tàm Hoàng tiền bối, bọn ta đang chỉnh quân, ra tay ngay đây.” Quân Tiêu Dao dửng dưng nói.
“Ngươi...”
Dù là lấy tính tình lão Tàm Hoàng cũng suýt nữa tâm cảnh giữ không nổi.
Quân Tiêu Dao đây là trợn mắt nói dối.
Chỉnh quân gì chứ, rõ ràng là đang chờ hoàng tộc Thái cổ tổn thất thảm trọng lại xuất thủ.
“Thì ra, người này từ lúc tụ họp đã nghĩ tới một màn hiện giờ...”
Lão Tàm Hoàng thầm than trong lòng.
Hoàng tộc Thái Cổ hình như đã chọc phải một đối tượng không nên dây vào rồi.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, Thần tử Quân gia lúc trước chỉ có thể coi như trẻ tuổi yêu nghiệt.
Có thể trưởng thành thành một đại nhân vật có thể một tay phiên vân phúc vũ trong mấy chục năm ngắn ngủn như vậy chứ?
Cả chiến trường biên quan bị máu tươi nhuộm đỏ.
Đại quân của liên minh hoàng tộc Thái cổ tổn thất thảm trọng.
Cổ Hoàng vẫn lạc không chỉ ba người Toái Tinh Hống Tộc.
Nhìn đến đây, Quân Tiêu Dao cũng cảm thấy đến lúc rồi.
Chín quá hoá dở.
Nếu liên quân hoàng tộc Thái Cổ vẫn lạc hết.
Thì không phải chuyện tốt với trận đại chiến hai giới này.
Cuối cùng Quân Tiêu Dao cũng mở miệng nói: “Chúng quân Quân Đế Đình nghe lệnh, giết!”
Một từ “giết” hào hùng rơi xuống.
Đội ngũ Quân Đế Đình, Quân gia, Cổ Tiên Đình trực tiếp xuất thủ.
Cự pháo pháp tắc trên phương chu chiến tranh bắn ra, cổ thú phi hành, đại quân kỵ sĩ đầy trời nghiền áp hư không.
Bên kia, Vô Thượng Tiên Đình thấy vậy cũng xuất động đại quân.
Tuy nói Tiên Đình và Quân gia vẫn luôn không hợp nhau.
Nhưng trước mắt vẫn nên lấy đại cục làm trọng.
Nếu đại quân Quân gia bại lui, Tiên Đình cũng không có thể dựa vào lực lượng bản thân xoay chuyển càn khôn.
Kế tiếp là đại chiến hai giới chân chính, mênh mông vô biên.
Trong chư tổ Quân gia cũng có người xuất thủ, kể cả đám người Thần Vũ Đại Đế Quân Thần Vũ của ẩn mạch.
Lúc này, một tiếng quát lạnh nổ vang khắp thương khung.
“Tiểu nhi Quân gia, có dám chiến một trận cũng bản vương!”